Giang Minh bước
lên lôi đài, phía trên lôi đài số ba đã có một tiểu hòa thượng đầu trọc, tay cầm thiết côn đang lẳng lặng nhìn hắn.
Hoàng Hạo trong lòng cũng có chút buồn bực.
Hắn dù sao cũng là đệ nhất thiên tài của Thiếu Lâm. Một thân Thiếu Lâm
Cửu Dương Công đã có chút thành tựu, cũng đạt đến đại sư cảnh sơ kỳ đỉnh phong.
Ở độ tuổi của Hoàng Hạo, nhìn quanh cũng chỉ có một vài kẻ là có tu vi
ngang hắn. Tuy vậy Hoàng Hạo lại có tự tin niễn áp bất kỳ kẻ nào cùng tu vi, thậm chí hơn hắn một tiểu cảnh giới, bởi vì hắn đã luyện thành Kim
Cương Bất Hoại Thần Công tầng thứ ba!
Coi như là cái kia Đường Tinh ám khí có độc, cũng không thể nào phá được hắn da!
Hoàng Hạo vô cùng tự tin vào thực lực của mình.
Cho nên khi biết đối phương chỉ là một đứa bé mới tám tuổi, Hoàng Hạo liền buồn bực.
Đánh, ỷ lớn hiếp nhỏ, không có gì để nói.
Không đánh, Hoàng Hạo không thể không đánh.
Nhưng rất nhanh Hoàng Hạo biết mình đã sai lầm rồi.
Một côn của hắn, liền bị Giang Minh tóm trong tay!
Hoàng Hạo cả kinh, vội vàng vận công thu côn lại.
Nhưng hắn lại hoảng sợ, mình vận mười thành công lực, đều không thể
khiến bàn tay bé nhỏ đang nắm thiết côn của mình rung một cái.
Giang Minh cũng chỉ mỉm cười. Hắn ở chỗ này chơi chán rồi, hận không thể lập tức phi sang chỗ cất giấu mười thanh thần binh, thoải mái nghiên
cứu một phen.
Mặc dù Giang Minh có điểm để đổi trận pháp kỹ năng, nhưng hắn hiện tại
còn đang muốn để dành điểm. Hơn nữa hắn nghĩ, cái gì cũng đổi thật sự
rất vô vị, hiện tại chưa cần liền chưa đổi.
Cũng vì vậy, Hoàng Hạo rất nhanh bị hất xuống dưới lôi đài, chưa kịp thi triển ra hắn vẫn đang đắc ý Kim Cương Bất Hoại Thần Công.
Hoàng Hạo, chưa đầy ba mươi giây đã thua…
Bên lôi đài số một, Đường Tinh cùng Diệp Lỗi cũng đang nhìn nhau.
Bọn hắn cũng đều quan tâm Giang Minh so tài thế nào. Đường Tinh là vì thua Giang Minh, Diệp Lỗi là vì Giang Minh là hắn lão đại.
Đến lúc Hoàng Hạo bay xuống lôi đài, Đường Tinh vẫn không thể nào tin được vào mắt mình.
Hắn rất nhanh cười khổ. Tiểu tử kia chính là một cái cực kỳ biến thái gia hỏa.
Cái kia Hoàng Hạo, là một cái sắp đột phá đại sư cảnh trung kỳ. Vậy mà không qua nổi ba mươi giây trong tay Giang Minh.
Nhớ lại lúc mình cùng Giang Minh so tài, vốn Đường Tinh còn hết sức
không phục, vì hắn còn chưa thi triển ra đại sư cảnh công lực, liền đã
thua.
Nhưng giờ hắn biết rõ mình thua không oan.
Bởi vậy hắn càng tập trung vào trận chiến với Diệp Lỗi.
Bất quá, có vẻ như bất cứ thứ gì dính dáng đến Giang Minh, đều là vận rủi của Đường Tinh.
Sau ba lần phi đao, Đường Tinh phát hiện, mình không cách nào phá được
cái kia vòng sáng vàng Kim Chung Tráo quanh người của Diệp Lỗi.
Phi đao va vào vòng sáng, đơn giản chính là tóe lửa bay sang hướng khác.
Biến thái!
Đây là cái gì biến thái phòng ngự? Đường Tinh trong lòng gào thét.
Cái này còn chơi cái rắm!
Vậy là sau mười phút phi đao cùng lao vào chém, Đường Tinh dứt khoát bi thúc nhận thua.
Nếu để Đường Tinh biết, Diệp Lỗi mới chỉ dùng Kim Chung Tráo tầng bốn
liền có thể thoải mái không nhìn hắn phi tiêu, mà bản thân Diệp Lỗi lại
đã tu luyện đến Kim Chung Tráo đệ bát tầng, không biết có liền chạy đi
mua khối đậu hủ mà đập vào đầu mình không.
Bên lôi đài số bốn, Phùng Mãnh đấu Vũ Băng!
“Tiểu nha đầu, ngươi nên đầu hàng, ta cũng không phải cái gì thương hoa tiếc ngọc người đâu.”
Phùng Mãnh liếm trong tay hắn dao găm nói.
Vũ Băng cũng lười nói nhảm. Theo như Giang Minh nói, phế thằng này là
điều chắc chắn. Nhưng mà Vũ Băng bản thân liền thấy thằng này vô cùng
chán ghét, không muốn hắn cứ như vậy một chiêu bị phế.
Vậy là Vũ Băng ngón tay trỏ hất hất về phía Phùng Mãnh.
“Tiểu nha đầu, vậy đừng trách ta độc ác nha!”
Trên khán đài, rất nhiều người không nỡ nhìn Vũ Băng bị Phùng Mãnh kia
đánh. Dù sao thằng này tiếng xấu phế người vẫn còn đó. Tất cả chỉ lo
lắng cái kia tiểu cô nương bị thằng này hại.
Phùng Mãnh lao đến, một dao bổ xuống. Nhưng rất nhanh hắn liền nhận ra mình bổ trượt.
“Ngươi quá chậm.”
Một tiếng lạnh lùng từ sau lưng Phùng Mãnh vang lên, khiến hắn tim thót
lại, vội vàng một dao đâm về phía sau. Đồng thời thi triển tu vi đại sư
cảnh trung kỳ của hắn.
Lại một hụt!
Hụt!
Hụt!
…
Liên tiếp những lần đâm dao hụt, từng tiếng “Quá chậm!” vang lên đằng sau lưng của Phùng Mãnh.
Phùng Mãnh lúc này đầu tóc rũ rượi, mồ hôi thấm ướt áo.
Ta … Ta không phải là đại sư cảnh trung kỳ sao? Tại sao lại không thể đánh trúng cái tiểu nha đầu này đây?
Phùng Mãnh điên cuồng vung dao tán loạn. Lúc này Vũ Băng xuất hiện trước mặt hắn hai mét.
“Ngươi… ngươi là cái gì?”
Phùng Mãnh sợ hãi. Lúc này hắn đã rõ hắn cùng cái tiểu nha đầu trước mắt này chênh lệch có bao nhiêu đại.
…
Trong phòng quan sát, Mộ Dung Lập càng nhìn Giang Minh càng hài lòng, hắn có thể thấy được võ thuật đất nước đang thăng hoa.
Chỉ là bên cạnh hắn, vị kia Lôi Chấn Hải lúc này cũng đang ngưng trọng
nhìn Phùng Mãnh đang bị Vũ Băng đùa giỡn. Lôi Chấn Hải mặt âm trầm đứng
dậy đi ra ngoài.
Nhìn Lôi Chấn Hải rời đi, Mộ Dung Lập lắc đầu một cái. Cái này bạn thân giờ đã hoàn toàn tha hóa. Tính can thiệp vào trận đấu?
Mộ Dung Lập dùng đầu gối cũng biết, lần này Phùng Mãnh thảm. Cái kia Lôi Chấn Hải có bảo vệ được cho hắn, hắn cũng vô pháp đột phá. Vì trong
lòng Phùng Mãnh lúc này đã có tâm ma.
“Ai, báo ứng a…”
Mộ Dung Lập thở dài một cái.
Chỉ có một vị trong lòng đang nở hoa, chính là Chu Lục Quán, trưởng lão Thanh Thành phái.
Thanh Thành phái có một vị đệ tử bị cái này Phùng Mãnh phế đi. Hiện tại
Phùng Mãnh vô cùng chật vật, Chu Lục Quán trong lòng không khỏi vô cùng
thoải mái. Hắn còn đang cầu mong Vũ Băng cái kia đáng yêu tiểu nha đầu
trực tiếp phế Phùng Mãnh thằng này đan điền, báo thù cho đệ tử môn phái
hắn.
Và Chu Lục Quán cũng rất nhanh thấy được cái hắn muốn thấy…