Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 603-604



Chương 603

 

Lời này của Chử Gia Mỹ, nói đến đáy lòng của Liễu Giai Tâm Và cũng là chuyện bà ấy lo lắng nhất.

 

Ba năm trước, Hàn Lệ Thu đã từng định chĩa mũi nhọn vào tập đoàn Chử thị, nhưng cuối cùng không dấy lên được sóng gió gì, ngược lại bỏ mạng một cách khó hiểu. Lúc đó người đứng đầu tập đoàn Hàn thị là Hàn Thiên Hùng, cũng bởi vì nguyên nhân sức khoẻ mà qua đời.

 

Sau này người đứng đầu mới lên chức, ba năm này từng xung đột không ít với tập đoàn Chử thị, chưa từng gián đoạn.

 

Nhưng hành động lần này của tập đoàn Hàn thị không tâm thường, hiển nhiên là mưu tính đã lâu, khiến người ta không khỏi nghĩ đến ký ức sâu sắc của cuộc tranh chấp của hai nhà Hàn và Chử nhiều năm trước.

 

Kết quả cuối cùng của cuộc tranh đấu thương trường năm đó, là tập đoàn nhà họ Chử thắng lợi hoàn toàn, hơn nữa còn đuổi tập đoàn Hàn thị ra khỏi Hải Lam.

 

Lần này, tập đoàn Hàn thị chắc chắn cũng rắp tâm tâm tư như thế, muốn tắm máu tập đoàn Hàn thị rửa sạch những nỗi nhục còn sót lại.

 

Lần này tập đoàn Chử thị phải đối mặt với nguy cơ không tầm thường. Thân là người cầm quyền nhà họ Chử, Chử Chấn Phong, lại trúng độc ở cái lúc này.

 

Chử Hoài Sơn vốn đã nghỉ hưu không thể không đứng ra lần nữa, chủ trì mọi chuyện.

 

Liễu Giai Tâm nhìn ông xã vì đối với tập đoàn Hàn thị, thức trắng không ngủ ở thư phòng, trong lòng rất lo lắng, cố tình Liễu Thanh Phong lại ở cái lúc quan trọng này gây thêm phiền phức.

 

Ngón tay đang cầm chén trà trên tay bà ấy hơi nắm chặt lại, thấp giọng nói: “Con nói đúng, Thanh Phong không nên huỷ hôn lúc này, cũng không thể huỷ hôn!”

 

“Vậy chút nữa con cũng giúp đỡ khuyên bảo anh họ Thanh Phong” Chử Gia Mỹ nói.

 

Liễu Giai Tâm nhìn Chử Gia Mỹ, đột nhiên có chút xúc động: “Mấy năm này, anh của con bọn họ càng ngày càng không hiểu chuyện, ngược lại là con, tính cách thay đổi không ít, thật sự là trưởng thành rồi.”

 

Chử Gia Mỹ cười: “Cũng không thể lúc nào cũng tuỳ hứng làm liều chứ” Nói xong, ánh mắt cô ta lướt qua chén trà bà ấy cầm trên tay: “Mẹ, trà này là do con tự mình hái khi đi leo núi với bạn bè trước kia, mẹ nhanh thử một chút đi, xem xem so với lần trước, mùi vị như thế nào?”

 

Liễu Giai Tâm vui vẻ yên tâm gật đầu, bưng chén trà lên uống hai ngụm, sau đó cho lời khen ngợi khẳng định.

 

Chử Gia Mỹ thấy bà ấy uống trà xuống, hài lòng cong cong môi, trong mắt có ánh sáng bị che lấp xoẹt qua.

 

Liễu Giai Tâm đặt chén trà xuống, nói: “Đúng rồi, nhà họ ‘Vương bên đó hai ngày này con động tĩnh gì không?”

 

“Bọn họ bây giờ đang bận lo chuyện tang lễ cho Trương Mỹ Văn”

 

Chử Gia Mỹ nói xong bĩu môi: “Thật không hiểu nổi suy nghĩ của Trương Mỹ Văn này, làm loạn ra loại chuyện này, anh con cố chấp huỷ hôn, ai cũng không thay đổi nổi quyết định của anh ấy”

 

Liễu Giai Tâm suy nghĩ nói: “Thế này đi, con đi đến nhà họ Vương một chuyến, thăm dò thái độ của bọn họ về chuyện huỷ hôn này một chút. Nếu bọn họ bằng lòng thoải mái đồng ý huỷ hôn thì nhà họ Chử chúng ta cũng sẽ không hẹp hòi, nên bồi thường cái gì thì nhất định sẽ bồi thường. Nếu như tiếp tục làm loạn chuyện này… thì hai bên đều không đẹp mặt”

 

Chử Gia Mỹ gật gật đầu: “Vâng” Cô ta cũng đang muốn đi tìm Vương Thanh Hà.

 

Nhà họ Vương.

 

Xe đưa linh cữu đi dừng ở ngoài cổng.

 

Bởi vì còn chưa đến thời gian an táng, trong biệt thự chỉ có hai người là bố và con gái.

 

Trong phòng, Vương Thanh Hà thay một bộ váy dài màu đen, bên ngoài khoác một cái áo âu phục màu đen, tóc buộc lên, vẻ mặt nhợt nhạt được đánh lên một tầng phấn mỏng.


Chương 604

 

Di ảnh của Trương Mỹ Văn được đặt trên bàn.

 

Vương Thanh Hà nâng tấm ảnh lên, trong hốc mắt đỏ rực lại nhịn không được trào nước mắt ra.

 

Từ lúc mẹ cô ta mất, hai ngày này cô ta luôn suy nghĩ những chuyện đã qua.

 

Nếu như lúc đó không phải cô ta bị quỷ ám nghĩ giả mạo Tân Hoài An, thì chuyện này có phải là sẽ không đi đến bước này không?

 

Hàn Lệ Thu nói, là cô ta hại chết mẹ, có lẽ, thật sự là như thế…

 

Suy nghĩ đến điều này, Vương Thanh Hà lại nhịn được nước mắt ở trong mắt, ôm lấy di ảnh khóc.

 

“Mẹ, là con hại mẹ, là con sai rồi.. nếu như không phải con đi tìm Hàn Lệ Thu, cô ta sẽ không tính kế lên đầu mẹ. Nếu như lúc đó con không giả mạo Tân Hoài An, không cầm lấy vòng cổ của cô ta, thì tất cả những chuyện này đều sẽ không xảy ra, con sai rồi, đáng lẽ ra con nên nói cho mọi người biết sớm một chút…”

 

Phanh!

 

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

 

Ngoài cửa, Vương Bách Điền không thể tin nổi nhìn cô ta.

 

Vương Thanh Hà đang ôm chặt tấm ảnh cứng đờ, ngoảnh đầu lau vệt nước mắt trên mặt, gọi: “Bố.

 

“Những lời nói vừa nấy, nói, lại, lân, nữa!” Giọng điệu của Vương Bách Điền run rẩy, gầm nhẹ lên.

 

Vương Thanh Hà nhìn đôi mắt đỏ rực của ông ta, nhịn không được nuốt nước bọt.

 

Sau khi hít thật sâu mấy hơi, cuối cùng cô ta mới có thể bình tĩnh lại một chút: “Bố, không phải vừa nãy bố đều nghe thấy hết rồi sao…” Vương Bách Điền hừ thật mạnh một tiếng, đột nhiên đi hai ba bước xông thẳng đến trước mặt Vương Thanh Hà, giơ tay lên tát một cái thật mạnh vào mặt cô ta.

 

“Tao vậy mà lại nuôi dưỡng một đứa con gái như mày!” Một cái tát mạnh, trực tiếp in hằn vết bàn tay rõ rệt trên mặt Vương Thanh Hà.

 

Vương Bách Điền đánh xong cái tát, vẫn cảm thấy không hả giận, thở hồng hộc trừng mắt nhìn cô ta, chất vấn.

 

“Uổng công tao với mẹ mày tin tưởng mày! Bọn tao vẫn luôn cho rằng, đều nhận định là Tân Hoài An giả mạo mày, ai mà biết được, vậy mà là mày giả mạo người ta! Sao mày lại không biết xấu hổ như thế, còn luôn che giấu tao với mẹ mày chẳng hay biết gì!”

 

Vương Bách Điền nói xong, đột nhiên đoạt lấy di ảnh của Trương Mỹ Văn từ trong lòng của cô ta, nổi giận gào lên một tiếng: “Mày còn mặt mũi gì ôm mẹ mày khóc chứ? Bà ấy là bị mày hại chết đấy!” Gào một trận xong, dường như sức lực cả người đều bị rút sạch đi vậy.

 

Ông ta ngã trên đất, giơ tay nhẹ nhàng vỗ về di ảnh của Trương Mỹ Văn, vô cùng đau lòng lắc đầu: “Chúng ta nuôi một đứa con gái gì thế này. Rõ ràng là oan nghiệt, oan nghiệt mà!”

 

“Bố…” Vương Thanh Hà bưng mặt nói.

 

Vương Bách Điền trừng cô ta: “Đừng gọi bố, tao không phải là bố của mày!” Vương Thanh Hà lung lay lảo đảo bò từ trên đất lên, nhìn ông ta ôm tấm ảnh của mẹ, dáng vẻ vô cùng đau đớn.

 

“Bố, sao bố có thể đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu con?” ‘Vương Thanh Hà nâng cao âm lượng lên, căm giận nói: “Lúc bố với mẹ tiêu tiền con lấy từ chỗ anh Chử, không phải rất vui vẻ hay sao? Nếu như lúc đó con nói sự thật cho hai người, hai người nhiều lắm cũng chỉ chửi con vài câu, rồi vẫn sẽ ủng hộ cách làm của con đúng chứ?”

 

“Nếu như không dựa vào chỗ tiền kia và tài nguyên anh Chử cho, thì công ty của bố bây giờ vẫn là công ty loại ba mà thôi, làm gì có nở mặt nở mày như bây giờ?”

 

“Mẹ cũng như thế, nếu như không phải con lấy tiền đưa cho mẹ mua túi sách và trang sức hàng hiệu, thì cả đời này bố sẽ nỡ tiêu tiền mua cho mẹ một bộ lễ phục cao cấp không?”

 

Vương Thanh Hà lau nước mắt, trên mặt lộ ra nụ cười chế giễu: “Con làm chuyện này, cũng là bởi vì nhà chúng ta thôi, kết quả là, bố sao lại chỉ có oán giận một mình con?”

 

Vương Bách Điền bị cô ta nói đến cứng họng không nói được gì: “Tao, tao làm sao mà biết được, mày đến cả bọn tao cũng lừa gạt…” Vương Thanh Hà không nói chuyện.

 

Hai bố con cùng yên lặng, cuối cùng cả hai đều lùi một bước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.