Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 393



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 393

Tân Hoài An không chú ý đến tin tức giới giải trí, cô biết được chuyện của Dư Nhiễm từ chỗ Ôn Nhã Ly.

 

“Chị Hoài An, tuy em và cô Dư không tiếp xúc nhiều với nhau nhưng trực giác em biết cô ấy không phải loại người như vậy, chị thì sao?”

 

“Tất nhiên là chị tin tưởng cô ấy rồi” Tân Hoài An nói, Ôn Nhã Ly đã để cô xem mấy bức ảnh không đứng đắn kia nhưng tất cả đều bị mã hóa rồi.

 

Ngay sau ngày bức ảnh bị tuôn ra, vì chúng lan truyền quá nhanh nên tự động bị làm mờ.

 

Tân Hoài An cảm thấy khung cảnh trong bức ảnh này có chút quen mắt.

khỏi sinh ra chút dự cảm không tốt.

 

Sẽ không ra chuyện gì chứ?

 

Cũng may, một lúc sau Dư Nhiễm đã nhận điện thoại cô gọi tới.

 

Âm thanh thốt ra mang theo giọng mũi dày đặc, cô cố hết sức che giấu tiếng nghẹn ngào: “Chị Hoài An. “

 

“Em… có khỏe không? ” Tân Hoài An hỏi.

 

“Em không sao…” Dư Nhiễm không hy vọng người khác lo lắng cho mình, cảm kích nói: “Cảm ơn chị”

 

Tân Hoài An nhíu mày, Dư Nhiễm càng như vậy khiến cô càng khó yên tâm.

 

“Nếu chị có thể giúp gì được cho em thì em không cần khách khí đâu” Cô nói, nhớ chuyện mấy bức ảnh, nhịn không được mà mở miệng hỏi: “Những… tấm ảnh kia… có phải thật không vậy?”

 

“Em không biết, em không biết mấy bức ảnh này từ đâu mà ra nữa”

 

Đây mới là điều khiến Dư Nhiễm sụp đổ nhất, trước đó cô ấy đã nhờ bạn bè xem thử có phải do photoshop không nhưng lại phái hiện, những tấm hình này không có dấu vết đã qua xử lý.

 

Tân Hoài An như có điều suy nghĩ, nói ra: “Chị thấy bối cảnh trong tấm ảnh đó chút quen mắt, hình như là phòng trong khách sạn đúng không? Hay là em bị người ta bỏ thuốc hãm hại nên mới không có ấn tượng gì?”

 

Bởi vì ảnh cô xem là ảnh đã được làm mờ nên cũng không chắc chắn lắm.

 

Lời cô vừa nói ra lại khiến cho Dư Nhiễm chợt ngơ ngẩn: “Chẳng lẽ là.

 

“Em đang nghĩ gì thế?”

 

“Không, em, em phải tra rõ chuyện này trước.’ Ôn Nhã Ly nói một cách không chắc chăn lắm.

 

“Được, vậy cần chị giúp gì thì cứ nói” Tân Hoài An cũng không nghiên cứu sâu thêm nữa. Dư Nhiễm có quyết tâm điều tra, không bị những lời nói ác ý kia đánh bại, cô cũng không cần phải lo lắng như vậy nữa.

 

Bây giờ là thời gian ăn cơm buổi trưa, Tân Hoài An cúp điện thoại, đi đến phòng ăn của nhân viên.

 

Nửa đường gửi cho Ôn Nhã Ly một tin nhắn, báo cho cô ấy biết tình huống bây giờ của Dư Nhiễm, bảo cô ấy không cần quá lo lắng.

 

Tân Hoài An mới vừa bưng đĩa thức ăn tìm một chỗ ngồi xuống, đã nghe thấy bên cạnh truyền tới tiếng kêu kinh ngạc của những nhân viên khác: “Sao Giám đốc Hàn lại đến phòng ăn của nhân viên thế này”

 

“Đến đây với cô hai nhà họ Hàn có đúng không? Nghe nói tháng sau hai người họ cử hành hôn lễ đó.” Một người khác trả lời.

 

Tân Hoài An chỉ ngước mắt liếc nhìn, lối vào có một bóng người đẩy xe lăn đi vào.

 

Cô không quá chú ý, cúi đầu nghiêm túc ăn cơm.

 

Tiếng xe lăn đến gần.

 

Hàn Lệ Thu ngừng ở liện với cô, mặt cười chúm chím mà nhìn cô: “Xem ra khẩu vị của cô Tân đúng là tốt quá nhỉ”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.