Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 114: Một đêm bình an



Trở lại để ăn nốt bữa tối, tất cả bọn họ đã tốn khá nhiều sức, không ngờ lần đầu tiên gặp hồn thú mà đã gặp một con 5 vạn năm, nếu không phải là nhờ sự hợp lực của tất cả mọi người, nói không chừng bọn họ đã bị nuốt chửng bởi con xuẩn điểu lúc nãy rồi.

“Ăn thôi” Hình Na dẫn đầu khai trương thức ăn, cô cầm lên cái đùi của con hồn thú lúc nãy đã được nướng chín sẵn, nhai nuốt ngấu nghiến

“Uhm~, ngon dễ sợ, thịt vừa tươi ngon, lại mát, cảm giác cơ thể đang được thanh lọc, quá tuyệt vời” Hình Na nhai nhóp nhép, món thịt này thật quá ngon, má cô đỏ bừng lên vì hạnh phúc.

“Ha ha ha, được, ta phải ăn cho bỏ tức” Tôn Vũ cũng nhập cuộc, nãy cậu phải cùng Dạ Phong để tìm nơi tắm rửa, cơ thể dính đầy máu được rửa sạch, khốn nạn Tiêu Linh, vậy mà dám chơi anh như vậy, hức hức.

Mọi người điên cuồng nhai nuốt thịt Sa Điểu, vì là vạn năm hồn thú nên chất lượng thịt khá cao, mọi người ăn uống no say.

Dưới ánh sao và trăng, Hình Na góp vui bằng một ca khúc, ca khúc quen thuộc của tinh linh và các bạn của cô ở hang động hoa, giai điệu không có lời nhưng lại vô cùng đẹp.

“Ô, đây là, đom đóm?” Dạ Vũ đưa tay ra, những đóm sáng đột nhiên xuất hiện khắp nơi, tỏa sáng xinh đẹp như những đóa hoa, lại như những ngôi sao lượn lờ khắp nơi, thật lung linh huyền ảo.

“Đẹp quá” Tiêu Linh cũng thích thú, không ngờ Hình Na còn có chiêu này, thật là thú vị, chắc lúc nào cô cũng tập ca hát quá.

Mọi người dừng lại không nói gì, họ nằm bệch người xuống tận hưởng âm thanh điêu linh, nhẹ nhàng lại trong suốt của Hình Na, cảm giác linh hồn được tẩy rửa, nhắm mắt lại cảm nhận sự xinh đẹp của gió trời, của cây cỏ.

“A, cảm giác thoải mái quá” Tôn Vũ mắt khep khép, anh cảm nhận được sự bao bọc của nữ thần, của quang minh, của bản chất thế giới bao phủ, nếu giây phút này mà được kéo dài mãi thì anh nguyện đắm chìm vô trong bài hát của Hình Na mất.

“Quang nguyên tố?” Cảm nhận nguyên tố quang minh đang lớn mạnh hơn, có vẻ như ảnh hưởng bởi bài hát của Hình Na, như những đứa con gặp mẹ, nó nhanh chóng lớn lên và cố gắng tỏ ra trưởng thành trước mặt cô gái này.

Giai điệu vang mãi tầm nữa tiếng, hát đến nỗi khàn giọng, Hình Na dừng lại uống miếng nước, lúc này cô mới nhìn thấy đám này đang phê ngủ hết rồi, thật là.

“Dậy đi các anh chị của tôi ơi, chúng ta phân công người thức canh đêm nào, dù em có bảo là xung quanh đây không có hồn thú cấp cao nhưng cũng không nên thả lỏng như vậy chứ?” Hình Na vừa buồn cười vừa tức mà không biết nói gì, đành cho mỗi người một cái cốc đầu.



Đám Dạ Phong thức dậy, nhanh chóng tỉnh táo lại, cũng đâu thể trách họ được, ai biểu bài hát của Hình Na hay quá, lại còn dụ lòng người như vậy, sao họ chịu được.

“Phù, anh anh, anh xin phép được nhận ca đầu, Tiểu Linh đi canh cùng anh” Tôn Vũ lập tức hăng hái nhận vị trí đầu tiên.

“Ai thèm canh đêm với anh, hừ” Tất nhiên đáp lại là một cái hừ lạnh, tên này quả là thích bị hành hạ và ghét bỏ, biết là không nhận được phản ứng tốt mà cứ lao vào.

“Thật là, vậy em và Tôn Vũ trực ca đầu, Tiểu Linh và Tiểu Vũ trực ca 2, còn Dạ Phong ca, anh trực ca cuối nhé” cảm thấy nếu để Tôn Vũ xếp cặp cùng Tiêu Linh sẽ gây ra ồn ào, nếu thật chuyện này xảy ra, đừng nói là ngủ, chắc họ còn phải lao ra nhặt xác hộ Tôn Vũ thì có.

“Ee~, anh thích xếp cặp cùng Tiểu Linh mà” Tôn Vũ cảm thấy tiếc nuối, trước khi đi còn không quên cho Tiêu Linh một cái nháy mắt trái tim.

“Ọe” Cả đám cảm thấy buồn nôn, cái biểu cảm lúc nãy thật là không chấp nhận nỗi, da gà của bọn họ nỗi hết lên luôn rồi này.

“Cần phản ứng ghê vậy không?” Thấy trò đùa của mình bị mọi người ác hàn như vậy, cậu cũng cảm thấy quá trớn rồi.

“Bạch” Còn chưa kịp phản ứng gì, một cái dép được phóng thẳng vào mặt cậu, in nguyên dấu dép vào mặt, Tôn Vũ đau đớn.

“Đau quá, chết tiệt, Tiểu Linh, ra tay nhẹ thôi chứ” Tôn Vũ ôm lấy mũi mình mà kêu to, cảm giác hôm nay là ngày xui xẻo của cậu.

Nhìn vào khuôn mặt ủy khuất, mũi còn chảy máu, chính giữa có dấu dép in đậm đặc trưng, thật là buồn không thể tả.

“Phụt hahahaha” Cả đám không nhịn được cười, chính Tiêu Linh cũng buồn cười vì hành vi của Tôn Vũ.

“Phù, được rồi, buồn cười quá, thôi em và Tôn Vũ ca đi canh đêm đây, mọi người nghỉ ngơi đi” Hình Na cười đến nỗi đau bụng, dùng một tay ôm lấy phần bụng, cô ráng nhịn cười cầm một tay của Tôn Vũ dắt đi.

“Làm phiền” Dạ Phong cũng rất hợp tác mà kéo 2 cô gái nhỏ này trở lại lều, tổng cộng có 2 cái, 1 cái dành cho nam, 1 cái dành cho nữ, là loại lều lớn.

Ba người tiến vào trong, tách nhau ra mà ngồi xuống tu luyện, họ cần hồi phục hồn lực tối đa để còn ứng chiến cho những ngày sau, từ giờ họ không cần đi sâu hơn nữa, thay vào đó đổi hướng để kiếm các hồn thú vạn năm khác, vào quá sâu sợ gặp phải địa bàn của mười vạn năm hồn thú mất.

Tại phía bên ngoài, Hình Na và Tôn Vũ đang ngồi quan sát, Hinh Na nhắm mắt lại dùng tinh tú lực kiểm tra xung quanh, không thấy được có gì bất thường, cô an tâm thở dài mà nói với Tôn Vũ.

“Yên tâm, xung quanh đây không có hồn thú cấp cao, hồn lực của 2 ta đủ để dọa sợ mấy con hồn thú ngàn năm rồi” Hình Na đưa ra kết quả tra xét của mình.

“Vậy sao, vậy thì em có thể nghỉ ngơi trước đi, anh sẽ tiếp tục canh cho, hồn lực trong trận chiến lúc nãy anh không xài bao nhiêu, chỉ dùng cho đòn cuối, anh có thể duy trì lâu hơn” Tôn Vũ lo lắng cho Hình Na, cô và Dạ Phong là 2 người tốn nhiều sức nhất, và cũng là trụ cột tinh thần của cả nhóm.

Lắc lắc đầu “Không cần đâu, như vậy là ổn rồi, à đúng rồi, lúc nãy cảm ơn anh” Hình Na từ chối lời đề nghị của Tôn Vũ, cô có thể hồi phục nhanh hơn dưới bầu trời đầy sao này, không cần thiệt phải nghỉ ngơi.

“Hửm, cảm ơn cái gì?” Tôn Vũ giả ngu không biết.

“Ha ha, không cần giả bộ đâu, em và Dạ Phong ca đều biết cả rồi, anh chỉ là cố tình tạo tình huống buồn cười để giảm bớt căng thẳng cho mọi người, mà cũng không ngờ mới lần đầu lại gặp ngay hồn thú niên kỹ cao như vậy” Hình Na nói toạc ra, cô hơi long lắng về việc tiến sâu, khả năng hấp thu giới hạn của 2 người Tôn Vũ và Dạ Phong chỉ tầm 1 đến 2 vạn năm, quá cao bọn họ cũng không hấp thu nỗi.

“Ừm, đúng là mới vào gặp hồn thú niên kỹ cao vậy thật là bất ngờ, cơ mà em thấy anh diễn đạt không, dù sao thì mấy đứa con gái cũng bình tĩnh lại rồi, Dạ Phong tên kia tinh thần thép thì không nói, mà Hình Na, em có phải con gái không vậy?” Không giả bộ nữa Tôn Vũ thoải mái nói chuyện với Hình Na, bởi nhìn cô không hề có vẻ gì là hoảng sợ hay lo lắng, thật bình tĩnh và kiên cường.

“Bộ em không là con gái sao?” Hình Na đưa hai tay lên ngực, hai cái bánh bao nhỏ nảy nở như minh chứng rằng bản thân cô là con gái. Đôi mắt ngây thơ nhìn Tôn Vũ.

“E.. em” Tôn Vũ ngượng ngùng, mặt anh đỏ lét lên, không ngờ Hình Na lại chơi ác vậy, làm một thanh niên 15 năm qua anh rất ít tiếp xúc với con gái trừ mẹ mình, hơn nữa anh còn chưa từng chạm qua một cô gái, à, ngoài trừ chạm má Tiểu Linh, vì vậy anh bị Hình Na đùa cho không dám ngẩng mặt lên.

“Phụt hahahaha, anh dễ thương quá hén” Hình Na cười sặc sụa, không ngờ tên này nhìn thì dại gái, không ngờ bản chất lại nhát đến vậy.

Hai người cứ thế canh cho hết đêm, họ ngồi nói chuyện hơn 2 tiếng rồi lại lần lượt đổi cho Tiêu Linh và Dạ Vũ, cuối cùng là Dạ Phong. Một đêm này trôi qua, an bình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.