Chương 24
Đồng tử của Hồ Yến Nhi thu nhỏ lại, quay ra cầu xin sự giúp đỡ của Chử Chân Phong, “Chân Phong, anh phải tin em chứ.”
Chử Chân Phong lạnh lùng đưa mắt nhìn cô ấy, “Xin lỗi, tôi chỉ tin vào lời vợ tôi nói.”
Nói rồi, anh ấy liền kéo Tần Hoài An ngồi xuống bên cạnh mình.
Đột nhiên bị tiếp xúc ở cự ly gần như vậy, suýt chút nữa khiến cho Tần Hoài An thay đổi nét mặt, cũng may là phản ứng nhanh, thuận tư thế dựa đầu vào vai của Chử Chân Phong, dịu dàng nói: “Về sau loại người không ra gì như thế này thì đừng gặp lại nữa.”
“Được thôi.” Chử Chân Phong chiều chuộng nhìn cô ấy rồi ngước mắt lên, lạnh lùng nói: “Nghe thấy gì chưa hả? Còn không lập tức biến đi cho tôi?”
Hồ Yến Nhi vừa ngạc nhiên vừa phẫn nộ, nhưng không dám làm gì cả.
Cô ta cắn môi, đau lòng để lại một câu: “Chân Phong, sao anh có thể đối xử thế với em chứ!”
Chử Chân Phong thì đến nhìn cũng không thèm nhìn cô ta.
Hồ Yến Nhi vừa đi khỏi, Tần Hoài An biết điều lập tức ra khỏi vòng tay của Chử Chân Phong, hạ giọng nói: “Đối xử như vậy với người con gái mình từng yêu, cậu Chử cũng nỡ lòng sao?”
“Cô ta không xứng đáng.” Chử Chân Phong lạnh lùng nói.
Nói cái gì mà vì anh ấy mà giữ thân như ngọc, nhưng mà thực tế thì lại là ngày nào cũng tung tẩy ở mấy quán bar, câu lạc bộ, đàn ông bên cạnh thì đổi hết thằng này đến thằng khác.
Hừm, loại đàn bà kiểu đó, anh ấy chỉ ăn miếng trả miếng thôi là đã dễ dàng với cô ta lắm rồi.
Chử Chân Phong nhìn Tần Hoài An, đổi đề tài nói chuyện khác: “Cô vừa rồi biểu diễn cũng không tồi.”
Tần Hoài An cười ngượng ngập.
Trước đây cô ấy không thích có tranh chấp với người khác, vừa khéo hai ngày trước cô ấy lại mới cấu xé cặp đôi cặn bã và đê tiện Lâm Bình Nguyên kia, tích lũy được ít kinh nghiệm.
“Tôi đi đến công ty, cô lát nữa tự mình đi về đi.” Chử Chân Phong đứng dậy nói.
Tần Hoài An gật đầu, “Được, vậy anh đi trước đi. Tôi chắc phải về trường học đã, đi xin phép thầy giáo nghỉ học, có một số tài liệu cần phải đi về lấy.”
Chử Chân Phong liếc mắt, lạnh nhạt nói: “Đừng bị người khác nhận ra đấy.”
“Ừm.”
Đợi đến khi Chử Chân Phong đi rồi, Tần Hoài An mới ra đến nhà vệ sinh trước.
Trong túi của cô có kính râm và mũ, đang chuẩn bị lấy ra đeo thì sau lưng xuất hiện một bóng người.
Nhìn thấy người trong gương, Tần Hoài An kinh ngạc quay người lại, “Thanh Hà
Vừa dứt lời thì một bên mặt đã được ăn ngay một cái tát.
“Tần Hoài An, cô thật là không biết xấu hổ!”
Vừa rồi, Vương Thanh Hà ngồi trong một góc khuất của quán cà phê, nhìn thấy được rõ ràng toàn bộ
Chử Gia Mỹ gọi điện thoại nói với cô, cậu Chử rất che chở cho Tần Hoài An, cô ta vốn là không hề tin.
Nhưng mà chính mắt lại nhìn thấy Chử Chân Phong ôm Tần Hoài An vào lòng, thái độ, cử chỉ của hai người đều rất thân mật khiến cho Vương Thanh Hà không thể ngồi yên được nữa.
Tần Hoài An và Chử Chân Phong càng gần gũi với nhau thì uy hiếp đối với cô ta càng lớn!
“Thanh Hà, việc giả mạo cậu… Mình rất xin lỗi.”
Tần Hoài An vô cùng chân thành nói.
Chuyện này khiến cho cô ấy không biết phải đối diện với Vương Thanh Hà như thế nào, hai người dẫu sao cũng là bạn bè của nhau.
“Cướp” bạn trai của bạn mình, nhìn thế nào thì cũng là cô ấy đuối lý.
Thế nên bị Vương Thanh Hà cho một cái tát, Tần Hoài An không hề có oán giận gì với cô ta, ngược lại còn xin lỗi cô ta nữa, định nói rõ tất cả mọi chuyện với cô ta.
“Nhà họ Chử chỉ là vì muốn giữ lấy thể diện nên mới để cho tôi và cậu Chử giả vờ kết hôn trước thôi. Cô yên tâm, đợi đến khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ tự giác rời khỏi đây, tuyệt đối không can dự gì đến chuyện giữa cô và Chử Chân Phong.”
Vương Thanh Hà nghe thấy vậy, cười nhạo báng trong lòng, Tần Hoài An là con đàn bà ngu dốt không hề biết rõ chân tướng sự việc, lại còn cảm thấy có lỗi với cô ta nữa.
Thật là thú vị!
Cô ta đảo mắt rồi nói: “Được thôi, nếu như cô đã cảm thấy áy náy như thế, vậy thì hãy giúp tôi làm một chuyện!”