Chương 317
“Thanh Hà” Giọng nói trâm thấp khắc chế một loại cảm xúc nào đó, nhàn nhạt nói: “Cô đột nhiên tìm tôi là xảy ra chuyện gì à?”
Đầu điện thoại bên kia, tiếng khóc vừa nức nở vừa tủi thân của ‘Vương Thanh Hà vang lên: “Chấn Phong, tôi có lẽ thật sự không thích hợp với con đường đóng phim, bây giờ tôi rất mơ hồ, không biết nên tiếp tục giấc mơ hay không… Anh có thể cho tôi chút đề xuất không?”
Chử Chấn Phong bởi vì cảm giác với Tân Hoài An, trong lòng vốn có hơi áy náy, lúc nghe được tiếng khóc lóc khổ sở của Vương Thanh Hà, lời nói dường như cũng có chỗ bí ẩn, anh không thể không quan tâm.
“Cô ở đâu? Tôi tới tìm cô”
“Chờ tôi” Chử Chấn Phong nói ngắn gọi hai chữ, cầm lấy áo vest ra ngoài Studio bên kia.
Vương Thanh Hà cúp điện thoại, tiếng khóc không thành tiếng vừa rồi đổi một cái, thoải mái lau đi vệt nước mắt ở khoé mắt, khoé miệng nở nụ cười.
Trợ lý Ngọc Điềm ở một bên quan sát, nhìn thấy gương mặt cô ta thì biết là chuyện đã thành công.
Cô ta không khỏi giơ ngón tay cái lên: “Chị Thanh Hà, chị thật lợi hại! Lần này có cậu Chử ra mặt, vị trí nữ phụ của “Người Áo Trắng” ai cũng đừng hòng cướp được!”
“Giờ vui mừng có quá sớm đó.’ Vương Thanh Hà không hể đắc ý vênh váo, mà lấy ra một chiếc gương, xem qua lớp trang điểm tỉnh xảo của cô ta, đột nhiên chỉ vào má mình, nói: “Tát vào mặt tôi một cái.”
Ngọc Điềm: “Chị Thanh Hà, chị đây là ý gì?”
“Đánh, dùng sức đánh” Vương Thanh Hà nói như đỉnh đốc cột.
Sau một tiếng tát thật lớn.
Ngọc Điềm cẩn thận xoa tay: “Chị Thanh Hà, đây là chị bảo em đánh đó nha”
“Yên tâm, tôi không trách cô đâu.” Vương Thanh Hà nhìn khuôn mặt bị tát sưng đỏ lên của mình, mỉm cười hài lòng.
Khi Chử Chấn Phong đến, phim trường đang có buổi thử vai nhân vật nữ phụ của bộ phim <Người áo trắng», bởi vì vai diễn này vẫn luôn chưa được quyết định là ai đóng, cho nên đạo diễn mới quyết định dùng cách để cho Vương Thanh Hà đấu với Dư Nhiễm luân phiên diễn vai nữ phụ.
Cảnh hiện tại là đến lượt của Dư Nhiễm diễn vai nữ phụ, Vương Thanh Hà là nữ phụ hai.
Bốp!
Một cái tát thẳng lên mặt của Vương Thanh Hà, Khuôn mặt phúng phính của Dư Nhiễm giờ đỏ bừng vì tức giận.
“Trương Tử Hoa, cô ngông cuồng tự cao vào y thuật của mình xem nhẹ mạng sống và sức khỏe của bệnh nhân, thì có tư cách gì làm bác sĩ chứ? Ca phẫu thuật này, không cần cô đến…
Nói xong, cô ấy dùng sức đẩy vai của Vương Thanh Hà rồi giật lấy con dao phẫu thuật trong tay cô ta.
Dù nhìn thì trông Dư Nhiễm rất dùng sức để đẩy, nhưng cô ấy biết bản thân mình không dùng lực quá lớn, nhiều nhất chỉ khiến cô ta lùi lại nữa bước.
Những điều này, đều là tính tiết đã được dự tính và sắp xếp trước.
Nhưng Vương Thanh Hà lại như đứng không vững vậy, lui về sau hai bước, dẫm lên trên bậc thang.
Mọi người xung quanh đều kinh ngạc la lên.
Nghe thấy tiếng ồn xung quanh, ánh mắt của Vương Thanh Hà lướt nhìn Chử Chấn Phong, trái tim cô ta đập nhanh và ngã về phía sau.
Cô ta ngã trên nhịn không được đau đơn, giơ tay lên nhìn một cái, lòng bàn tay tràn đầy máu.
Thì ra khi cô ta ngã xuống, tay vừa hay đè trúng một mảnh thủy tỉnh.
Cô ta ôm lấy tay mình, nhíu mày lại vì đau, một chút cũng không nhìn ra được là cô ta đang diễn.
Dư Nhiễm bị cảnh này dọa đến ngu người, lạnh lùng nhìn cô ta.
Một bóng người vội vàng chạy tới, đi đến bên cạnh Vương Thanh Hà, nhanh chóng đỡ cô ta dậy: “Không sao chứ?”