Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 591



Chương 591

 

Ánh mắt Chử Chấn phong dừng ngang hông cô chuyển một cái, cau mày, giọng khàn khàn: “Không được đi.”

 

Vừa nói lại bổ sung một câu: “Quên chuyện đã đồng ý với tôi?”

 

Tân Hoài An quay đầu, mặt đầy bất lực nhìn anh, sau khi đắn đo thì dùng giọng trao đổi nói: “Anh ấy là vì bảo vệ tôi nên mới bị thương nặng, tôi chỉ là đi xem chút thôi”

 

Trong mắt Chử Chấn Phong lóe lên cảm xúc không rõ, hồi lâu thì nghiêng đầu, nói: “Đi đi, không cần đóng cửa” Phòng bệnh sắp xếp cho Liễu Thanh Phong ở ngay phía đối diện, chỉ cần mở cửa là có thể thấy được tình huống đối diện.

 

Chử Chấn Phong cố ý nhắc nhở cô không cần đóng cửa, thật sự tuân thủ yêu cầu trước đó của mình, chính là muốn Tân Hoài An mỗi phút mỗi giây đều ở trong tâm mắt của anh!

 

Tân Hoài An không cho là đúng mím môi, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn” Sau đó đi tới phòng bệnh đối diện.

 

Đúng lúc cửa phòng mở ra thì một bóng người trôi giạt.

 

Tân Hoài An thấy Tân Bảo Nga, khẽ giật mình, cảm giác áy náy lại nổi lên trong lòng.

 

Cô theo bản năng nói: “Thật xin lỗi, chuyện này…” Tân Bảo Nga nhìn thẳng về phía cô, vẻ mặt dửng dưng nhưng ánh mắt lại có một tia sắc bén.

 

Cô ta ngắt lời của Tân Hoài An mà lắc đầu: “Tôi không muốn cô xin lỗi, chỉ muốn sau này cô đừng để tôi thất vọng nữa” Nói xong, cô ta đi sát qua bên người cô tiến về phía Chử Chấn Phong.

 

Tân Hoài An cũng không nói gì nữa mà bước vào phòng bệnh, nhìn Liễu Thanh Phong trên giường bệnh.

 

“Cô bị thương thế nào rồi?” Không đợi Tân Hoài An nói thì Liễu Thanh Phong đã nói trước, ánh mắt anh ta quét nhìn cô từ trên xuống dưới rồi dừng lại bên hông cô.

 

Tân Hoài An đi tới trước mặt anh ta, nói: “Lời này có lẽ nên là tôi nói, anh dùng cơ thể để bảo vệ tôi mà bị thương thành dáng vẻ này, thế mà tôi còn chưa kịp quan tâm anh một câu”

 

“Cô đã cứu mạng tôi trước, có qua có lại mà” Liễu Thanh Phong không cho là đúng nói.

 

Tần Hoài An bị lời của anh chọc cho bưồn cười, không biết làm thế lại đụng đến vết thương ở bụng, cơn đau khiến cô phải thu lại vẻ cười.

 

Liễu Thanh Phong đặt phản ứng của cô vào mắt, liên tục cau mày: “Đau thì ngồi xuống nói chuyện đi”

 

“Không được, lát nữa tôi còn muốn đi qua chỗ Chử Chấn Phong, ngồi một chỗ ngược lại còn đụng vết thương đau hơn” Nghe nói như vậy, vẻ mặt Liễu Thanh Phong thoáng thay đổi: “Là anh ấy bảo cô chăm sóc anh ấy?”

 

Tân Hoài An rũ mắt: “Đây là điều tôi nên làm. Mắc phải sai lầm như vậy, tôi thậm chí đã chuẩn bị xong tinh thần để bị kết án tử hình rồi. Lần này nhà họ Chử không có truy cứu sai lầm của tôi mà sẵn sàng điều tra kỹ chuyện này, trong lòng tôi rất áy náy”

 

Nghe nói như vậy, ánh mắt Liễu Thanh Phong loé lên chứa sự dò xét không dễ phát hiện, hỏi: “Cô đối với anh ấy, chỉ là áy náy sao?”

 

“Ừ, cho nên tôi muốn làm thêm ít chuyện để bù đắp sai lầm của mình” Tân Hoài An thản nhiên nói.

 

Nghe vậy, môi Liễu Thanh Phong lại cong lên: “Như vậy à” Anh ta hơi suy nghĩ rồi an ủi: “Thật ra chuyện này cô không phải là người sai, mặc dù Trương Mỹ Văn đã chết nhưng chuyện này phải điều tra thật kĩ càng, chắc chắc còn có người đứng sau.” Tân Hoài An tán đồng gật đầu.

 

Lúc này, Tân Bảo Nga mới vừa đi phòng bệnh đối diện hỏi thăm sức khỏe Chửu Chấn Phong cũng trở về.

 

Ánh mắt cô ta hơi đảo qua Tân Hoài An và Liễu Thanh Phong theo bản năng, nói: “Tân Hoài An, anh Chấn Phong gọi cô qua” Tân Hoài An liếc nhìn sau lưng theo bản năng.

 

Chỉ thấy người đàn ông trong phòng bệnh đối diện đang âm unhìn cô.

 

Trong lòng Tân Hoài An cảm thấy quái dị, thật giống như mình biến thành vật riêng tư của người nào đó vậy, mỗi lời nói mỗi hành động đều bị nhìn chằm chằm không kế hở.

 

Cô không thể làm gì khác hơn mà quay đầu nói với Liễu Thanh Phong: “Vậy tôi đi trước, bất cứ lúc nào có thời gian tôi sẽ đến thăm anh”

 

“Được” Liễu Thanh Phong cười với cô, vẫn luôn đưa mắt nhìn cô quay lại phòng bệnh của Chử Chấn Phong. Sau khi cánh cửa kia đóng lại, ngăn trở tầm nhìn thì lúc này anh ta mới thu lại nụ cười, chân mày nhíu lại.

 

Tân Bảo Nga đặt phản ứng của anh ta vào trong mắt, không thể giải thích được, hốc mắt có hơi se lại.

 

“Anh Thanh Phong, anh nghỉ ngơi cho khỏe, ngày khác em đến thăm anh” Cô ta nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.