Chương 615
Biểu cảm của cô giống như Chử Chấn Phong dự đoán, con ngươi co rụt lại, lộ ra sự kinh ngạc.
Trong lòng của Chử Chấn Phong có chút đắc ý.
Có ống truyền nước biển quấn, Tân Hoài An không thể lùi về sau tránh đi.
Nghĩ như thế, động tác của Chử Chấn Phong có chút nhẹ nhàng hơn, định nhấm nháp mùi vị ngọt ngào của cô một cách tỉnh tế.
Chỉ là, anh đã xem nhẹ một tia hung ác xoẹt qua trong mắt của Tân Hoài An.
Giây tiếp theo, sự đau đớn từ mu bàn tay của anh truyền lên.
Trong khoảnh khắc Tân Hoài An đẩy anh ra, vẻ mặt đề phòng lùi ra ngoài một mét.
Chử Chấn Phong giơ tay lên nhìn, trên mu bàn tay có một nốt máu nhỏ.
Người phụ nữ này vậy mà kéo kim tiêm truyền nước biển trên tay của anh ra.
Thật độc ác!
Vẻ mặt của Chử Chấn Phong biến thành màu đen, nhìn về phía Tân Hoài An.
Tân Hoài An không hề tỏ ra yếu thế chống lại ánh mắt của anh, trong mắt hiện rõ sự lạnh lùng sắc bén, cảnh cáo nói: “Anh còn làm bậy nữa thì tôi sẽ động kim đó!”
Nói xong, cô lau môi thật mạnh, vẻ mặt ghét bỏ mở cửa phòng vệ sinh ra, đi ra ngoài.
Chử Chấn Phong qua một lúc lâu sau mới ra khỏi phòng vệ sinh, vẻ mặt khó chịu.
Anh giương mắt nhìn về phía Tân Hoài An, thấy cô đang ngồi trên xích đu ở ban công, lắc lắc đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết là biểu cảm gì.
Anh nhìn mu bàn tay bị thương, với ống truyền nước biển bị tách ra, lông mày nhíu lại.
Nhìn phản ứng ban nãy của Tân Hoài An, cũng đừng hi vọng cô sẽ giúp anh xử lý. . Ngôn Tình Tổng Tài
Chử Chấn Phong chỉ đành đi đến cửa, vệ sĩ gọi bác sĩ đến.
Tâm trạng lúc này của Tân Hoài An rất phức tạp, còn có chút khó chịu.
Ánh mắt hơi liếc vào trong phòng bệnh một cái, bác sĩ đang chích kim truyền nước biển cho Chử Chấn Phong, cô có chút tức giận thu ánh mắt lại.
Bị Liễu Thanh Phong đột nhiên tỏ tình, tâm trạng của cô còn chưa bình tĩnh lại, Chử Chấn Phong thế mà lại hôn cô?
Hai người đàn ông này, hôm nay đều điên hết rồi đúng không?
Nhưng tính cách của Chử Chấn Phong từ trước đến nay vẫn luôn khó đoán, ai biết được là anh cố ý phát thú tính quá trớn hay sao chứ?
Tân Hoài An tạm thời vứt vấn đề của Chử Chấn Phong ra sau đầu, suy nghĩ đến Liễu Thanh Phong.
Anh ta thích cô, quả thực là không ngờ đến.
Liễu Thanh Phong ngay thẳng chính trực, cô chỉ muốn làm bạn với anh ta.
Cũng giống như lúc trước Trương Nhược Phi cũng nói thích cô, sau đó hai người nói chuyện hết ra rồi, ngược lại trở thành người bạn rất tốt của nhau.
Tân Hoài An nghĩ, có lẽ, cô nên tìm thời gian nói chuyện hẳn hoi với Liễu Thanh Phong.
Còn về cái chuyện đề nghị kia của anh ta, chắc chắn là không được.
“Cô Vương, đây cậu Chử đã nhận lời bồi thường cho các cô, thủ tục giấy tờ đã làm xong rồi, nếu như xác nhận là không có gì sai thì mời ký tên” Vệ Nam đem thoả thuận đẩy đến trước mặt Vương Thanh Hà.
Từ khi tra ra Trương Mỹ Văn chịu sự sai khiến của Hàn Lệ Thu, thì Vệ Nam tràn đầy nghi ngờ đối với cả nhà họ Vương, thái độ tự nhiên lạnh nhạt đi không ít.
Xưng hô của cậu ta với Vương Thanh Hà, cũng từ “cô Thanh Hà” biến thành “cô Vương” Vương Thanh Hà nghe ra, lại chỉ có thể giả vờ không để ý.
Chương 616
Lấy được những thứ này của nhà họ Chử, cô ta cần gì phải để ý đến thái độ của một trợ lý nho nhỏ là Vệ Nam với mình chứ.
Sau khi xem tài liệu cẩn thận, Vương Thanh Hà hài lòng ký tên của mình xuống.
Tài liệu chia làm ba phần.
Vệ Nam để một phần vào trong cái hộp ở trong tay, sau đó cùng giao cho Vương Thanh Hà.
“Trong này là giấy chứng nhận nắm giữ mười lăm phần trăm cổ phần của tập đoàn Chử thị và tài liệu chuyển nhượng ba công ty, cùng với con dấu. Đều đã sửa đổi dưới tên của cô” Cậu ta chậm rãi nói, đem hai phần tài liệu khác thu lại.
“Trợ lý Vệ, cảm ơn anh” Vương Thanh Hà mỉm cười nói, trong lòng nghĩ: “Đây chắc là lần cuối cùng cô ta giao tiếp với Vệ Nam”
Vẻ mặt Vệ Nam lạnh nhạt, đưa tay ra: “Nếu như anh Chử đã thực hiện lời hứa, cũng mong cô Vương giao tín vật của nhà họ Chử ra, tôi dễ dàng trở về phục lệnh”
Biểu cảm trên mặt của Vương Thanh Hà hơi cứng lại, sau đó nghi ngờ nói: “Vòng cổ sao? Không phải là đã giao cho cô hai Chử rồi sao?”
Vệ Nam nhíu nhíu mày, nhìn biểu cảm trên mặt của Vương Thanh Hà, trong tức khắc không biết lời cô ta nói là thật hay là giả.
“Đợi chút, tôi cần phải xác nhận chuyện này với cô hai” Vệ Nam cho trợ lý ở bên cạnh một ánh mắt, để cậu ta nhìn ‘Vương Thanh Hà trước.
Cậu ta bước nhanh sang một bên, bấm điện thoại gọi cho.
Chử Gia Mỹ.
“Cô Gia Mỹ, nhà họ Vương đem tín vật trả lại cho cô rồi?”
“Ừ, vòng cổ ở chỗ tôi này” Ở đầu bên kia, Chử Gia Mỹ không hề phủ nhận.
Vệ Nam yên tâm rồi, nhưng lại có chút không hài lòng với cách làm của Chử Gia Mỹ.
Cậu ta nhẹ nhàng nói: “Cô Gia Mỹ, là như thế này, anh Chử đặc biệt dặn dò tôi lấy vòng cổ về…”
“Được, sau tôi tự mình đưa cho anh trai là được.”
“Nhưng…” Không cho Vệ Nam có cơ hội nói tiếp, đầu bên kia Chử Gia Mỹ đã cúp điện thoại rồi.
Vệ Nam nhìn điện thoại chằm chằm, lông mày không khỏi nhíu lại.
Cô Gia Mỹ này, sao lại tự tiện chủ trương cầm cái vòng cổ đi, nhỡ đâu xảy ra sai lầm thì làm sao?
Cậu ta khôi phục lại biểu cảm, trở lại trước mặt của Vương Thanh Hà. . Truyện Ngôn Tình
Vương Thanh Hà dường như dự liệu được kết quả, cầm cái hộp đứng dậy: “Trợ lý Vệ, vậy thì tôi xin đi trước”
“Ừ” Vệ Nam nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của Vương Thanh Hà, trong mắt có chút nghỉ ngờ.
“Đi thôi” Câu ta nói một câu, đưa trợ lý ở bên cạnh đi, chuẩn bị đi về chỗ của Chử Chấn Phong báo cáo lại kết quả.
Chỉ là mới đi được hai bước, đột nhiên nhớ đến cái gì đó.
Cậu ta vội vàng hỏi trợ lý ở bên cạnh: “Lúc trước khi điều tra, có tra camera giám sát ở nhà của câu Chử không?”
“Cái này… chuyện liên quan đến bí mật riêng tư của cậu Chử, không có quyền hạn có thể tuỳ tiện điều tra” Ánh mắt của Vệ Nam tối sâm: “Bây giờ lập tức đi điều tra, nếu như cậu Chủ trách tội xuống…” Cậu ta dừng lại một chút, nhíu mày nói: “Hậu quả một mình tôi gánh ch Trợ lý đồng ý một tiếng, nhanh chóng rời đi.
Vệ Nam không có trực tiếp trở về bệnh viện báo cáo kết quả ngay, mà là lái xe đi đến nhà họ Chử trước.
Phải lấy cái vòng cổ về lại trước, mới coi là báo cáo kết quả với cậu Chử.
Ở bên nhà họ Chử.
Sau khi Chử Gia Mỹ cúp điện thoại của Vệ Nam, thở nhẹ ra một hơi, cảnh giác nhìn xung quanh, xác định xung quanh không có người, lúc này mới nắm chặt đồ vật ở trong tay, tiếp tục đi về phía trước.
Đây là một con đường gạch đỏ rộng ba mét, hai bên trông đầy cây tùng cao và thẳng tắp, uốn lượn lên tận đỉnh núi.