Vợ Hờ Yêu Của Tổng Giám Đốc Ân

Chương 12: Bại Lộ?



Bữa tối hôm ấy, ông Tần đều cho người làm làm những món mà Khả Di thích ăn nhất, xem ra ông của Vương Hoàng rất ưng ý và yêu thương cô cháu dâu này. Nhưng ông không hề hay biết rằng việc mà ông chiều chuộng Khả Di như vậy càng làm cho mẹ con Minh Châu càng thêm tức tối, bực bội.

"Thịt kho, rau muống xào tỏi, canh chua cá lóc? Cái gì thế này?", Minh Châu ngồi vào bàn ăn, nhìn các món ăn trên bàn rồi tỏ ra vẻ khó chịu.

"Sao vậy em?", Khả Di khẽ hỏi, cô cũng muốn tạo mối quan hệ tốt với người nhà của Ân Vương Hoàng vì dù sao, cô cũng sống ở đây một thời gian dài mà.

"Thì ra tiểu thư tập đoàn Nhất Phát chỉ có thế thôi à? Ăn cũng ăn mấy món rẻ tiền, bình dân thế ư?", Minh Châu gắp miếng thịt rồi đưa lên ngang tầm mắt, vừa nói vừa trề miệng thể hiện sự khinh bỉ.

"Không ăn được thì ra khỏi bàn, ở đó mà nói cái gì? Công nhận cô dạy con cũng hay thật, cũng biết ăn lắm đấy, ăn những món sang thôi.", ông Tần nhìn Minh Châu rồi xoay mặt qua phía bà Thuý, trên gương mặt ông cũng thể hiện sự khinh thường như cách mà Minh Châu nhìn Khả Di.

"Ông, nhà mình từ trước đến giờ ăn một bữa là 5-6 món, bây giờ còn có ba món, làm sao mà ăn đây?", Minh Châu bực dọc, cô chị dâu kia có gì hay ho mà ông bênh hoài thế? Thật là tức chết đi mà!

"Hai đứa ăn cơm đi, ai không ăn được thì tự kiếm cái khác mà ăn.", ông Tần mặc kệ sắc mặt khó chịu của Minh Châu mà nhìn về phía vợ chồng Khả Di nói nhẹ nhàng, đầy yêu thương với giọng trầm ấm, có thể nói là khác một trời một vực khi nói chuyện với cô cháu gái kia.

Bữa cơm kết thúc, sau khi đưa ông Tần về phòng thì hai vợ chồng Khả Di cũng lên lầu nốt.

"Nãy cô nói chuyện gì với ông mà trông ông vui thế?", Ân Vương Hoàng ngồi xuống ghế sofa nhìn Khả Di. Đúng là hôm nay anh trông thấy ông của mình khác hẳn, hằng ngày trên gương mặt ông đều là sự xám xịt, cau có và khó chịu nhưng hôm nay lại khác, khi nói chuyện với Khả Di, ông của anh đã cười, cười rất tươi và rất nhiều, đó là một cảnh tượng đã lâu rồi mà anh chưa được nhìn thấy.

"Không, em nói chuyện bình thường thôi không có gì đặc biệt, nhìn ông vui em cũng vui theo.", Khả Di vui vẻ đến kế bên Ân Vương Hoàng ngồi xuống.

"Tốt, hằng ngày cứ làm ông vui như vậy là được, không cần làm gì khó khăn đâu.", Ân Vương Hoàng khoanh tay trước ngực.

"Em muốn hỏi anh một chuyện được không?", Khả Di nhìn lén Ân Vương Hoàng, cô biết, anh ít khi nào mà chịu trả lời các câu hỏi từ cô.

"Cô muốn hỏi chuyện gia đình tôi?", Ân Vương Hoành xoay mặt qua, ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô gái đối diện. Bốn mắt nhìn nhau, không ai nói điều gì, thời gian như đứng lại.

"Uhmmmm...phải, em muốn hỏi chuyện gia đình anh.", Khả Di tim đập liên hồi, mặt cô đỏ cả lên, sợ rằng nếu cảnh tượng này bị Ân Vương Hoàng thấy thì thật là xấu hổ nên cô bèn quay mặt ra chỗ khác, chỉ cố gắng trấn tỉnh bản thân để đặt câu hỏi cho anh.

"Bà ấy là mẹ kế của tôi, Minh Châu là em cùng cha khác mẹ với tôi. Từ lúc bà ấy về làm dâu, ông nội đã không thích nên cũng không để tâm đến hai mẹ con họ. Họ ghét tôi, vì tôi luôn có được sự yêu thương của ông và ngược lại, Minh Châu chẳng có gì. Họ luôn sợ tôi sẽ lấy hết gia tài không chừa cho họ đồng nào nên luôn luôn tìm cách để tách tôi ra khỏi ông.".

Ân Vương Hoàng nói ngắn gọn nhất về gia đình của mình cho Khả Di nghe. Phải, lúc này ngay chính anh cũng không thể hiểu nổi được bản thân mình. Anh là một người lạnh lùng ít nói, không bao giờ chia sẻ chuyện đời tư của mình cho bất cứ ai nhưng bây giờ thì sao? Chỉ một câu hỏi cùng ánh mắt kia của Khả Di đã khiến anh không thể kiềm lòng, anh gạt đi tất cả quy tắc trước giờ của mình để nói với cô? Anh bị làm sao thế này? Chẳng lẽ anh đã???

"Ồ, thì ra là vậy, nên từ lúc thấy anh bước vào căn nhà, họ đã không nói chuyện với anh như những người thân trong gia đình.", Khả Di nghe xong lời giải thích của Ân Vương Hoàng, bỗng nhiên trong lòng cô có cảm giác lạ. Cô cũng đang cố gắng sắp xếp lời nói của Ân Vương Hoàng và ông Tần lại để hiểu rõ hơn về anh nhưng cô vẫn có cảm giác, hình như ẩn sâu bên trong chuyện này vấn còn một vài vấn đề mà cả anh và ông Tần đều không đề cập đến.

"Ông không thích họ, nhưng dù sao Minh Châu cũng là cháu ruột nên họ vẫn còn được ở đây. Tôi chỉ muốn cô hằng ngày nói chuyện với ông, làm ông càng vui càng tốt. Cô hiểu chứ?"

"Em hiểu rồi. Em sẽ cố gắng làm ông vui mà, anh cứ yên tâm."

Nghe được câu nói ấy của Khả Di, bỗng nhiên tim Ân Vương Hoàng chệch một nhịp, cái gì vậy? Không, anh không cho phép bản thân mình. Tự dặn với lòng là thế nên Ân Vương Hoàng liền đứng dậy, hai tay đút túi quần, giọng nói cũng trở nên kì lạ, hình như có chút hồi hộp, ấp úng nhưng lại cố giấu để Khả Di khônh phát hiện ra.

"Tôi đi tắm, tối nay như cũ cô nằm trên giường tôi nằm sofa."

"Không đâu, anh đi làm nguyên ngày rồi, anh lên giường nằm đi em nằm sofa cho, cứ quyết định vậy nhé."

Khả Di nói rồi lật đật cầm gối và chăn ra ghế sofa mà nhường chiếc giường lại cho Ân Vương Hoàng vì đơn giản, khi cô bước vào thấy anh đang lấy tay đấm nhẹ vào lưng mình, chắc anh mệt mỏi lắm, cả ngày làm việc mà. Nếu tối nay anh còn nằm ghế sofa thì chắc chắn anh sẽ bệnh và đau lưng lắm, vì anh, cô hi sinh nằm ghế sofa dù không quen tí nào.

********

"Mẹ, mẹ...", Minh Châu vừa chạy nhanh vào phòng bà Lý vừa gọi to.

"Cái gì thế? Mẹ đang buồn ngủ mà con làm cho mẹ tỉnh luôn rồi này.", bà Lý mệt mỏi ngáp một cái dài.

"Con có cái này hay ho lắm muốn cho mẹ nghe này.".

Minh Châu kéo bà Lý Ngồi xuống chiếc ghế trong phòng, đưa tay lấy chiếc điện thoại trong túi ra rồi mở cái gì đó cho mẹ nghe. Sau một lúc, hai mẹ con họ nhìn nhau, ở hai người lúc này đều có một biểu hiện như nhau: cười thoã mãn, ánh mắt như đang nghĩ điều gì hay ho lắm, chẳng lẽ có chuyện gì sao?

******

Hôm nay là ngày cuối tuần, Ân Vương Hoàng cũng không cần phải đến công ty mà ở nhà suốt cả ngày. Người Ân Vương Hoàng thương và kính trọng nhất là ông Tần cho nên vào ngày nghỉ anh lại dành trọn thời gian cho ông của mình. Sau một ngày phụ giúp ông chăm vườn, cho chim ăn rồi nói chuyện để bù đắp những ngày trong tuần thì hai ông cháu mệt mỏi quay trở về phòng ăn, chuẩn bị dùng cơm tối.

"Hai đứa ngồi vào bàn đi rồi ăn cơm, cả ngày mệt rồi.", ông Tần giọng trầm ấm nói với vợ chồng Khả Di.

Khả Di ngồi xuống bên cạnh Ân Vương Hoàng. Thật lạ nha, từ trước đến giờ cô cứ nghĩ một người như anh ngoài máy tính, giấy tờ, điện thoại và chén đũa thì những việc tay chân, dơ bẩn anh sẽ không động đến nhưng hôm nay, cô đã nhận ra suy nghĩ của mình là hoàn toàn sai lầm. Cả ngày dõi theo anh, một tổng giám đốc lạnh lùng, ít nói, sang trọng nay lại mặc một chiếc áo thun trơn màu đen cùng với chiếc quần lửng jean cùng ra vườn với ông chăm sóc cây cảnh và cho chim ăn, thật không thể tin được. Lúc nãy khi anh vào phòng tắm, cô đã lấy đồ dơ của anh đem giặt, ôi đầy bùn đất, sao anh có thể chứ? Người ta nói không sai mà:" Đừng trông mặt mà bắt hình dong.", Khả Di khẽ cười, cũng có ngày cô thấy được bộ dạng này của anh, nếu mang tin này bán cho toà soạn thì không biết sẽ được bao nhiên tiền đây.

"Chị cười gì mà vui thế? Chị dâu?", Minh Châu đi vào phòng ăn thấy Khả Di đang cười vui thì trong lòng thầm nghĩ, lát nữa đây sao cô có thể cười vui được như vậy chứ? Hãy chờ xem.

"À không có gì, em với mẹ xuống rồi thì nhà mình ăn cơm thôi.", Khả Di nói rồi đứng lên, định xới từng chén cơm cho mọi người thì đột nhiên một câu nói của Minh Châu làm cô dừng ngay động tác.

"Chị khoan xới đã, ngồi xuống nói chuyện này trước đi.", Minh Châu nhếch mép.

"Trời đánh tránh bữa ăn, muốn nói gì chút nữa ăn xong rồi nói.", ông Tần khó chịu ra mặt.

"Ông à, cháu nghĩ ông nên nghe tin này trước rồi sau đó hãy quyết định xem hai anh chị có thể ngồi đây ăn nữa không?", Minh Châu đang dần thực hiện kế hoạch của mình.

"Kệ nó, cháu xới cơm cho ông đi.", ông Tần mặc kệ lời nói của Minh Châu, đẩy chén qua phía Khả Di.

Khi Khả Di định xới cơm cho ông Tần thì đột nhiên một đoạn đối thoại vang lên, không ai khác chính là giọng nói của Ân Vương Hoàng và cô:"Tôi đi tắm, tối nay như cũ cô nằm trên giường tôi nằm sofa." rồi gì mà:"Không đâu, anh đi làm nguyên ngày rồi, anh lên giường nằm đi em nằm sofa cho, cứ quyết định vậy nhé.". Từng câu nói trong đoạn ghi âm như một tảng đá đè lên Khả Di khiến cô như muốn rơi xuống vực sâu. Cái gì vậy? Tại sao cuộc nói chuyện giữa mình và Ân Vương Hoàng lại bị Minh Châu ghi âm thế này? Hàng loạt câu hỏi được đặt ra trong đầu Khả Di chứng tỏ cô đang bối rối và lo sợ đến nhường nào. Nếu ông Tần biết cô và Ân Vương Hoàng chỉ là "trên danh nghĩa" thì phải làm sao đây?

"Sao vậy chị dâu? Sao lại ngồi đơ người ra như thế? Không phải là tâm trạng khi bị người khác biết bí mật của mình à?", Minh Châu khoái chí, bắt đầu lên tiếng nói năng không hay với Khả Di.

"Đoạn ghi âm này từ đâu em có?", Khả Di ấp úng.

"Em vô tình nghe được đấy. Em không ngờ hai anh chị lại dối ông như thế, thật quá thất vọng.", Minh Châu được đà tiến tới.

"Đoạn ghi âm này là sao?", ông Tần nhìn hai vợ chồng Khả Di.

Chưa kịp để Ân Vương Hoàng và Khả Di trả lời thì Minh Châu lại tiếp tục mở album ảnh của mình đưa cho ông Tần xem:

"Đây ông, ông nhìn đi. Nếu hai vợ chồng anh chị ân ái yêu thương nhau như ông thấy thì làm gì chăn gối mỗi người mỗi nơi thế này cơ chứ? Hơn nữa con nghe người làm xầm xì nói anh chị từ lúc dọn về đây đã không ngủ cùng nhau, khi họ dọn phòng đều thấy vậy đấy ông ạ.", Minh Châu càng ngày càng thêm mắm thêm muối nhằm làm ông Tần tức giận lên.

"Minh Châu nói có đúng không? Hai đứa không yêu thương nhau như những gì ông thấy?", ông Tần mặt cũng trở nên xám xịt.

"Dạ thưa ông, cháu...", Khả Di ấp úng cùng bối rối, vào thời khắc này cô không biết phải nói làm sao cho phải nữa.

"Thưa ông, là do cháu.", Ân Vương Hoàng nãy giờ ngồi im lặng bây giờ mới lên tiếng. Ánh mặt anh lạnh lùng cùng sắc bén nhìn qua hai mẹ con Minh Châu rồi quay về phía ông Tần.

"Là như thế nào? Cháu nói rõ đi."

"Thưa ông, cháu và Tú Di quả thật không ngủ với nhau đã lâu rồi. Nhưng không phải như mọi người nghĩ mà là do cháu đề nghị. Cháu không muốn có con trong lúc này, hơn nữa cháu thường làm khuya không muốn ảnh hưởng đến cô ấy nên mới đề nghị như thế.", Ân Vương Hoàng nhạy bén đưa ra lý do thích đáng cho việc ngủ riêng của hai người.

"Không muốn có con ư? Thế thì liên quan gì đến ngủ riêng chứ? Thật là xạo sự quá mà.", bà Lý lên tiếng xỉa xói Ân Vương Hoàng.

"Ông cũng biết mà phải không ông, cháu khó mà kiểm soát được khi người nằm kế bên là vợ mình, mỡ dâng đến miệng mèo mà không muốn ăn sao? Nếu dùng biện pháp an toàn thì khác nào cháu không tôn trọng vợ mình chứ? Hơn nữa chúng cháu mới cưới, muốn tận hưởng cuộc sống riêng trước rồi mới có con, vậy cũng không được sao?", Ân Vương Hoàng lập luận sắc bén khiến bà Thuý phải câm nín.

"Vậy tại sao lại xưng cô tôi? Hai anh chị giải thích đi? Hơn nữa hai ngừoi chỉ là nói chuyện thể hiện rằng hai người yêu nhau nhưng có ai là không muốn thể hiện tình cảm bằng hành động chứ? Nhất là những đôi mới cưới. Nếu để ý thì chắc chắn sẽ nhận ra hai người không bao giờ thân mật gần gũi cả, kể cả nắm tay còn ít nữa là.", có lẽ Minh Châu biết họ sẽ phản kháng nên chuẩn bị tất cả rồi, chỉ đợi màn kịch hay mà thôi.

"Thật ra tối đó chúng cháu cãi nhau ạ, vì không muốn lớn tiếng nên đành nói chuyện nhỏ nhẹ với nhau.", Khả Di cũng thuận đà mà theo lao mà Ân Vương Hoàng đã phóng.

"Coi như hai người cãi nhau đi, còn câu hỏi phía sau hai người nói làm sao đây?", Minh Châu nhếch mép, cô ta biết anh hai mình là người như thế nào, anh sẽ không đụng vô người con gái nào nếu anh không thích vì chuyện đó sẽ làm anh đánh mất giá trị bản thân mình.

"Được, nếu em muốn thấy thì chị cho em thấy. Đáng lẽ chuyện này nên diễn ra ở phòng riêng nhưng nếu em muốn xem đến vậy thì chị không cần phải giấu giếm nữa."

Khả Di nói rồi quay sang nhìn Ân Vương Hoàng thì vô tình chạm ánh mắt sắc lạnh kia của anh. Cô biết tính anh chứ, anh không thích ai chạm vào cơ thể anh một cách tuỳ tiện nhưng biết làm sao đây? Nếu không làm gì không thể hiện rằng cô và anh là đôi vợ chồng yêu thương nhau thì chắc chắn việc này sẽ bị bại lộ ngay thôi. Ân Vương Hoàng, em xin lỗi, coi như lần này em có lỗi với anh, em nợ anh, nhất định sau này em sẽ đền bù lại. Khả Di nghĩ thầm trong đầu rồi hít thật sâu, đưa hai tay lên gần gương mặt của Ân Vương Hoàng, nhắm hai mắt rồi từ từ đưa mặt mình lại gần mặt anh. Nhưng có lẽ cô đã quá chậm trễ rồi, khi cô vừa nhắm mắt chưa kịp làm gì thì đôi môi đỏ của cô bị một cái gì đó mút lấy. Khả Di giật mình mở to mắt, chính Ân Vương Hoàng đã chủ động hôn cô hay sao? Thật không thể tin được. Đôi môi anh mút mạnh lấy môi cô, đưa lưỡi của mình cậy hàm răng trắng đều của cô mà cuồng nhiệt len lỏi vào bên trong. Ân Vương Hoàng và Khả Di, giữa một phòng ăn đang đông người và căng thẳng, họ đã quấn quýt lấy nhau, hôn nhau như chưa bao giờ được hôn, nóng bỏng và mạnh mẽ làm cho người chứng kiến cũng phải đỏ mặt. Khả Di chỉ biết thuận theo Ân Vương Hoàng và đắm chìm vào nụ hôn sâu ấy, cô không muốn ngừng lại, phải cô công nhận mình yêu Ân Vương Hoàng thật rồi, khi anh hôn cô làm tim cô đập loạn nhịp, đôi môi cứ mở ra mà chào đón môi anh, cô không muốn dừng lại chút nào, cô muốn anh hôn cô sâu hơn nữa, muốn anh hôn cô vì chính tình yêu anh dành cho cô. Có lẽ, đây là khoảnh khắc mà có chết cô cũng sẽ không bao giờ quên, ngày cô trao cho anh nụ hôn đầu và cũng trao cho anh cả trái tim cô...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.