Chương 288
Vừa khéo mấy câu của cô “đâm trúng tim đen” của đối phương.
Quả nhiên Chử Gia Mỹ biến sắc.
Nếu hỏi chuyện gì khiến cô ta tức tối hai ngày qua, đó là anh trai cô ta tổ chức họp báo công bố chuyện này.
Kết quả người trong nhà đều đứng về phía anh trai và Tân Hoài An!
Nay Tân Hoài An nói ra chuyện này cũng kèm theo sự khoe khoang, đồng thời cười nhạo Chử Gia Mỹ.
Chử Gia Mỹ lập tức xị mặt, cô ta mỉm cười lạnh lẽo: “Không sai, anh trai tôi nói rất rõ ràng, cô không còn quan hệ gì với nhà họ Chử. Nhưng tôi muốn hỏi cô câu này, bây giờ cùng lắm cô chỉ là một học sinh nghèo rớt mồng tơi, thế mà cũng có tư cách tham gia hoạt động à Hiệp hội Thêu thùa có tính riêng tư, thành viên của Hiệp hội đều là những người phụ nữ quyền quý trong giới thượng lưu.
Bây giờ Chử Gia Mỹ chỉ biết giãm vào thân phận thấp hèn của Tân Hoài An.
Tân Hoài An không đồng ý: “Hôm nay chỉ là hoạt động giao lưu hàng thêu, đâu hề nói phải có thư mời mới được vào, vì sao tôi không thể tới?”
“Ồ, cô tới làm gì? Một người học Y như cô, chẳng lẽ không giỏi dùng dao, đổi thành dùng kim thêu hoa hả?” Chử Gia Mỹ cười nhạo.
“Không liên quan đến cô”’ Tân Hoài An lạnh lùng trả lời, chẳng muốn dây dưa vô nghĩa với Chử Gia Mỹ, cô còn nói thêm một câu: “Nếu chịu không nổi vì thấy tôi ở đây, cô có thể đi tìm người phụ trách hoạt động, bảo họ đuổi tôi ra ngoài”
E rằng cô ta không có gan làm thế.
Quả thực Chử Gia Mỹ không dám, không có gan gây chuyện đến tai bà nội.
Cô ta đành nghiến răng nghiến lợi trợn mắt với Tân Hoài An, nét mặt vô cùng tức tối.
Bầu không khí đầy mùi thuốc súng.
Đường Mạc chưa từng lên tiếng, bà ta nói: “Chúng ta vào thôi.”
Tân Hoài An gật đầu, nắm tay Ôn Nhã Ly rồi lướt qua Chử Gia Mỹ.
Chử Gia Mỹ không cam lòng, giọng nói của cô ta vang lên sau lưng, hơn nữa còn nói với Đường Mạc: “Dì Trương, dì nên cẩn thận khi tới lui với loại người như cô ta, ngày nào đó bị liên lụy cũng không chừng.”
Câu nói ám chỉ khiến nhóm ba người của Tân Hoài An đều nhíu mày.
Họ biết Chử Gia Mỹ không phải loại người dễ bắt nạt, nghe cô ta nói vậy, không biết cô ta lại có ý tưởng gì nữa.
Tân Hoài An ngoảnh đầu nhìn Chử Gia Mỹ một cái, chỉ nhìn thấy khóe miệng bé nhỏ của cô ta đang nở một nụ cười lấp lửng.
Tống Cẩn Dung cũng không ngờ là sẽ gặp Tân Hoài An trong tình huống như này.
Kể từ khi Tân Hoài An và nhà họ Chử cắt đứt quan hệ, thì trong lòng bà cũng rất muốn gặp lại cô, nhưng lại cũng không biết phải nên lấy lý do gì để gặp mặt cô.
Vả lại, cô nhóc này hình như cũng không hề muốn nhìn thấy mặt người nhà họ Chử.
Cũng giống như bây giờ, bà rõ ràng là nhìn thấy Tân Hoài An và bà Trương đang định đi về phía này, nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy bà thì liền quay người đi sang hướng khác.
Đây không phải là đang né tránh bà thì là gì?
Có điều Tống Cẩn Dung cũng hiểu rõ được suy nghĩ của Tân Hoài An.
Việc bà nội của cô qua đời cũng là có liên quan đến nhà họ Chử, cô không đem chuyện này đổ lỗi lên đầu nhà họ Chử đã là tốt lắm rồi, nhưng đương nhiên cũng sẽ không muốn tiếp tục qua lại với nhà họ Chử bọn họ nữa.
Khuôn mặt của Tống Cẩn Dung chất chứa đầy vẻ muộn phiền, bà lặng lẽ thở dài.
Tân Hoài An đang ở trong phòng khách xem quầy trưng bày đồ thêu.
Lúc nãy cô quả thật là có nhìn thấy bà Chử, chỉ là cô đã cố tình tránh đi.
Lý do thì cũng gần giống như những gì mà Tống Cẩn Dung đã suy đoán.
Cô không hề muốn có thêm bất kỳ tiếp xúc gì với người nhà họ Chử.