Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Chương 300: Lại một quy tắc ngầm khác!?



Kẻ thù của Ngô Chính trên giang hồ Trung thổ quả thực là nhiều đếm không xuể, từ các thế lực nhị lưu cho đến ngũ đại môn phái, bây giờ còn đắc tội cả triều Nguyên và những lão nhân thần bí không quan tâm đến thế sự kia. Cho nên sự việc Ngô Chính ly khai Trung Nguyên mà đến Tây vực chẳng khác nào là đào tẩu truy sát.

“Có thể nào có người cho rằng dẫn ta về Trung Nguyên là cách tốt nhất để tìm cơ hội tiêu diệt ta!? Như vậy không khỏi cũng quá ngây thơ đi.”

Nghĩ đến đây, Ngô Chính có chút thiếu kiên nhẫn, liền triển khai Hoành Không Na Di bắt kịp hắc y nhân, đồng thời chặn lại phía trước hắn. 

Trông thấy thân ảnh thiếu niên mới đó còn cách xa ở phía sau, chớp mắt đã xuất hiện đối diện chưa đến mười bước chân, hắc y nhân giật thót phản xạ thối lùi liên tiếp về sau, theo bản năng giơ lên đoản kiếm trước ngực thủ thế.

“Nơi này đã rất vắng vẻ rồi, bằng hữu, ngươi là muốn đưa ta đến nơi nào mới chịu dừng lại đây?”

Ngô Chính cười nhạt nói.

Hắc y nhân nghe thế không đáp trả lời nào, chỉ tăng cường cảnh giác đồng thời phát ra khí thế của mình biểu lộ chiến ý không khuất phục.

“Ngươi dám ám sát ta tức thị biết rõ thân phận của ta, ấy vậy mà vẫn không sợ hãi? Giang hồ từ khi nào xuất hiện một nhân vật như ngươi, cớ sao ta lại không hay biết?”

Không tỏ ra manh động, Ngô Chính thản nhiên nói tiếp.

Hắc y nhân vẫn không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt bất thiện lăm lăm khóa chặt Ngô Chính, cảnh giác đến nửa ngày lúc này mới chịu lên tiếng:

“Nhân vật lợi hại trên giang hồ ngươi không biết còn nhiều lắm, ngươi trước nay hoành hành vô kỵ sát nhân nhiều vô kể, còn xem trời bằng vung phá vỡ quy tắc ngầm trên giang hồ, dù ngươi có tài ba đến đâu thì kết cục cũng đã được định đoạt.”

Nghe đến đây, Ngô Chính không khỏi chau mày nghiền ngẫm, bốn từ sau cùng “đã được định đoạt” trong lời nói gián tiếp minh giải hết thảy sở tác sở vi của hắc y nhân.

Thâm ý bên trong có phần tương tự với câu nói của Tường Vỹ trước đó với Ngô Chính “sớm muộn cũng có kẻ thay ta giết chết ngươi”. Không nghi ngờ gì nữa, hắc y nhân rất có thể chính là thủ hạ của một tên lão nhân thần bí nào đó phái đến.

“Thế nhưng tại sao phải dẫn dụ ta trở về Trung Nguyên, trong khi hoàn toàn có thể chọn cách giải quyết ta tại Tây vực, như vậy thần không hay quỷ không biết, đến cả Trương Chân Nhân chưa chắc sẽ tìm được bằng chứng manh mối... chuyện này quả thực rất kỳ quái.”

Ngô Chính nghi hoặc trong tâm.

Không thể thông suốt, Ngô Chính lại tiếp tục thăm dò hắc y nhân:

“Quy tắc ngầm trên giang hồ mà ngươi nói, chính là việc tông sư cảnh giới không được can thiệp vào chuyện thế sự? Tựa hồ ngươi là được những lão quỷ này phái đến ám sát ta?”

“Muốn giả ngây để thăm dò? Những chuyện ngươi đã biết hà cớ còn phải hỏi.”

Hắc y nhân nói.

“Ha ha... ngươi không phải là ngu ngốc, lại nói ta sớm muộn cũng phải chết, nhưng ta cũng không muốn chết một cách thiếu minh bạch a.”

Ngô Chính chợt cười to nói.

“Ý tứ của ngươi là gì?”

Hắc y nhân nhướn mày hỏi lại.

Đột nhiên thần sắc Ngô Chính trở nên lăng lệ, chăm chú nhìn thẳng vào mắt hắc y nhân truy vấn:

“Tại sao các ngươi không dám manh động tại Tây vực mà phải dẫn dụ ta đến biên cương nơi này?”

Cảm nhận một luồng khí thế áp đảo, hắc y nhân vô cùng căng thẳng, cắn răng cường ngạnh lại uy áp, tỏ ra thản nhiên nói:

“Ngươi quá mức vô tri, đừng tưởng rằng thế gian này chỉ có mỗi Trung thổ là ẩn tàng những lão nhân tông sư, cho rằng có Trương Chân Nhân hậu thuẫn là ngươi có thể ngông cuông vô đạo ư?”

“Lại là một quy tắc ngầm khác?”

Ngô Chính buột miệng thốt ra.

Mặc dù đã sớm biết Tây vực hay Trung thổ đều không hề đơn giản, nhưng khi nghe được thông tin này không khỏi để Ngô Chính kinh tâm không thôi. Điều này là nói những lão nhân thần bí Trung thổ dường như rất kiêng kỵ, không dám tự thân xuất hiện tại Tây vực!?

Hắc y nhân nghe thế không vội trả lời, lại im lặng trầm mặc chốc lát mới vấn đáp:

“Hừ, nói cho ngươi biết cũng không sao, không ít những võ học thượng thừa trên giang hồ có nguồn gốc xuất phát từ Tây vực, từng có một khoảng thời gian Tây vực mạnh mẽ đến mức mở rộng thế lực xâm nhập vào Trung Nguyên, trong lúc đó diễn ra rất nhiều ân oán tranh chấp, mà hầu hết những người còn sống sót đến nay đều không được dám đặt chân đến Tây vực nữa, nguyên do vì sao hẳn là ngươi đã minh bạch?”

“Nguyên lai là sợ bị trả thù, không ngờ trong quá khứ lại có những chuyện này, thế giới này quả thực rất thú vị a.”

Ngô Chính cảm khái khôn nguôi.

Thế nhưng hắn không mấy ngạc nhiên cho lắm, nguồn gốc của Minh giáo Trung Nguyên không phải từ Tây vực Ba Tư truyền sang đấy ư? Đến cả bí kíp võ học trấn phái Càn Khôn Đại Nã Di cũng không phải là người Trung thổ sáng tạo. Thế giới này vẫn có rất nhiều bí mật dù là vô tình hay cố tình đều bị chôn vùi trong dòng chảy lịch sử do kẻ thắng viết ra, mà đạo lý này Ngô Chính không có nửa điểm lạ lẫm.

“Thiên nhi, không cần nhiều lời với một cái xác chết.”

Bỗng nhiên một giọng nói hữu lực vang dội bên tai, ánh mắt hắc y trở nên kinh hỉ ngước nhìn về một hướng.

Cảm nhận được hai cỗ khí tức vô cùng khủng bố hiển hiện rất gần, Ngô Chính quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thân ảnh nhị vị lão nhân bất tri bất giác đã xuất hiện ở phía hậu phương, chỉ cách khoảng nửa dặm.

Một người trường bào phấp phới, tay chấp sau lưng vân đạm phong khinh, rất có phong thái tông sư tại vị trên đỉnh phong thế giới cao cao tại thượng. Kế bên người kia thì hoàn toàn trái ngược, ăn mặc thường phục lôi thôi, mặt mày có phần nhơ nhuốc, tóc tai rối xù không chút gọn gàng, chỉ thiếu một cái bát đất và cầm theo cây gậy liền mười phần y hệt khất cái.

“Danh tính: Hạ Hoàng Kiến, tu vi: tông sư trung kỳ.”

“Danh tính: Diễn Tông, tu vi: tông sư trung kỳ.”

Ngô Chính vận dụng Thuật Thăm Dò liền nhìn thấu danh tính và tu vi nhị vị lão nhân này, nhất thời hoảng hốt không thôi.

“Thật không ngờ, những người này đề cao ta như vậy, đường đường nhị vị tông sư trung kỳ vậy mà lại đích thân đến sát phạt một tên hậu bối như ta, quả thực là rất lấy làm vinh hạnh.”

Ngô Chính thở dài cảm khái trong tâm.

Trông thấy nhị vị lão nhân đã đến, hắc y nhân liền không đoái hoài đến Ngô Chính, trực tiếp lướt qua mặt, phóng đến đối diện lão nhân chấp tay khom lưng hành lễ:

“Đồ nhi bái kiến sư phụ, Diễn sư bá!”

“Không cần đa lễ.”

Hạ Hoàng Kiến khẽ gật đầu mỉm cười, thái độ rất hiền hòa tựa hồ mười phần hài lòng đối với tên đồ đệ này của mình. Song lão lại nghiêm mặt nhìn về phía Ngô Chính, trầm giọng nói:

“Ngươi biết tội của mình chưa? Muốn tự tận hay là đợi lão phu ra tay?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.