Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 130: Giết chết, hồn hoàn vạn năm



Con hồn thú vạn năm Tử Ma Voi bị hai người Tiêu Linh và Tôn Vũ đá bay về phía Dạ Phong, còn anh thì đang chuẩn bị ra đòn cuối cùng kết thúc hơi thở của nó.

“Rống” Cảm giác uất ức nổi lên, không ngờ có một ngày một hồn thú oai hùng như nó lại bị đám con người nhỏ bé này chơi đùa như món đồ chơi, nó không cam lòng, nhưng cơ thể đã cạn kiệt sinh lực, giờ chỉ cần cho nó một cú đạp hoặc một con dao đâm vào thì nó sẽ lập tức chết ngay.

Cặp mắt con Tử Ma Voi trừng lên nhìn về phía Dạ Phong như muốn ăn tươi nuốt sống anh, cảm xúc trước khi chết của con Tử Ma Voi trở nên điên cuồng, oán niệm dày đặc, nó quyết không để cho nhân loại nhỏ bé trước mắt này hấp thu hồn hoàn của nó.

“Xiềng xích + Ký tự” Hai hồn kỹ một hắc ám một quang minh, một trong hai, tùy vào lựa chọn mà nó sẽ nhận công kích nhất định.

“Gầm” Âm thanh đau đớn phát lên, con mắt trợn trắng, sự dữ tợn và nỗi đau da thịt đến tận xương tủy hiện lên, khuôn mặt vừa đáng sợ và vừa đáng thương hiện lên trên mặt Tử Ma Voi, nếu là người bình thường thì có lẽ sẽ xuất hiện cảm giác không nỡ ra tay trong vài giây.

Nhưng riêng Dạ Phong thì khác, anh lạnh lùng nhìn nó và nói “ Ngu xuẩn, chết đi cho đỡ chật đất” rồi lao vào cầm dao đâm liên tiếp vào đầu nó.

“Phọt, phọt, phọt” Âm thanh đâm liên tục của Dạ Phong lên đầu Tử Ma Voi vang lên liên tục, tại trong mồm của nó, hồn lực đang được dần hội tụ tại một điểm thì đột nhiên dừng lại, quả nhiên là nó quyết tâm ra đòn cuối, hồn thú thật đáng sợ, mọi lúc mọi nơi, khát khao sống và sự căm hận này, nó không hề thua những con người đầy thông minh.

Tuy nhiên, đây là thế giới mạnh được yếu thua, không có đúng hay sai, tại đây chỉ có nắm đấm mạnh mới là bá chủ, đến lúc mà ngươi trở thành cường giả một phương, ngươi nói có sai thì nó cũng thành đúng, rồi mọi người cũng sẽ tôn vinh điều đó lên.



Dứt khoát đâm nát đầu con Tử Ma Voi, Dạ Phong thở hồng hộc, anh cảm thấy rất mệt, nhưng hai tay vẫn cứ hoạt động, cho đến khi hồn hoàn của nó chưa xuất hiện, anh quyết không được dừng lại.

Cặp mắt Tử Ma Voi mất đi sức sống, không ngờ tên nhân loại này lại kiên trì và bền bỉ đến vậy, sinh mệnh của nó vốn dĩ đã mất hết đi, dù cho cậu nhóc này có đâm tiếp hay không thì nó vốn là sẽ chết, nhưng có lẽ là vì bảo đảm an toàn cho bản thân, Dạ Phong quyết tâm kiên trì cho đến khi hơi thở của nó tàn rụi, ý thức tro diệt.

“Tưng” Hồn hoàn màu đen đậm xuất hiện, hồn hoàn ba vạn năm, cái hồn hoàn này là thứ mà tất cả bọn họ bỏ sức ra tìm kiếm, nó chính là thành quả của tất cả mọi người, Dạ Phong đưa tay ra chạm vào nó, nhưng mà lúc này thì anh cũng hết toàn bộ sức lực của mình, ngón tay vệt qua màu sắc của hồn hoàn, Dạ Phong cuối cùng cũng gục ngã.

“Ây da, mọi người gục hết rồi, thật là, nỗi khổ đúng là dành cho người còn tỉnh duy nhất như ta a!” Đình Bảo thở dài, tất cả mọi người đã cố hết sức mình, họ chiến đấu vì sinh mạng, vì bạn bè, vì quyết tâm nỗ lực, và vì tương lai của họ, thật khó mà nói, một đám nhóc mới 14, 15 tuổi lại có thể săn được một hung thú vạn năm, hơn nữa còn là dạng hiếm.

Nếu nói Sa Điểu 5 vạn năm mạnh, thì họ phải công nhận con Tử Ma Voi này cực mạnh, tuy chỉ có niên kỷ 3 vạn năm nhưng niên kỷ không phải biểu hiện của thực lực, một hồn thú mạnh mẽ có hồn kỹ mạnh mẽ sẽ cung cấp cho hồn sư những hồn hoàn đầy thực dụng, những khả năng đầy uy lực mà một con hồn thú niên kỷ cao hơn nhưng yếu hơn không thể.

Đình Bảo đành phải vác từng người một về phía một góc, đưa tay ra dùng một ít bột phấn, phân tán hơi thở của vạn năm Âm Dương Tử Ma Voi hồn thú khí tức ra ngoài, đồng thời dùng một loại thảo dược khác che đi mùi máu, cứ như vậy thì nhóm của họ sẽ có một uy áp tự nhiên, không cần quá tốn sức, tuy Tử Ma Voi đã chết, nhưng chí ít nó sẽ cầm cự được cho đến khi một vài người trong số họ tỉnh lại.

“Được rồi, trước tiên cần bôi thuốc cái đã” Đình Bảo lại gần Hình Na, từ túi của cô lấy ra một đống loại thảo dược, có lần Hình Na đã nói, nếu có bất cứ trục trặc gì xảy ra thì hãy sử dụng đống thảo dược của cô đúng lúc.

Trước tiên bôi thuốc cho bản thân, cậu giã thuốc ra vì từng người từng người một đắp lên, trước lên là con trai, vì không có sự khác biệt giới tính, cậu rất thoải mái mà đắp lên một cách dứt khoát, không chút do dự chà lên mấy vết thương, tuy như vậy khỏi không nhanh hơn bao nhiêu, nhưng cảm nhận đau đớn sẽ rất rõ, thật là, cậu nhóc này quá ác ý rồi.

Tôn Vũ tuy đang trong cơn ngất, nhưng cảm nhận đau đớn vẫn thể hiện rõ, suýt xoa mà nhịn đau, răng cắn lên, cậu suýt nữa bừng tỉnh luôn, Đình Bảo tên khốn kiếp, dám bôi thuốc mạnh như vậy, đợi anh mày tỉnh lại cho nhóc biết tay.

Tên mập nào đó hồn nhiên không hề hay biết bản thân đã bị ghi vào sổ đen, nói thiệt, đắp thuốc cho con trai, cậu không tài nào có thể từ tốn đắp cẩn thận được, nhất là tên Tôn Vũ này, hừ, mà được rồi, giờ đến lúc bôi thuốc cho con gái.

Đối với Hình Na và Tiêu Linh, Đình Bảo không có cảm giác nhiều lắm, cậu cũng chỉ bôi lên hai tay và hai chân, những vết thương rõ rệt. Còn lại những chỗ nhạy cảm khác thì cậu không dám bôi.

Đến phía Dạ Vũ, Đình Bảo khá ngại ngùng, không hiểu sao chỉ mỗi cô bé này làm anh không bình tĩnh được, lại gần đắp thuộc, anh chăm chú từng chút một, sợ cô bé này đau đớn, anh thả chậm tốc độ cực kỳ, một cách đối xử hoàn toàn khác biệt, các vết thương đều được bôi kỹ ( hắc tâm vl)

Lại gần phía Dạ Vũ, Đình Bảo ngồi xuống tu luyện, giống như Tôn Vũ và Tiêu Linh, anh cảm nhận được giữa mình và Dạ Vũ cũng có một chút gì đó khác bình thường, cô rất lo lắng cho anh dù chỉ lần đầu gặp mặt, và anh cũng có cảm xúc vượt trên bạn bè với cô, đây không phải là thứ cảm xúc mà họ nên có khi mới gặp nhau, đây có lẽ là dấu hiệu bọn họ cũng có một dung hợp kỹ?

Thử tu luyện trao đổi hồn lực, thật kỳ lạ, không hề có sự trao đổi nào giữa hồn lực anh và Dạ Vũ, chả lẽ anh nghĩ nhầm sao? có lẽ anh thật sự suy nghĩ quá nhiều rồi. Đình Bảo tiếp tục nhắm mắt lại, giữ một chút cảnh giác còn sót, anh vừa tu luyện hồi phục, vừa coi chừng khắp nơi, có động tĩnh hay dấu hiệu nguy hiểm nào thì anh sẽ lập tức bật lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.