Chương 37
Mặt Vương Thanh Hà đen kịt tới nơi rồi.
“Các nugười mau cút khỏi đây cho tôi!” Cô ta chỉ vào cửa, tức tối nói với hai mẹ con.
Chu Vân Nguyệt đương nhiên không chịu, hai tay chóng hông: “Dựa vào cái gì? Nhà này cũng đâu phải tên cô, tới lượt cô khoa tay múa chân sao?”
Vương Thanh Hà trừng mắt, nâng cao âm lượng: “Tôi thấy bà còn chưa rõ tình hình. Căn nhà này, cậu Chử nói là của tôi! Tần Hoài An chỉ là đồ giả mạo, còn muốn cướp nhà của tôi, nằm mơ đi!”
Chu Vân Nguyệt bĩu môi và rên: “Vậy cô tìm Tần Hoài An mà nói chuyện, làm căng với tôi cái gì?”
Nói xong, bà ta bày ra vẻ “lão đây không đi đó thì sao”.
Vương Thanh Hà tức muốn xịt khói, không nhịn được ra tay kéo bà ta: “Bà mau cút khỏi đây cho tôi, lập tức biến đi! Đừng làm dơ nhà tôi!”
Chu Vân Nguyệt cũng mất bình tĩnh, bà ta không làm gì được cô gái này ư?
Bà ta dùng sức đẩy Vương Thanh Hà ra.
“A…”
Vương Thanh Hà hét lên rồi té ngay cửa.
“Tôi nói cho cô biết. Nơi này tôi ở chắc rồi. Cô và Tần Hoài An gây chuyện gì thì tôi mặc kệ, đừng có chọc tôi, tôi xử cô luôn đó!”
Chu Vân Nguyệt hừng hực khí thế, đóng sầm cửa lại.
Vương Thanh Hà tức tới mức mặt trắng bệch, cô ta đành nhếch nhác rời khỏi.
Vừa về nhà, Trương Mỹ Văn thấy dáng vẻ chán chường của cô ta, bà ta vội để đồ mới trong tay xuống và hỏi: “Con gái, sao con lại ra nông nỗi này vậy?”
Vương Thanh Hà thở hồng hộc nói: “Mẹ nuôi của Tần Hoài An đúng là người phụ nữ chanh chua!”
Cô ta đem chuyện lúc nãy kể cho Trương Mỹ Văn nghe. Bà ta nghe xong thì cũng mất bình tĩnh.
“Phản rồi! Chu Vân Nguyệt tưởng Tần Hoài An là mợ chủ của nhà họ Chử ư? Cả nhà họ tính toán mạo danh người khác cũng thôi đi, nay còn dám ức hiếp con trắng trợn như vậy!”
Trương Mỹ Văn chửi một trận, cúi đầu lật xem túi củaVương Thanh Hà.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy?”
“Căn nhà tốt như vậy, không thể để người phụ nữ hèn hạ như Chu Vân Nguyệt độc chiếm, cần phải tìm cậu Chử ra mặt mới được! Nếu không Tần Hoài An sẽ ngày càng được đằng chân lân đằng đầu!”
Nghe vậy, củaVương Thanh Hà nhếch môi.
Đây chính là điều cô ta mong muốn.
Trương Mỹ Văn không dám trực tiếp gọi cho Chữ Chân Phong. Thế là gọi cho Vệ Nam, điện thoại lập tức kết nối thì bà ta lại giở giọng ấm ức: “Trợ lý Vệ, cậu phải làm chủ cho Thanh Hà nhà tôi!”
Tháng sau chính là nghi thức tiếp quản của người thừa kế tập đoàn Chử thị, dĩ nhiên là tương đối bận rộn.
Với thân phận đặc biệt của Vương Thanh Hà, người mà cậu Chử đặc biệt căn dặn, chuyện của cô ta, Vệ Nam không dám chậm trễ.
Cho nên, Chử Chân Phong vừa bàn xong chuyện, đi ra khỏi phòng VIP, Vệ Nam nhanh chóng đi tới.
Cậu ta thấp giọng lên tiếng: “Cậu Chử, cô Thanh Hà bị người ta ức hiếp.”
Chử Chân Phong chau mày, hỏi han cậu ta: “Ai mà lớn gan vậy?”
“Mẹ nuôi của Tần Hoài An, Chu Vân Nguyệt.”
Vệ Nam quan sát vẻ mặt của cậu chủ nhà mình, giọng châm chước nói: “Tần Hoài An để mẹ con Chu Vân Nguyệt vào ở trong căn biệt thự mà cậu Tịch tặng. Lúc cô Thanh Hà đi vào, hai bên xảy ra xung đột, còn ra tay nữa…”
Bỗng dưng Chử Chân Phong cụp đôi mắt lạnh lùng, anh khôi phục giọng trầm thấp: “Tần Hoài An để mẹ nuôi cô ta vào ở ư?”
Vệ Nam gật đầu, cậu ta nghi ngờ: “Cậu Chử, Tần Hoài An làm vậy có lẽ có nguyên nhân gì đó, có cần cử người điều tra không?”
Chử Chân Phong cười khẩy: “Tôi thấy cô ta tự coi căn biệt thự đó làm của mình rồi!”
“Cậu Chử, Tần Hoài An chắc không giống loại người như vậy…” Vệ Nam không nhịn được lên tiếng.