Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Chương 49: Ngô Chính bất đắc dĩ



Rất nhanh Phong Thanh Dương cùng Hoa Sơn kiếm phái đám người không một lời đã lặng lẽ ly khai, lúc bấy giờ bên trong Lưu phủ đại sảnh sa hoa tráng lệ thưa vắng bóng người, chỉ còn lại Hành Sơn kiếm phái, Tung Sơn kiếm phái cùng Thái Sơn kiếm phái đám người, bên cạnh đó còn có Lưu Chính Phong và đông đảo các đệ tử lúc này cũng đã lui xuống nội đường, không một ai dám ngó nghé đến nơi này, còn có tên quan viên trên người xiêm y đã vấy bẩn vết máu của Lưu Chính Phong, lúc này đã sợ hãi đến ướt cả quần, không dám thở mạnh một hơi chỉ hy vọng không ai chú ý đến sự tồn tại của hắn, giống như là một con cừu trôi dạt giữa bầy sói.

- Công tử, còn đám người này phải giải quyết thế nào?

Mị Ảnh Nữ một bên khinh thường liếc nhìn đám người Ngũ Nhạc đang co rút lại với nhau, sau đó quay sang hỏi thăm Ngô Chính.

- Hay là để ta giết quách bọn hắn đi, ta cũng rất chướng mắt đám người ngụy quân tử này!

Mã Hành Phàm cũng rất xông xáo muốn xung phong làm việc “nghĩa”, trong mắt hắn nhìn đám người kia chẳng khác gì là người đã chết, chỉ muốn đem bọn hắn trở thành dụng cụ luyện “tay nghề” một chút, dù sao từ sau sự kiện Phúc Châu hắn đã lâu không có động thủ, khó trách cả người cảm thấy ngứa ngáy.

Tuy nhiên nghe xong hai người lời nói, Ngô Chính trong lòng rất muốn đem đầu của Mã Hành Phàm đám người ngu ngốc này từng người một gõ đến sưng phồng lên mới thôi, đây là điểm sát lục a, dù sao trong đám người Hằng Sơn kiếm phái vẫn có một cái đỉnh tiêm cao thủ Đinh Dật sư thái, không thể lãng phí như vậy được.

- Không cần bẩn tay các ngươi, vẫn là để ta giải quyết đi thôi.

- Hừ, ra tay đi, chết thì là chết, ta Hằng Sơn kiếm phái đệ tử cũng không có ai tham sống sợ chết như vậy!

Đinh Dật sư thái im hơi lặng tiếng bấy lâu cũng đã minh bạch tình thế của mình lúc này, đến Phong Thanh Dương tiền bối đời trước Hoa Sơn kiếm phái còn muốn nhường nhịn Tiếu Diện Huyết Ma mấy phần, chớ nói chi chỉ là một cái đỉnh tiêm cao thủ như nàng!? Biết chắc kết cục đã không thể cứu vãng chi bằng khẳng khái nhận lấy cái chết, còn hơn là chịu nhục mà tiếp tục sống sót.

- Rất tốt! Chỉ bằng một lời nói này đủ để ta dành cho ngươi một phần tôn trọng, tuy nhiên vẫn là xuống âm ti đi thôi.

Ngô Chính tất nhiên sẽ không keo kiệt cho Đinh Dật sư thái vài lời khen, nhưng là kết cục hôm nay đã định, dù là ai cũng vô phương giữ lại mạng sống của bọn hắn.

- Lại có người đến!

Đương lúc Ngô Chính động tác súc thế đợi phát, Đông Phương Bạch bỗng nhiên lại lên tiếng nhắc nhở, bên ngoài lại tiếp tục có người muốn đến làm kỳ đà cản mũi!?

- Đông Phương, bên ngoài người đến chính là phụ thân của Nghi Lâm, Bất Giới hòa thượng! Ngươi mang theo Mị Ảnh Nữ đám người trước ngăn cản hắn lại, nếu hắn lại không biết điều thì... tùy ngươi xử lý!

Ngô Chính cảm nhận được khí lưu của người đến ngay lập tức đã lập tức đã nhận biết được thân phận, hắn lúc này thật sự có chút tức giận, trước đã cảnh cáo Bất Giới hòa thượng mang theo Nghi Lâm rời đi, nhưng không ngờ Bất Giới hòa thượng lại ngu ngốc như thế, nếu Ngô Chính đoán không nhầm thì hẳn là Bất Giới hòa thượng bị Nghi Lâm cảm hóa nói ra chân tướng sự việc, sau đó lại nghe lời cầu xin của Nghi Lâm mà đến đây hòng cứu vớt Đinh Dật sư thái sư phụ nàng một mạng.

Tuy nhiên hết Mạc Đại tiên sinh, lại đến Phong Thanh Dương tiền bối, bây giờ còn thêm một cái Bất Giới hòa thượng muốn giữ lại mạng sống của Ngũ Nhạc kiếm phái đám người!? Ngô Chính hắn từ khi nào lại nhân từ như thế!? Năm lần bảy lượt khiêu khích kiên nhẫn của Ngô Chính, nếu không phải là vì Đông Phương Bạch nàng thì câu nói vừa rồi đã không phải là “tùy ngươi xử lý” mà là vỏn vẹn chỉ một chữ: “Giết!”

Đông Phương Bạch cũng biết Ngô Chính lúc bấy giờ đang tức giận, nếu không phải vì nàng còn có một cái muội muội là Nghi Lâm thì không nghi ngờ Bất Giới hòa thượng kết cục hôm nay chắc chắn là phải chết, Đông Phương Bạch cũng không muốn tổn thương đến Nghi Lâm cho nên chỉ có thể “tùy ý xử lý” thiệt thòi Ngô Chính Chính bất đắc dĩ một chút.

Không chần chừ, Đông Phương Bạch nhanh chóng mang theo Mị Ảnh Nữ ly khai nơi này, tiếp cận bên ngoài cổng Lưu phủ ngăn cản Bất Giới hòa thượng tự mình muốn đến đây tìm chết.

Lúc bấy giờ đại sảnh đã yên tĩnh hơn rất nhiều, ngoại trừ những con cá nằm trên thớt cũng chỉ có một cái Mạc Đại tiên sinh vẫn còn hững hờ không nghe không thấy ôm lấy đàn kiếm của mình đứng qua một bên.

- Ngô đệ, để bọn hắn ít một chút đau đớn ra đi thanh thản, không cần làm khó bọn hắn!

Mạc Đại tiên sinh bỗng nhiên lên tiếng, trong giọng nói không có lấy một tia xúc cảm, chỉ là hy vọng Ngô Chính có thể nhanh chóng chấm dứt tính mệnh đám người Tung Sơn, Thái Sơn và Hằng Sơn kiếm phái, không cần phải tiếp tục dày vò tinh thần bọn hắn.

- Ta sẽ!

Dứt lời, Lục Mạch Thần Kiếm súc thế trên tay Ngô Chính đã lâu lúc này toàn bộ huy động, Ngũ Nhạc kiếm phái, hay nói đúng hơn là Tam Nhạc kiếm phái đám người không nghi ngờ đã là cá nằm trên thớt không thể giãy dụa, trên thần sắc lúc này chỉ có lấy sợ hãi, tuyệt vọng, hối hận, không cam tâm, nhưng dù là gì đi nữa thì tất cả cũng đã quá muộn màng!

Từng tia huyết lưu tung tóe bên trong đại sảnh Lưu phủ, ngay sau đó là tiếng kêu la, tiếng mắng chữi, tiếng gào thét thảm khốc, còn có cả âm thanh niệm phật cầu xin phật tổ ban phước an lành, hóa giải hết mọi khổ nạn trên nhân gian...

Nhưng nếu trên đời này thật sư có thần linh bảo bọc phù hộ cho chúng sinh, thì đã không tồn tại những tranh đấu triền miên tiếp diễn, nếu không có tranh đấu xảy ra càng không tồn tại cái gọi là giang hồ, mà giang hồ lại chính là đẫm máu, một khi đặt chân vào nơi này thì cũng nên giác ngộ một ngày nào đó kết cục của mình mới phải!

Thời gian nửa tuần trà trôi qua, lúc bấy giờ rải rác dưới mặt đất có hơn trăm cái thi thể bất động, huyết lưu loang đầy nền nhà nương theo trọng lực tí tách tí tách từng giọt rơi xuống bậc thềm, trên vũng máu vẫn còn in vết dấu chân của tên hung thủ duy nhất một người một tay làm ra.

Huyễn Ảnh Tử Bào trên người Ngô Chính vẫn như thường lệ không lưu lại một đạo vết máu, tuy nhiên Ngô Chính không thèm chú ý đến, lúc này ý niệm vẫn đang đi vào trong đầu xem xét thu hoạch.

“Thông tin nhân vật.

Danh tính: Ngô Chính

Tuổi tác: 18

Thể chất: tiên thiên đạo thể.

Tu vi: đỉnh tiêm trung kỳ

Danh hào: Tiếu Diện Huyết Ma, Tiếu Diện Hiệp, Tiếu Diện Ma Đầu.

Công pháp: Cửu Dương Chân Kinh (tầng 4), Liệu Thương Thiên (phụ trợ), Dịch Cân Đoán Cốt Thiên (phụ trợ).

Võ kỹ: Lục Mạch Thần Kiếm (đăng phong tạo cực), Hoành Không Na Di (đăng phong tạo cực), Loa Toàn Cửu Ảnh (đăng phong tạo cực), Vi Đà Chưởng (đăng phong tạo cực).

(Võ kỹ lĩnh ngộ cấp bậc: tiểu thừa (nhập môn), tinh thông (tiểu thành), lô hỏa thuần thanh (đại thành), xuất thần nhập hóa (viên mãn), đăng phong tạo cực (đại viên mãn)

Đặc thù võ kỹ: Thuật Thăm Dò, Thuật Ẩn Giấu.

Trang bị: Huyễn Ảnh Tử Bào, Bạch Thiết Tiếu Diện.

Điểm sát lục: 1475 (dùng để đổi lấy vật phẩm trong thương thành, có thể tích lũy điểm sát lục bằng cách giết chóc)

Danh vọng: 16740 (điểm danh vọng có thể dùng để chấn nhiếp hoặc tăng độ hảo cảm, điểm danh vọng được tích lũy lớn dần theo danh tiếng)”

- Thảm hại, cứ thế này thì giết mãi vẫn không đủ a! Ài, góp gió thành bão chỉ cần siêng năng là được.

Ngô Chính nhìn vào thông tin cá nhân, ngoại trừ điểm danh vọng vẫn như mọi khi khiến hắn rất hài lòng, còn có võ kỹ lĩnh ngộ trong thời gian qua hắn thường xuyên sử dụng lâu ngày bất tri bất giác đã đạt đến đại viên mãn cảnh giới, cũng đã không thể tăng lên được nữa.

Phải nói Ngô Chính rất thông minh chỉ hoái đối các võ kỹ hữu dụng nhất trong khoảng thời gian này, hắn minh bạch học nhiều mà không tinh cũng vô dụng, cân bằng giữa chất và lượng mới là phương thức tối ưu nhất.

Ngoại trừ điểm danh vọng và võ kỹ thỏa mãn yêu cầu ra thì điểm sát lục phải nói là vô cùng thảm hại, từ khi hắn đặt chân đến đỉnh tiêm cảnh giới thì việc tích lũy điểm sát lục càng trở nên khó khắn gấp vạn lần, tuy nói là thế giới này vẫn không thiếu tuyệt đỉnh cao thủ để hắn giết, nhưng là Ngô Chính biết tìm bọn hắn ở đâu ra?

Những người này một khi đã đạt được tuyệt đỉnh cảnh giới thực lực, hầu hết đều không còn muốn xuất hiện trên giang hồ, không phải là không muốn can thiệp chuyện thế sự, nhưng là mọi việc đều có thủ hạ xuất thủ đi làm, còn cần bọn hắn phải nhọc thân!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.