Dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt, Ngô Trung Vĩnh đã có một đêm an toàn. Vừa nghe có người báo hắn đã tỉnh lại, bốn người – điểm tâm chưa ăn đã vội vã chạy lại phòng hắn.
Dạo qua một vòng quỷ môn quan, hiện giờ, Ngô Trung Vĩnh cúi đầu trầm tư, thoạt nhìn như già đi mấy tuổi, không còn một chút gì oai phong ngày trước.
Hắn ngồi trên giường, tinh thần có vẻ hoảng hốt, hạ nhân bên cạnh đang đút cho hắn từng muỗng, từng muỗng cháo. Vừa thấy có người bước vào, ánh mắt Ngô Trung Vĩnh lóe sáng, vội vàng đứng dậy, lại không cẩn thận mà ngã xuống giường.
Hạ nhân bước lại dìu, hắn khoát tay bọn họ, chạy tới quỳ trước mặt Cố Thanh Thương, nắm lấy vạt áo, hai mắt ướt lệ. “Minh chủ, ngươi phải cứu ta, ta chỉ nhất thời nổi lòng tham mà thôi, không hề muốn gây chuyện thị phi. . . . . . Cứu, cứu ta. . . . . .”
“Ngươi cứ đứng lên trước đã, rồi từ từ kể lại đầu đuôi câu chuyện cho ta nghe” Hạ nhân dìu Ngô Trung Vĩnh trở lại giường, đút cho hắn nốt chén cháo đang dở.
“Ai. . . . . .” Một hồi lâu, Ngô Trung Vĩnh mới thở dài một tiếng, tựa như vừa hối hận lại có chút bất đắc dĩ “Khi đó, không ai trong chúng ta lại nghĩ tới kết cục hôm nay. Lúc ấy. . . . . . chẳng qua nhất thời tham lam mà thôi. . . . . .”
Giọng nói đứt quãng, dáng vẻ mơ hồ, Ngô Trung Vĩnh cuối cùng cũng kể ra câu chuyện mười lăm năm trước, câu chuyện mà nếu không xảy ra những việc này thì có lẽ nó đã bị chôn vùi vĩnh viễn. . . . . .
Mười lăm năm trước, Không Động chưởng môn Phương Thanh, Thiếu Lâm Diệt Duyến phương trượng, Nga Mi chưởng môn Hàn Mộng Khê, Vũ Đương chưởng môn Chu Hi Cả, Chiết Bắc Long Thủy Đà phó đà chủ Lưu Dương cùng Ngô Trung Vĩnh vẫn chưa được như lúc này, ngoại trừ Diệt Duyến là người lớn tuổi nhất, đã từng xông pha giang hồ, có chút tiếng tăm thì những người còn lại đều là vô danh tiểu tốt, thậm chí có người còn chưa bước qua tuổi đôi mươi. Nhưng bọn họ lại có một điểm chung đó là cùng có khát vọng mau chóng thành danh, đam mê tiền tài, danh vọng. Nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội, cho đến một ngày mười lăm năm trước . . . . . .
Ngày đó, chính là ngày cuối cùng của đại hội võ lâm, chưởng môn các phái đều tụ họp để thương thảo chuyện hệ trọng; vì sắp phải khởi hành nên bọn họ để cho môn hạ, đệ tử ở lại khách *** chuẩn bị hành trang. Trưởng bối mãi vẫn chưa về, đám tiểu tốt sáu người liền hẹn nhau ra tửu lâu uống rượu. Trò chuyện đang rôm rả, bỗng dưng bọn họ phát hiện những kẻ ngồi bàn bên cạnh có dáng vẻ vô cùng khả nghi – bốn người đều mặc đồ đen, mặt thì che kín, cắm đầu mà ăn không ai nói với ai lời nào. Xong bữa, một kẻ đứng lên nói “Đi thôi” – giọng nói chỉ nghe qua cũng biết là khẩu âm của người ngoại quốc, sau đó cả nhóm cùng rời khỏi tửu lâu.
Đám người Ngô Trung Vĩnh tò mò liền theo sát phía sau. Bọn người kia đi mãi, cho tới một nơi vô cùng hoang vắng mới dừng lại, ngồi xuống thành vòng tròn, lấy một thứ gì đó ra đặt ở chính giữa.
“Giáo chủ, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Tuyệt đối không thể để cho thần vật rơi vào tay tên hoàng đế giả dạng kia, nếu không có thần vật, dân chúng vĩnh viễn không thừa nhận hắn là bá chủ của mình.”
“Nhưng hoàng tử còn quá nhỏ, chỉ sợ. . . . . .”
“Để một kẻ như vậy ngồi lên ngôi báu thà không có vua còn hơn. Cứ để cho Tể tướng tạm thời chấp chính cho đến khi hoàng tử trưởng thành. Nhưng hoàng tử cũng đang gặp nguy hiểm, nếu tiếp tục để người ở lại trong cung, chỉ sợ sẽ có kẻ ra tay hạ độc thủ.”
“Chi bằng. . . . . . Chúng ta đưa điện hạ vào Thánh Trì giáo nuôi lớn, sau đó trao thần vật cho người, để người tự mình giành lấy đế vị.”
“Hữu hộ pháp nói rất đúng, nhưng hiện giờ chúng ta lại không thể quay về, tên cẩu hoàng đế đang truy lùng chúng ra khắp nơi, bức chúng ta không thể không chạy tới Đại Vũ.”
“Ai, hay là cứ để bồ câu đưa tin về cho tả hộ pháp đi, nếu chúng ta xảy ra chuyện, hắn cũng có thể thay chúng ta thực hiện kế hoạch này.”
“Hiện giờ. . . . . . Cũng chỉ có thể làm thế, còn thần vật. . . . . .” Người được xưng là giáo chủ kia giơ cao một vật gì đó có tám cạnh màu sắc tối đen như mực “Vật này có thể khiến cho Hách Lạp đổi chủ, khiến cho thiên hạ đại loạn. Nó có sức mạnh thần bí vô biên, ai có được nó sẽ có địa vị tôn quý, thân phận vinh hiển; Hách Lạp từ khi khai quốc đến nay, đã có biết bao kẻ phải bỏ mạng vì nó!”
Hắn ta không hề biết rằng, chỉ một câu nói của mình lại gợi lên lòng tham vốn có trong lòng sáu kẻ đang nghe trộm ngoài kia. Quyền lực, địa vị, có ai không muốn? Dù không thể làm Hách Lạp đế, nhưng sức mạnh thần bí vô biên kia . . . . không khiến kẻ khác thèm nhỏ dãi mới lạ.”
Vì thế, những kẻ tham lam liền bày mưu sát hại đám người Hách Lạp, cướp được thần vật đem giấu đi. Sau đó còn về rêu rao với giang hồ rằng bốn kẻ kia vượt biên giới muốn tới phá hoại đại hội võ lâm. Mọi người kiểm tra lại thì thấy không chỉ y phục mà mặt mũi, màu da cũng đều giống với người Hách Lạp, còn có kẻ mang theo lệnh bài của Thánh Trì giáo. Sáu người không ngừng đứng bên cạnh mà thêm mắm thêm muối, nói rằng bọn chúng muốn đầu độc võ lâm nhân sĩ may mà bọn họ ra tay kịp thời, giang hồ mới tránh được một trận nhuốm máu.
Mọi chuyện cứ như vậy mà trôi qua, bốn người xấu số kia vong mạng, những kẻ tham lam thì sau chuyện này lại nổi tiếng như cồn, vì lập được đại công mà được các vị trưởng bối trong môn phái tín nhiệm, có kẻ sau này còn nhờ thế mà trở thành chưởng môn, phương trượng đời tiếp theo.
Nhưng có một chuyện bọn họ mãi vẫn không hiểu, đó chính là chuyện về thứ gọi là “thần vật” kia. Sức mạnh vô biên, thần bí – sáu người nghĩ nát óc mà vẫn không biết nó thần bí, uy lực ở chỗ nào – có chăng nó chỉ là một khối đá màu đen, bên ngoài được dát vàng mà thôi. Trải qua vài năm mà chưa có tiến triển, bọn họ cùng nhau đem thần vật tới cất giấu ở một nơi bí mật, lập lời thề suốt đời không tiết lộ chuyện này ra bên ngoài.
“Ta không làm gì cả, lúc những người khác hạ độc bốn tên Thánh Trì giáo kia, ta không tham gia. Nếu có cũng chỉ nghe lén đám người hộ nói chuyện mà thôi. . . . . . Thật sự là vậy, thật mà, các ngươi phải tin tưởng ta.” Ngô Trung Vĩnh khóc không thành tiếng.
“Chúng ta tin tưởng ngươi, nếu ngươi cũng tham dự, thì ngươi đã chết dưới đao của bọn chúng như năm người kia rồi. Chúng ta đoán là lúc sát hại xong năm người kia, bọn chúng mới phát hiện còn có người thứ sáu chính là ngươi.” Đổng Nhiên Thanh lạnh lùng nói, chỉ vì nhất thời nổi lòng tham mà phải chịu kết cục này, vừa đáng thương lại vừa đáng giận . . . . . .
Ngoài Ngô Trung Vĩnh, Thôi Ân Trạch chính là người có niên kỉ lớn nhất ở đây – chuyện năm đó hắn cũng có biết nhưng không quan tâm lắm – cứ nghĩ rằng chẳng qua là do bọn người giang hồ rỗi sự nên thêu dệt thêm mà thôi – còn chuyện Hách Lạp quốc muốn gây bất lợi cho Đại Vũ hắn cũng cho rằng đó chỉ là lời nói vô căn cứ. Không ngờ, chuyện hôm nay lại có liên quan mật thiết đến việc của mười lăm năm trước.
Sắc mặt của Niệm Nghiễn trắng bệch, rồi lại xanh, rồi lại trắng, đoạn đối thoại của những người Thánh Trì giáo năm đó khiến Niệm Nghiễn vô cùng chú ý. Hoàng tử . . . . nuôi lớn. . . .trưởng thành . . . . . giành lại đế vị. . . . . Không lẽ. . . . . .
Thôi Ân Trạch cùng Niệm Nghiễn nhìn nhau, không hẹn mà gặp, cả hai có chung một ý nghĩ. Lý do duy nhất có thể giải thích vì sao Liễu Thành Thành lại nóng lòng đi tìm thần vật, chỉ có một—— Liễu Thành Thành chính là tiểu hoàng tử trong lời nói của bọn người kia mười lăm năm trước.
“Tiếp theo nên làm thế nào?” Nghe xong những gì Ngô Trung Vĩnh kể lại, Cố-Đổng hai người đều lúng túng không biết giải quyết thế nào, chuyện này đã vượt quá phạm vi tranh chấp đơn thuần trên giang hồ – nó có quan hệ tới giao hảo giữa Đại Vũ và Hách Lạp.
“Vấn đề là, Liễu Thành Thành nếu đã có được thần vật, hắn có chịu dừng tay hay không? Ta chỉ cảm thấy hắn sẽ không chịu từ bỏ mọi thứ dễ dàng như vậy, hắn tỉ mỉ bày ra đủ loại thủ đoạn như vậy, đến phút cuối cùng mới cướp lấy thần vật, chẳng phải là rất kỳ quái sao?”
“Cố huynh phân tích đích rất có lý. Ta có một đề nghị, lấy bất biến ứng vạn biến.”
“Hiện giờ. . . . . . Cũng chỉ có thể như thế .” Lời này của Đổng Nhiên Thanh xem như đồng ý với đề nghị của Thôi Ân Trạch.
Hôm sau, bốn người rời khỏi Côn Sơn, Thôi Ân Trạch nói đột nhiên phát sinh gia sự không thể đi cùng Cố Thanh Thương. Bốn người liền chia theo hai hướng từ đó.
Trong rừng, hai người hai ngựa, phi nhanh mà đi. Một người dáng vẻ tuấn tú, trầm ổn, giỏi giang – một người kiên nghị, ôn hòa.
Màn đêm buông xuống, hai người cột ngựa, nhóm lửa nghỉ tạm.
Niệm Nghiễn nhặt một ít cỏ khô, chuẩn bị chỗ ngủ lại trong rừng. Hai người ở chung với nhau đã lâu, Thôi Ân Trạch có thể nói là quan tâm tới Niệm Nghiễn – nhưng có một số việc hắn tuyệt đối không bao giờ tự mình làm. Ví dụ như chuyện nhặt cỏ khô này, không phải hắn không muốn làm, nói chính xác là hắn quen có kẻ hầu người hạ, thà ngủ trên cây một đêm chứ không thèm sống theo kiểu “dã thú” (theo cách nói của Thôi Ân Trạch). Vì thế Niệm Nghiễn chỉ có thể âm thầm mà làm, lúc đầu y chỉ lấy cỏ đủ cho một chỗ của mình, nhưng cái tên to xác kia cố sống cố chết mà chui vào ngủ cùng – thế là đành chịu, Niệm Nghiễn đành phải chuẩn bị thêm một chỗ cho hắn.
Kỳ thật Thôi Ân Trạch cũng phát hiện, Niệm Nghiễn rất có kinh nghiệm đối với những chuyện phát sinh khi phải ăn bờ ngủ bụi như thế này – tưởng tượng đến những cực khổ y từng phải trải qua, lòng Thôi Ân Trạch tự dưng nghẹn thắt lại.
Niệm, ngươi lớn lên như thế nào?
Gần ta chỉ trong gang tấc, tại nơi lãnh cung kia, chỉ có hai mẫu tử ngươi cô quả, tịch mịch. . . . . .
Còn nhỏ như vậy đã một mình lưu lạc ngoài cung? Chắc không thể tránh khỏi việc bị người khác coi thường?
Nếu năm đó, ngay từ đầu mình đã yêu thương “đại hoàng tử” thì có thể nào có một Niệm Nghiễn mà mình yêu như ngày hôm nay hay y mãi mãi chỉ là . . . . . một hoàng tử đúng nghĩa. . . . . .
Ta cón còn cơ hội để bù đắp cho ngươi nữa không?
Dọc theo đường đi, Thôi Ân Trạch một mực suy tư, thời gian ở chung càng dài, hắn lại càng thêm yêu say đắm. Hắn sợ hãi nếu cứ như vậy, dục vọng chiếm hữu trong hắn lại bùng nổ, không thể khống chế, rồi bi kịch hai năm trước lại tái diễn. . . . . . nhưng tâm can hắn luôn một mực gào thét, muốn giữ thật chặt người kia, muốn nhốt y lại một chỗ, hung hăng xâm phạm y, làm cho trong mắt y chỉ có một mình mình, làm cho y không thể rời xa vòm ngực ấm áp này. . . . . .
Nghĩ như vậy, Thôi Ân Trạch lại bắt đầu si ngốc, giống như một thiếu niên mới rung động lần đầu – ánh mắt mê man nhìn về Niệm Nghiễn. Niệm Nghiễn đang nướng một con gà rừng. Đêm đen, ánh lửa bập bùng tô hồng thêm đôi má, khuôn mặt ửng đỏ bởi nhiệt độ khiến người ta say lòng. Trong đôi mắt to tròn, lấp lánh từng ánh lửa – tăng thêm phần sinh động, mị hoặc câu nhân.
Lại thêm một lần Thôi Ân Trạch phải gồng mình đè nén xúc cảm đang dâng trào. . . . . ./