Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 619



Chương 619

 

Còn Chử Chấn Phong lại đang nghĩ, Tân Hoài An đã ra ngoài gần một tiếng rồi.

 

Anh biết cô không muốn nhìn mặt anh, mới cố ý nói đi gặp Thiên Nam.

 

Anh cũng biết bất thình lình hôn cô, điều này thật sự rất đột ngột.

 

Nhưng, anh không hối hận chút nào.

 

Tình yêu đến, tự nhiên không kìm được lòng, anh mới không hối hận.

 

Chỉ sợ… Tân Hoài An vì vậy mà ghi hận anh.

 

Vì vậy cô nói muốn rời khỏi nơi này, anh cũng sẵn sàng đồng ý.

 

Chỉ là, đã một tiếng trôi qua, cô vẫn chưa hết giận?

 

“Cậu đi gọi Tân Hoài An về đây” Chử Chấn Phong bất ngờ nói, thản nhiên nhìn Vệ Nam, thấy vẻ mặt cậu ta không hiểu chuyện gì, anh nói thêm: “Cô ấy đang ở chỗ của Thiên Nam.”

 

Vệ Nam hiểu ra, gật đầu rồi xoay người rời đi.

 

Tần Hoài An vốn không ở phòng bệnh của Thiên Nam.

 

Thiên Nam chờ ở phòng bệnh rất lâu nên cảm thấy buồn chán, kéo Tân Hoài An đi loanh quanh trong vườn.

 

Ngoài hai mẹ con ra, còn có Trương Nhược Phi và Ôn Nhã Ly cũng đến.

 

Tân Hoài An đang nói chuyện với bọn họ ở bàn ghế đá trong vườn dưới ánh năng mặt trời, không có Chử Chấn Phong, bầu không khí rất thoải mái.

 

Chỉ là, cách đó không xa vẫn có một số vệ sĩ của nhà họ Chử bảo vệ an toàn cho hai mẹ con Tân Hoài An.

 

Đương nhiên, cũng có thể là Chử Chấn Phong sợ cô mang Thiên Nam đi.

 

“Này, đồ cô muốn, tôi đem đến cho cô đây” Trương Nhược Phi lấy món đồ ra đặt trên ở trên bàn đá trước mặt Tân Hoài An. Nhưng mà anh ta có chút nghi hoặc: “Đột nhiên cô muốn kim bạc, chẳng lẽ muốn châm cứu chữa trị cho Chử Chấn Phong?”

 

Tân Hoài An mở chiếc túi vải do Trương Nhược Phi mang đến, mộ bộ kim bạc được sắp xếp ngay ngắn, dưới ánh nắng mặt trời sáng lấp lánh.

 

Cô vuốt ve bộ kim bạc mà bà nội để lại cho cô, rồi trả lời câu hỏi của Trương Nhược Phi: “Cho là vậy đi” Nếu như anh còn động tay động chân lần nữa, cô không ngại giúp anh chữa căn bệnh này.

 

Đâm chết anh!

 

Tân Hoài An cuộn kim bạc lại, cất đi.

 

Lúc này Ôn Nhã Ly cũng mang ra một thứ đưa đến trước mặt cô: “Chị Hoài An, còn có cái này” Tân Hoài An nhìn chiếc ví mà Ôn Nhã Ly đưa đến, hơi giật mình.

 

“Lúc trước khi chị dọn ra ngoài, nó rơi ra trong phòng. Em cầm giúp chị nhưng vẫn chưa có cơ hội đưa cho chị”

 

“Ai biết được chứ, chị đã sớm vứt nó đi rồi” Tân Hoài An vuốt nhẹ một bên chiếc ví đã phai màu ố vàng, khóe môi có chút nhẹ.

 

Cô quay đầu nhìn Thiên Nam đang chơi trên bãi cỏ, ánh mắt dịu dàng: “Suy nghĩ duy nhất của chị bây giờ là sống một cuộc sống bình thường với Thiên Nam” Ôn Nhã Ly cũng nhìn theo tầm mắt của cô, nhìn Thiên Nam, nụ cười ngây thơ của đứa trẻ là dễ bị lây nhất.

 

Đây là lý do cô ấy chọn trở thành nhà thiết kế quần áo cho trẻ em.

 

Ôn Nhã Ly không khỏi cong khóe môi nói: “Chị Hoài An, em thật sự ngưỡng mộ chị có đứa con ngoan như Thiên Nam.

 

Sau này có thằng bé đi cùng chị, dù là đi đâu cũng sẽ không cảm thấy cô đơn”

 

“Sau này em cũng sẽ có con của em thôi” Tân Hoài An thản nhiên nói.

 

Cô quay đầu lại, phát hiện Ôn Nhã Ly nghe xong lời của cô, vô ý nhìn Trương Nhược Phi, trong mắt lộ ra vẻ hiu quạnh.

 

Tân Hoài An đột nhiên nghĩ đến Ôn Nhã Ly đã chờ đợi nhiều năm như vậy, nhưng Trương Nhược Phi dường như vẫn chưa đáp lại. Đối với Ôn Nhã Ly mà nói, đoạn tình cảm này vẫn không biết có kết quả hay không…

 

Cô không nhịn được mà thở dài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.