Mười sáu tên võ
giả thành công thủ một giờ đồng hồ cuối cùng đạt được tư cách tham gia
vòng tiếp theo. Đa phần đều là đại võ sư cảnh, nhưng cũng có một người
là võ sư cảnh đỉnh phong.
Các trận đấu diễn ra khá hòa bình, điểm đến thì ngưng, trừ một trận đấu của một tên đại võ sư cảnh.
“Tiểu tử Phùng Mãnh quá làm càn rồi, hắn lại phế đan điền của Viên Kha.
Ta đề nghị hủy bỏ tư cách tham gia thi đấu vòng tiếp theo của hắn.”
Chu Lục Quán, một vị trưởng lão của Thanh Thành phái tức giận nói. Viên
Kha, võ sư cảnh đỉnh phong, chính là môn đệ đắc ý nhất của hắn cũng như
của Thanh Thành phái.
“Chu trưởng lão nói vậy không đúng, trong thi đấu, thương thế là điều
khó tránh khỏi. Nếu sợ thương thế, vậy tốt nhất nên về quê trồng ruộng
đi thôi.”
Cách đó không xa, Lôi Chấn Hải lạnh nhạt nói.
“Thối lắm, cái gì mà là thương thế khó tránh khỏi? Hắn thân là đại võ sư trung kỳ, lại lấy tu vi ỷ mạnh hiếp yếu, còn phế bỏ tu vi của người
khác. Lôi Chấn Hải, đừng cho các ngươi là Quốc An Cục liền muốn làm gì
thì làm.”
Chu Lục Quán tức giận quát to lên.
Thanh Thành phái tuy chỉ đứng hàng trung cấp môn phái, tuy nhiên thực
lực thật sự không thể coi thường. Tông sư cảnh cao thủ, Thanh Thành phái cũng có hai cái, hơn nữa còn là hai cái Tông Sư trung kỳ cảnh giới. Nếu quả thật đánh lên, e rằng cũng gây sóng gió không nhỏ.
Lôi Chấn Hải ngược lại lạnh lùng đáp:
“Chúng ta thật muốn xem các ngươi Thanh Thành phái có thể dậy nổi cái gì sóng gió đây này.”
Câu nói vừa xong, hai người đứng đằng sau lưng Lôi Chấn Hải đột nhiên
bộc phát ra khí thế. Đây rõ ràng là Tông Sư cảnh hậu kỳ cảnh giới khí
thế.
Chu Lục Quán biến sắc, thất thanh hô to:
“Tông Sư cảnh hậu kỳ! Trần Lôi, Lục Khoa, các ngươi lại đột phá tông sư cảnh hậu kỳ!”
“Hừ, Quốc An Cục không phải Thanh Thành các ngươi có thể tùy ý khiêu chiến quyền uy.”
Nam Tử tên gọi Trần Lôi hừ lạnh một cái lên tiếng.
Chu Lục Quán mặt tái mét.
…
Giang Minh không biết trong căn phòng kia có chuyện gì xảy ra. Hắn lúc
này đang cau mày nhìn một thiếu niên ở lôi đài số bảy, chân đang dẫm lên mặt đối thủ của hắn. Nhìn đối thủ của hắn tình trạng, dĩ nhiên đã bị
thiếu niên này hủy đi đan điền.
“Thật độc ác tiểu thí hài!”
Giang Minh trong lòng không khỏi tức giận lên. Lập tức hắn truyền âm cho ba người Vũ Băng:
“Ba người các ngươi, nếu vòng tiếp theo gặp tên ở lôi đài số bảy, phế đan điền của hắn đi.”
Vũ Băng, Mộc Nhã cùng Diệp Lỗi lúc này mới để ý lôi đài số bảy. Cả ba lúc này sắc mặt biến đổi, sau đó lửa giận bừng bừng.
“Chỉ là một cuộc thi mà thôi, ngươi tại sao lại phải phế đan điền của hắn?”
Vũ Băng tức giận quát to.
Thiếu niên kia ngạc nhiên nhìn về phía Vũ Băng, cũng cảm giác được vô số đạo ánh mắt bất thiện nhìn về phía mình.
Bất quá hắn cũng không để trong lòng, nhún vai nói:
“Một cái phế vật mà thôi, ta phế hắn thì có làm sao?”
Đại đa số các trưởng lão, chưởng môn của các môn phái ở gần đó cũng nhíu mày.
“Ngươi tên là gì?”
Diệp Lỗi lạnh lùng hỏi. Hắn bình sinh hận nhất chính là loại này tự cho mình là đúng lại còn tàn nhẫn gia hỏa.
“Phùng Mãnh, Quốc An Cục. Lần sau gặp ngươi, ta sẽ phế ngươi!”
“Loại người như hắn, các ngươi không cần phải nhẹ tay.”
Vũ Băng cùng Mộc Nhã hai bên cũng gật đầu. Bọn hắn không muốn võ lâm lại có kẻ bại hoại như thế.
…
Bên trong khu vực quan sát, Mộ Dung Lập nhìn lão hữu Lôi Chấn Hải cùng
phía sau hắn hai tên Tông Sư cảnh cường giả, âm thầm lắc đầu.
Hắn nhìn ra được lão hữu bao năm, giờ đã thay đổi. Không còn là một cái
quang minh chính đại gia hỏa, mà thay vào đó là một kẻ cuồng ngạo.
Bất quá Mộ Dung Lập cũng không mở miệng ra nói. Hắn tin tưởng ánh mắt
của hắn, rằng bốn đứa trẻ kia cực kỳ không tầm thường. Không nói đến
Giang Minh vì trận đấu của hắn với Đường Tinh đều không dùng đến nội
lực. Ba người Vũ Băng tuy chỉ dùng đến võ sư cảnh đỉnh phong nội lực,
nhưng nội lực liên miên bất tận, uy lực cùng khả năng khống chế đều
không phải võ sư cảnh có thể so sánh.
Mộ Dung Lập dự đoán, ít nhất ba đứa trẻ này cũng phải ở Đại Sư cảnh trung kỳ trở lên.
Đại sư cảnh trung kỳ cường giả, dưới mười tuổi, đủ điên cuồng!
Đây lại còn ba cái!
Hơn nữa còn một cái cũng chưa biết cụ thể năng lực ra làm sao, chỉ biết hắn không tầm thường!
Mộ Dung Lập đối với bốn đứa bé này sinh ra một tia mong chờ.
…
Giang Minh cùng ba người Vũ Băng tùy tiện tìm một khu lều trại nghỉ ngơi.
Thức ăn tuy không tệ, nhưng quả thật đối với Giang Minh vốn đã quen ăn đồ mình tự chế biến, có chút khó ăn.
Diệp Lỗi một bên đang ăn lấy ăn để. Đối với một tiểu tử nghèo như hắn, ở đây thức ăn quả thật chính là mỹ vị nhân gian.
Bất quá tiểu tử này vẫn có chút lương tâm, cũng quan tâm lão đại của
hắn. Nhìn thấy Giang Minh lặng lẽ gặm một khối thịt bò khô, bên cạnh là
hộp cơm còn nguyên, Diệp Lỗi khó hiểu hỏi:
“Lão đại, ngươi sao lại không ăn cơm? Chẳng lẽ thịt bò khô liền ngon hơn những thứ thức ăn này sao?”
Giang Minh cười nhạt một cái, lấy ra một khối thịt bò khô, vứt cho Diệp Lỗi.
Diệp Lỗi nhìn khối thịt bò khô một chút, sau đó khẽ đưa lên miệng cắn.
Một cảm giác nổ tung trong đầu Diệp Lỗi khiến đầu óc hắn trống trơn.
Mỹ vị!
Đây tuyệt đối chính là thiên thượng nhân gian mỹ vị!
Vốn đầu óc đang tràn đầy mỹ vị cơm hộp, trực tiếp trở thành đầy trời thịt bò khô.
Diệp Lỗi chân chính hóa ngu!
Giang Minh vốn trình độ nấu nướng đã đạt tới đỉnh điểm. Hiện hắn là tu
chân giả, thức ăn gia trì một tia linh khí, trực tiếp đưa độ ngon của
thức ăn lên một tầng cao mới!
Nhìn Diệp Lỗi hai mắt ngơ ngác nhìn khối bò khô, Giang Minh có chút buồn cười. Tiểu hài tử quả nhiên có nhiều kiểu biểu cảm nha.