Chương 447
Sau khi hạ cánh, Tân Hoài An xuống máy bay với sắc mặt tái nhợt, cô không có thời gian so sánh xem nơi này cách sân bay quốc tế Hải Lam bao xa mà chỉ muốn tìm phòng tắm, rửa mặt bằng một chút nước lạnh để tâm trạng mình nhanh chóng bình tĩnh lại.
183 giúp cô chăm sóc Thiên Nam, khi Tân Hoài An ra khỏi phòng tắm, anh ta cất tiếng hỏi thăm:”Đỡ hơn chút nào chưa?”
Tân Hoài An gật đầu, nắm lấy tay con trai của mình, nói: “Khiến anh chê cười rồi”
“Mỗi người đều có nỗi sợ hãi của riêng mình, không sao đâu” 183 không tán thành với lời nói của cô.
Sau khi nói xong, anh ta lại hỏi Tân Hoài An: “Ừm, lát nữa cô đi đâu? Tôi nhờ người lái xe qua, cô có muốn đi cùng tôi không?”
“Không, lát nữa bạn tôi cũng tới đây rồi”
Đoạn đường này quá nửa đã gặp sự cố, cũng may có 183 ở bên giúp đỡ nên mọi chuyện cũng có thể coi như đã rất thuận lợi rồi. Tuy nhiên đã đến lúc phải nói đến chuyện chia tay, cô vẫn còn việc riêng phải làm.
Tân Hoài An vươn tay, khẽ cười: “Cảm ơn anh đã quan tâm dọc theo quãng đường của chúng tôi, chúng ta vẫn nên tạm biệt ở đây thôi”
Thằng nhóc bên chân cũng đưa tay ra như muốn bắt tay, nói: “Chú 183, cám ơn chú. Cháu rất thích chú ạ, hi vọng sau này có thể gặp lại chú”
Ánh mắt 183 khẽ nhúc nhích, nhìn dáng vẻ đáng yêu của cậu bé, không khỏi cảm thấy muốn ngồi xổm xuống. Thân hình cao lớn của anh ta ngồi trước mặt cậu, nhẹ giọng nói: “Này, khi chú xong việc, nếu cháu còn ở Hải Lam chú nhất định sẽ đến tìm cháu…”
Anh ta ngẩng đầu nhìn Tân Hoài An, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu, nói thêm: “Cùng với mẹ của cháu nữa”
Tân Hoài An tình cờ nhìn sang chỗ khác, vờ như không muốn để ý đến ánh mắt của anh ta.
Sau khi tạm biệt mẹ con Tân Hoài An, 183 xoay người bước về hướng khác.
Nhìn vẻ mặt lơ đễnh trên mặt con trai, Tân Hoài An không khỏi lo lắng.
“Con yêu, con không khỏe à?”
Cậu bé lắc đầu nói: “Con không nỡ tạm biệt chú 183”
Cô giật mình khi nghe cậu bé nói, đành phải bông đùa: “Có vẻ như con rất thích chú ấy nhỉ?”
“Bởi vì chú ấy đối xử với mẹ rất tốt” Cậu bé nghiêm túc nghĩ về điều gì đó, chu miệng có chút tiếc nuối rồi nói: “Nếu không phải con muốn tìm bố thì chú 183 cũng không tệ đâu ạ”
Khóe môi Tân Hoài An giật giật, bất lực nói: “Bé con, con đang suy nghĩ cái gì vậy hả?”
Cậu bé ngẩng mặt lên và nói: “Bởi vì dì Tiffany và mọi người nói khi mẹ sống với chú 183, có câu nói gọi là… cô… cô”
Cậu gãi đầu cố nhớ, cuối cùng cũng nhớ ra những lời đó, và nói bằng một giọng hơi non nớt mơ hồ: “Đó là cô nam quả nữ ở chung một chỗ, không sớm thì muộn rồi cũng sẽ trở thành người một nhà”
Phụt!
Tân Hoài An kinh ngạc nhìn con trai mình.
Tiffany đã nói gì với con mình vậy chứ!
Tuy cô ấy là người nước ngoài, tính tình cũng thoáng hơn nhưng kiểu mở miệng ra là nói tới chuyện nam nữ, không cần quan tâm đến đối phương là một đứa bé ba tuổi của cô ấy vẫn là không thể chấp nhận được.
Tân Hoài An quyết định phải nhanh chóng lấy lại ý nghĩ ngây thơ của cậu bé, ít nhất có một số chuyện không nên để cậu hiểu lầm.
Cô quỳ xuống và nhẹ nhàng nói: “Con à, mẹ sống với chú 183 để giúp chú ấy điều trị bệnh, và vì cả mẹ và chú đều mắc một căn bệnh có thể lây cho người khác nên chúng ta không muốn lây cho người khác”
Cậu nhóc chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nói: “Mẹ ơi, con biết. Trong lòng mẹ chỉ có bố, mẹ không muốn tìm người khác đúng không? Con sẽ không bao giờ nói tới điều này nữa”
Tân Hoài An thực sự không biết nên tiếp tục giải thích như thế nào.