Khung cảnh hoang tàn, ngọn núi bị đánh sập thủng lỗ nhiều nơi, rất nhiều hồn thú vạn năm, ngàn năm đang run sợ co ro cúm rúm quỳ gối trước cậu bé tóc vàng đang bay lơ lửng phía trên.
Bằng với một khuôn mặt lạnh lùng, khí tức toát ra như một vị chúa tể, đám Địa Hỏa Long thậm chí còn đánh mất đi cả ý chí phản kháng, con mười vạn năm hồn thú chỉ mong muốn có thể chạy trốn khỏi tay Eim, thậm chí dù có đánh đổi cả các tộc quần của mình, thì bản thân con hồn thú vẫn muốn bỏ trốn, bởi vì, nó đang run sợ, nỗi sợ hãi còn vượt qua cả nỗi sợ đối với cái chết.
“Hồn kỹ: Từ Khúc Tra Tấn”
Một lần nữa, hồn kỹ thứ 5 được phóng ra, hồn hoàn màu đen xoay tròn phát sáng, thân thể Eim như một cái bóng đèn phát sáng, anh rất từ tốn mà khép hai chân lên đặt cây đàn lên đùi mình, dùng cặp tay thon thả của mình để lên những sợi dây mỏng manh mà khãy lên âm khúc huyền bí của địa ngục.
Sóng âm? Không, đây là linh hồn từ khúc, nó trực tiếp bỏ qua mọi sự phòng thủ của đối phương, trực tiếp khống chế đại não và truyền thông tin vào từng sợi thần kinh nhỏ bé vô cùng của đối thủ!
Hồn kỹ này trực tiếp khiến cho cảm nhận và các giác quan của con mười vạn năm hồn thú nhận thức sai sự thật, khiến cơ thể nó phải phản ứng kích thích đáp trả với những sự tác động không hề có thật.
“Rốngggggg, rốnggggggggg”
Âm thanh đau đớn, vảy rồng bị tách ra từng chiếc từng chiếc một, lớp da nứt ra, để lại những mạch gân đỏ loét, nhịp tim đập thình thịch chứng tỏ rằng con hồn thú còn sống, nhưng mà, điều này cũng chứng tỏ cho những cơn đau mà Địa Hỏa Long đang hứng chịu là thật.
Trong ảo giác có sự thật, mà trong sự thật lại không hề thiếu ảo giác, một sự tác động đi làm sai lệch nhận thức não bộ, bắt cơ thể đáp trả những tồn tại không hề có thật, điều này hoàn toàn khác với những lối tác động thông thường của ảo giác, những con huyễn thú hay huyễn kỹ chỉ có thể làm cho đối phương nhận thức sai về thực tế, tuy nhiên, lại không có một tổn thương thực chất nào được gây ra.
“Biến ảo giác thành hiện thực” Đúng vậy, đây chính là sự điên cuồng và bá đạo của hồn kỹ mà Eim thi triển, đưa những tổn thương và những ảo giác mà đối phương cảm nhận được thành sự thật, không chỉ gây tổn thương tới đại não, nó còn tra tấn cả cơ thể lẫn linh hồn, đây là lý do vì sao hồn kỹ thứ 5 của Eim lại có tên là Từ Khúc Tra Tấn.
Cơ thể quằn quại, tứ chi co giật, Địa Hỏa Long liên tục lấy thân mình như một tảng đá đập vào xung quanh, cố gắng điều khiển cơ thể bản thân chống tại các tác động từ bên ngoài, không biết rốt cuộc trong sự kích thích của Eim, con Địa Hỏa Long đã nhìn thấy cái gì mà lại khủng bố đến vậy.
“Dạ Phong ca, quan sát thật kỹ, đây mới chính là một khống chế hệ hồn sư thật sự, khống chế địa hình, hồn kỹ, điều kiện, lợi dụng mọi ưu thế và nhược điểm của bản thân lẫn đối thủ, thậm chí khống chế cả hành động và cảm xúc đối phương, chỉ có như vậy, anh mới thật sự trở thành một khống chế hệ hồn sư đại tài được” Hình Na trừng mắt ra nhìn Eim, một phong cách chiến đấu đầy bá đạo, tuy khá là dã man, nhưng cực kỳ thực dụng.
“Uhm, anh biết rồi” Dạ Phong gật đầu, từ nãy đến giờ mồ hôi của anh cứ liên tục chảy, cách điều khiển trận đấu của Eim quá tuyệt vời, thậm chí anh không thể dừng mắt khỏi mọi hành động của anh ta được, từng chút từng chút một, kể cả phần nhỏ hồn lực nhìn thì như rò rỉ ra khỏi môi trường, nhưng thực tế lượng hồn lực ấy đang chấn áp cử động của rất nhiều hồn thú phía dưới, tạo cơ hội cho bọn họ phát huy khả năng.
“Nhưng mà Tiểu Na, đại ca của em ghê vật!” Tôn Vũ rất đồng tình, tuy nhiên màn chiến đấu vừa rồi đã để cho anh một dấu ấn sâu đậm về Eim trong tâm trí của mình, như vậy thì còn có ai làm đối thủ nữa, cả mười vạn năm hồn thú mà anh ta đánh cứ như đánh con của mình.
“Ừm, Ừm” Tiểu Linh, Đình Bảo và Dạ Vũ hoàn toàn đồng ý, khó mà nói gặp được một trận đấu cấp cao như vậy, từ nãy đến giờ bọn họ không những tham chiến phía dưới, thế nhưng đám Tiêu Linh vẫn kè kè mắt không rời khỏi hình bóng Eim, anh ta quá mạnh, thậm chí còn không phải là Phong hào đấu la, nhưng lại có đến tận 2 cái mười vạn năm hồn hoàn.
“Thế nào, vui không?” Eim thoải mái bay lượn vòng quanh cơ thể của Địa Hỏa Long, mái tóc của anh tung bay theo gió, cặp mắt lưu ly đầy hào quang đang nhìn thật chặt cơ thể Địa Hỏa Long, nó đang phải chật vật với hồn kỹ của Eim, không muốn sống, nó không muốn sống nữa.
Linh hồn dao động mạnh mẽ, con Địa Hỏa Long mười vạn năm niên kỷ này đang mất dần ý chí của sự sống, đã có những dấu hiệu của các vết nứt tại linh hồn, đại não bị một lượng máu tụ lớn chèn ép, thể xác con rồng bé nhỏ này xem ra sắp không chịu đựng nỗi rồi.
“Mà, cũng chán chơi với ngươi rồi, thôi thì, về với đất mẹ đi!!!” Eim giơ tay ra, hồn hoàn thứ 8 phát sáng, hồn kỹ mười vạn năm thứ 2 của Eim được phát sáng, một bá đạo skill khác được kích hoạt, có vẻ như anh cũng lười tra tấn con hồn thú này rồi, nên mới tính một kích giết luôn con hồn thú vậy.
“Hồn kỹ: Từ khúc địa ngục”
Âm thanh trong trẻo được vang lên, những sợi dây lại rung động theo quy luật, giai điệu trong trẻo như tiếng suối thanh tại những khu rừng thần tiên, nếu như người nghe không biết tên hồn kỹ của Eim, chắc nhiều người sẽ nghĩ rằng đây ắt hẳn là giai điệu của thiên đường, nhưng thứ đang chờ đợi bọn họ đằng sau giai điệu xinh đẹp này lại là thứ mà bọn họ không hề muốn tiếp xúc một chút nào, tin anh đi, nó sẽ là thứ khiến cho bọn họ nhớ mãi, thậm chí cho dù có tái thế chuyển sinh, cơ mà, không biết liệu linh hồn của con Địa Hỏa Long này còn có thể tồn tại sau hồn kỹ này không thì không ai biết trước được.
Không một tiếng gào rống, thậm chí tiếng hít thở của con mười vạn năm hồn thú được phát ra, cơ thể nó thậm chí còn không đủ sức để gào thét luôn cơ mà.
Tay chân dừng lại co giật, thân mình nằm thẳng xuống đất, máu không còn tuôn, cứ giống như là Eim đã dừng lại và tha thứ cho con Địa Hỏa Long này, nhưng mà mọi người đều biết rõ chuyện này là không thể xảy ra, hồn hoàn thứ 8 của Eim đã phát sáng lên, đám Hình Na tuy không biết điều gì sẽ xảy ra, nhưng có một điều mà họ biết rất rõ, con hồn thú này tới số rồi.
Cặp mắt trợn trừng ra, đồng tử liên tục phóng to thu nhỏ, máu chảy ra từ hai khóe mắt liên tục, rất từ tốn, chầm chậm, không hơi thở, không nhịp tim, nhưng sự sống vẫn còn tồn tại.
Máu cứ chảy, tiếng đàn vẫn cứ vang, cho đến khi thân thể con hồn thú hóa thành tro bụi, đột nhiên vỡ ra thành hàng ngàn hàng vạn hột cát, hồn lực của con hồn thú một chút cũng không lưu lại, giống như, giống như thể là, con Địa Hỏa Long tan biến hòa vào bầu trời vậy.
“Cạch” Tiếng một mảnh xương rơi xuống mặt đất, một cái hồn hoàn màu đỏ sáng lên trong không trung rồi lại lập tức biến mất, không hề duy trì được thậm chí là 10 giây, chỉ trong một khoảnh khắc cả cái hồn hoàn của Địa Hỏa Long cũng biến mất, thật sự là con rồng vừa nãy cứ như biến mất vào hư vô vậy, nếu không phải còn mảnh hồn cốt đang nằm dưới đất thì chắc bọn Hình Na cũng không tin vào mắt mình được.
“Được rồi, Tiểu Na, chiến đám hồn thú vạn năm còn lại đi, nhiệm vụ của em đó” Eim rất bình tĩnh, anh thu hồi lại cảm xúc hiếu chiến của mình, giờ trông anh thật vô tội, giống như thể mọi việc vừa xảy ra không hề liên quan đến bản thân mình vậy, nhắc nhở Hình Na một câu, Eim lập tức hạ cánh kiếm một chỗ ngồi mát mẻ xem đám nhóc này thể hiện, mối nguy lớn nhất anh đã giúp bọn họ, giờ là lúc để thuộc tính Hình Na ra uy.