Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Chương 30: Lựa chọn!



Bọn hắn một mực dám đối đầu sinh tử mà không quay lưng đào tẩu, trong đó có mấy ai là không có nghĩa khí? Đương nhiên là dám phóng lao theo lao rồi, mặc kệ là biện chứng thế nào đi nữa chỉ nói về hai chữ “nghĩa khí” cũng đã đủ để bọn hắn lựa chọn theo chân Ngô Chính.

- Nhưng nhị cái gì? Đến giáo chủ của các ngươi cũng muốn bỏ mặc Nhật Nguyệt thần giáo đi theo bên cạnh ân công, các ngươi lại còn do dự? Hay là toàn bộ một đám tham sống sợ chết? Nếu vậy ta cũng là thấy chán ghét phải làm huynh đệ với đám người các ngươi.

Quỷ Lão Đầu trông thấy bọn hắn lưỡng lự cũng không nhịn được mà lên tiếng, dù sao thêm một người là thêm một phần sức lực, đằng này lại nhiều hơn trăm người Quy Lão Đầu cũng không muốn nhìn thấy bọn hắn rời đi a, lại nói lấy Ngô Chính thân phận cũng không thể dễ dàng mở miệng giữ bọn hắn lại, chỉ là tạo cho bọn hắn một bậc thang cũng là rất xuống nước rồi, Quy Lão Đầu đương nhiên sẽ không muốn làm ân công của mình khó xử, lúc này mở miệng khuyên bảo cũng là rất thích hợp.

- Hừ, ta lẽ nào lại tham sống sợ chết? Chỉ là Nhật Nguyệt thần giáo ta vẫn còn mấy cái huynh đệ, cũng không thể bỏ mặc bọn hắn a.

- Đúng vậy, dù sao gia nhập Nhật Nguyệt thần giáo đã lâu, cũng nhờ có các huynh đệ nâng đỡ đến nay, ta cũng không thể dứt khoát rời đi như vậy.

- Chúng ta không tham sống sợ chết, nhưng cũng rất khó xử a...

...

Nhật Nguyệt thần giáo rất không hổ là tổ chức lớn mạnh bậc nhất trên giang hồ hiện nay, phải biết làm Nhật Nguyệt thần giáo người trên danh nghĩa chính là đối đầu lại với tất cả danh môn chính phái đám người, Nhật Nguyệt thần giáo còn có thể tồn tại đến nay ngoại trừ cao tầng thực lực cường đại, còn phải kể đến giáo đồ bên trong cũng rất biết cách đoàn kết với nhau, dù sao hầu hết những người gia nhập giáo phái đều đã từng là trẻ mồ côi tan nhà nát cửa hoàn cảnh bi thảm, hoặc là những tên tà ma ngoại đạo kỳ nhân dị sĩ tụ tập nương tựa lẫn nhau, nói cách khác Nhật Nguyệt thần giáo chẳng khác gì là gia đình, là ngôi nhà để bọn hắn có thể trở về, hiện tại nói bỏ đi cũng không phải là dễ dàng như vậy.

Trong lúc một đám người đang kể khổ, Ngô Chính đã phần nào lường trước lúc này lại hướng về Đông Phương Bạch nhỏ giọng nói.

- Đông Phương, đám người này cũng rất không tệ, chí ít là không thẹn với lương tâm bọn hắn, ngươi có thể dứt khoát bỏ mặc như vậy sao?

Đông Phương Bạch nhìn về phía Ngô Chính trong ánh mắt nổi lên nghi hoặc, lấy Ngô Chính thực dụng tính cách đến cả nàng cũng muốn bị hắn lợi dụng, từ khi nào lại có thể không bỏ được đám người “nhân nghĩa” phiền phức kia?

- Nhìn ta bằng ánh mắt đó là ý gì? Ta cũng không tin lấy IQ của ngươi có thể bỏ mặc bọn hắn mà không sắp xếp gì a.

Ngô Chính dở khóc dở cười bất đắc dĩ không thôi, từ khi nào lời nói “nhân nghĩa chính trực” trong mồm hắn lọt vào tai Đông Phương Bạch lại thành “giả nhân giả nghĩa” ngụy quân tử? Tuy là có chút thiếu liêm sỉ đôi chút nhưng cũng không thể đến mức quá vô liêm sỉ a.

- IQ? Là cái gì?

- Ài, là trí thông minh, trí tuệ của ngươi!

Ngô Chính bị ánh mắt của Đông Phương Bạch nhìn thấu, xém tí đã quên mất hắn lúc này là đang ở thời đại nào.

- Ta rất thông minh sao? Còn không phải bị ngươi đạt được mục đích, hừ, cái kia Nhật Nguyệt thần giáo ta đoạt đi từ tay người nào, bây giờ chỉ cần trả lại cho hắn là được.

Lời nói của Ngô Chính như là vô tình nhắc lại ủy khuất trong lòng nàng, bực nào kiêu ngạo Đông Phương Bất Bại lúc này lại chịu thua thiệt triệt để dưới tay Ngô Chính, tuy nói là can tâm nhưng nàng cũng không thể hoàn toàn không có một chút ủy khuất a.

Nhắc đến thành công lừa được Đông Phương Bạch lọt lưới Ngô Chính cũng là ngẩng cao đầu hãnh diện không thôi, đến thời đại này có thể “lừa tình” được Đông Phương Bất Bại đó là bực nào thành tựu bao người mơ ước a, tuy là nói Ngô Chính dám chắc nàng không thể tự mình thoát ra được, nhưng hắn cũng là quá xem thường quyết đoán của nàng, “dám yêu dám hận” dứt khoát gọn lẹ còn hơn cả hắn, Ngô Chính thì còn bị mâu thuẫn chi tâm dằn vặt, trong khi Đông Phương Bạch lại dứt khoát đi tìm đến hắn, nếu so sánh thì còn chưa biết được ai mới là nam nhân quân tử, ai mới là thục nữ đa toan a.

- Nói vậy ngươi đã trả lại cho Nhậm Ngã Hành? Nhưng như vậy cũng quá sớm đi.

Ngô Chính nghe lời nói xong bỗng nhiên trợn trừng trong mắt, Nhậm Ngã Hành bây giờ thoát ly vẫn còn quá sớm, có thể sẽ ảnh hưởng không tốt đến kế hoạch của hắn, hơn nữa Ngô Chính đương nhiên sẽ không bỏ qua cho Nhậm Ngã Hành, chỉ là con cờ tốt này vẫn chưa đến thời điểm để lợi dụng, nếu không có thể sẽ trở thành con dao hai lưỡi cắt ngược về phía hắn.

- Ngươi kinh ngạc cái gì? Ta còn chưa có trả lại hắn, còn phải xem ngươi có muốn ngồi lên cái ghế giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo hay không.

- Vẫn là nương tử chu đáo!

- Hừ...

Đông Phương Bạch hiếm có mấy khi ngại ngùng, một tia hồng đào e thẹn trên đôi má rất không giống nàng thường ngày.

Ngô Chính cũng là rất ác tâm thú vị muốn trêu chọc, dù sao Ngô chính cũng đã nhận được thông điệp muốn gửi đến của Đông Phương Bạch, nàng cũng đã gián tiếp năm lần bảy lượt chứng minh tác dụng của mình cho hắn, Ngô Chính cũng đã đồng ý để nàng bên cạnh, vừa trọn vẹn lúc này cũng là nên trả lại con người trước kia cho nàng, Ngô Chính cho dù được làm bằng sắt đá trông thấy Đông Phương Bạch gượng ép trầm mặc cũng là không đành lòng.

Nhưng hiện tại cũng không phải lúc trêu hoa bắt bướm, trông thấy Nhật Nguyệt thần giáo đám người kể lể khó xử, Ngô Chính lúc này giơ tay làm động tác để bọn hắn ngừng lại, một hồi lâu lại nghiêm giọng nói.

- Ta chỉ cho các ngươi hai lựa chọn, làm gì có nhiều như thế lý do, các ngươi cho dù không đi theo ta cũng đã không thể trở về Nhật Nguyệt thần giáo, đương nhiên các ngươi có thể thử...

Ngô Chính nói đến đây lại nghiêm mặt nhìn về phía Nhật Nguyệt thần giáo đám người một vòng, chỉ thấy bọn hắn lúc này câm như hến sững sờ một mặt.

Đừng quên Ngô Chính chỉ cho bọn hắn hai lựa chọn, hoặc là đi theo Ngô Chính hoặc là quy ẩn giang hồ, lúc này bọn hắn lại dám kể lể không thể từ bỏ huynh bên trong đệ Nhật Nguyệt thần giáo, bọn hắn đây là muốn trêu ngươi Ngô Chính? Trêu ngươi kẻ từng giết người còn nhiều hơn tóc trên đầu của bọn hắn Tiếu Diện Huyết Ma?

Cho dù là lý do chính đáng nhưng hiện tại bọn hắn đều đã trông thấy chân diện của Ngô Chính, lại thêm nhiều lý do hơn nữa trong tình thế bấy giờ vô tình không khác gì là muốn uy hiếp Ngô Chính, từ đầu bọn hắn vốn dĩ đã không có lựa chọn thứ ba.

- Tiếu Diện công tử nói đúng, là chúng ta không để lời nói của công tử vào tai, ta tại đây thay mặt các huynh đệ tạ lỗi!

Một tên nam tử trung niên trong Nhật Nguyệt thần giáo đám người rất nhanh chóng hiểu ra vấn đề, lúc này đứng ra chấp tay động tác, chân thành cúi đầu tạ lỗi.

- Không cần phải như thế, tâm ý của các ngươi ta minh bạch, vẫn là đi theo ta đi thôi, còn đám người kia huynh đệ thân nhân của các người ở Nhật Nguyệt thần giáo cũng là có người lo cho, các ngươi không cần phải bận tâm để trong lòng.

Ngô Chính đương nhiên không thể trước mắt bao người làm khó bọn hắn, vẫn là phải mượn lời hay ý đẹp thỏa nguyện cho bọn hắn.

- Theo lời công tử!

Nhật Nguyệt thần giáo đám người có mặt ở nơi đây nghe được Ngô Chính lời nói cũng là an lòng, Ngô Chính đã có thể đảm bảo “huynh đệ thân nhân của bọn hắn có người lo cho” đương nhiên sẽ không nhọc lòng bọn hắn tiếp tục lo lắng, không thấy Lâm Chấn Nam ba người được an toàn là nhờ đâu sao? Trên đời này có thể có được Tiếu Diện Huyết Ma đồng ý một lời nói chính là nặng ngàn vàng, chí ít là trong tâm bọn hắn là nghĩ vậy.

- Ân công, chúng ta cũng thể đi theo ân công sao?

Lâm Bình Chi cùng phụ mẫu ẩn ẩn trong đám người lúc này cũng chen lấn đi ra phía trước cung kính chấp tay nói.

- Ngươi còn trẻ cũng là mầm mống rất tốt, tuy nhiên đi theo ta rất nguy hiểm, phụ mẫu ngươi có thể đồng ý sao?

Lâm Bình Chi nghe được ẩn ý trong lời nói của Ngô Chính lúc này một mặt kinh hỉ, nhưng bỗng nhiên nhắc đến phụ mẫu lại để hắn một phen tương tự những người kia, khó xử không thôi.

- Ân công, phu thê hai người chúng ta quyết định từ nay quy ẩn không can hệ đến thế sự diễn ra trên giang hồ, nhưng là tiểu hài tử của chúng ta đã lớn, sớm muộn cũng không thể tránh khỏi phải đương đầu với nhân tâm hiểm ác, ấm lạnh thế gian, chỉ mong ân công có thể thu nhận lấy hắn, tránh để sau này đi vào lạc lối con đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.