Sau khi Dạ Phong đưa tay về phía trước, một nguồn ánh sáng mãnh liệt tỏa ra làm cho đám Vu Thiên nhất thời nhắm mắt lại, cường độ ánh sáng quá mạnh đến nổi đồng tử của các hồn sư như bát hoàn hồn đấu la Vu Thiên cũng phải nhắm lại ngay tức thời.
Nhưng mà sau khi bọn họ lại một lần nữa mở mắt ra, một điều đáng kinh ngạc xuất hiện trước mắt của sáu người bọn họ, Dạ Phong bình tĩnh nở một nụ cười bước về phía trước mà nhìn lại đồng bọn của mình.
“Đây… đây là?”
Mọi người trầm trồ khi nhìn thấy một khung cảnh hào nhoáng, năm cánh cửa xuất hiện trước mặt bọn họ và sau lưng của Dạ Phong, những cánh cửa to đùng mà vốn dĩ ban đầu nó không hề xuất hiện ở đó.
Rốt cuộc Dạ Phong đã làm gì mà bọn chúng lại xuất hiện, rốt cuộc thì anh ta đã nhận được gì? Tại sao người con trai này lại càng ngày càng huyền bí đến như vậy? Nhưng mà,.. một sự thật phải nói ra là anh ấy quả thật rất đáng tin cậy.
“Mọi người, đây là các cánh cổng phần thưởng của mọi người, tổng cộng có năm màu, màu tím là của Vu Thiên tỷ, màu đỏ là của Tôn Vũ và Tiểu Linh, màu bạch kim là của Tiểu Vũ, còn màu xanh lá là của Tiểu Bảo, cánh cổng còn lại có hai màu đen trắng chính là của em”
Năm cánh cổng năm màu sắc dành cho sáu người bọn họ, những cánh cổng to lớn được khắc chạm hoa văn tinh xảo bên trên, những lần tham gia nhận thưởng khác bọn họ không nhận được những thứ này a! Nhưng lần trước rõ ràng là bọn họ bị dồn nén, bị nhồi nhét hồn lực đến nổi nghẹn đến sắp chết, làm gì có vụ xuất hiện các cánh cổng như vậy được?
Theo thứ tự từ bên trái sang bên phải, được kể theo lời của Dạ Phong, màu tím, màu đỏ, màu bạch kim, màu xanh lá, và cuối cùng là màu hắc bạch xen lẫn, cánh cửa của Dạ Phong là to nhất và vĩ đại nhất.
Cánh cửa màu tím ở chính giữa được chạm khắc lên một thanh dao găm, giống hệt với thanh dao của Vu Thiên đang cầm nhưng lại có vẻ uy vũ hơn, những đóa hoa màu tím sáng rực trên khung cửa làm tăng phần huyền bí, thậm chí trên đó còn có một số ký tự lạ cổ xưa mà Vu Thiên không hề biết.
Kế đến là cánh cửa màu đỏ, chính giữa nó là hai cánh tay đang nắm chặt vào nhau, ngọn lửa của sự gắn kết vĩnh viễn bao quanh đôi tay đó như thể chứng tỏ cho mối liên kết không thể tách lìa này, xung quanh cánh cửa là sự bùng cháy của ngọn lửa nhiệt huyết, hình dáng của một con kỳ lân một sừng với vó ngựa đốt lửa đang chạy đua với một con rồng to lớn với đôi cánh rộng lớn, chúng sừng sững mạnh mẽ mà xuất hiện ở đây.
Cánh cổng của Dạ Vũ lại có phần yên tĩnh và đơn giản hơn, chính giữa nó là một một vòng số tám vô hạn, khắp mọi nơi đều là các dòng ký tự từ đầu đến đuôi, tuy có vẻ đơn giản hơn những cánh cửa phía đầu tiên nhưng mà cánh cửa của Dạ Vũ lại có phần huyền bí hơn, từ đầu đến chân, tất cả mọi thứ đều sặc mùi kim loại và tri thức hồn đạo.
“Ô, tại sao cánh cửa của Tiểu Vũ lại là màu bạch kim chứ? Anh nghĩ với võ hồn và thuộc tính của em thì cánh cổng này phải có màu sắc khác chứ?”
Đình Bảo ngạc nhiên, tất cả mọi người cũng ngạc nhiên, chưa nói đến Đình Bảo, cánh cổng của mọi người đều có một phần liên quan đến võ hồn của chính bản thân họ, nhưng tại sao cánh cổng này của Dạ Vũ lại có hơi trái ngược.
Dạ Phong bình tĩnh nhìn em gái mình, làm một người quan sát mọi thứ từ phía xa, mọi việc diễn ra anh đều cùng các vị thần quan sát hết rồi, kể cả việc Dạ Vũ võ hồn đã trải qua một lần biến dị rồi biến thành một võ hồn mới, Bách Kim Thạch Vũ Hoa nhỉ? Một loại hoa thích hợp nhất với Dạ Vũ.
“Triệu hoán võ hồn”
Một bó hoa màu bạch kim xuất hiện trên tay của Dạ Vũ, thay vì nói nhiều dài dòng, cô trực tiếp triệu hồi võ hồn của mình ra, Dạ Vũ cũng không hề có ý muốn che dấu gì với tất cả mọi người.
“Sau vòng thử thách đầu tiên, võ hồn của em đã biến dị thành thứ này, Bách Kim Thạch Vũ Hoa, một võ hồn biến dị theo chiều hướng tốt, các hồn kỹ của nó mang theo đều trở nên mạnh mẽ hơn bình thường, tuy không có gì thay đổi nhiều nhưng với các những hồn sư trang bị hồn đạo khí, em có thể tác động trực tiếp tới hồn đạo khí đó, võ hồn của em mang một thuộc tính mới, Steel, sắt thép, kim loại, đây chắc chắn là võ hồn phù hợp nhất với em”
Giải thích cho mọi người về võ hồn mới của mình và sự khác biệt của nó so với trước khi biến dị, thuộc tính kim loại giống như võ hồn của Mộng Hồng Trần, quả nhiên là võ hồn phụ trợ thích hợp nhất cho hồn đạo sư rồi!
“Ra là vậy, võ hồn biến dị ư? Không ngờ rằng võ hồn cũng có thể thay đổi sau khi thức tỉnh một thời gian dài như vậy”
Tôn Vũ ngạc nhiên nhìn vào võ hồn mới của Dạ Vũ, quả nhiên là đã thay đổi, như vậy mới chứng minh rõ vì sao cánh cổng của Dạ Vũ lại có màu bạch kim, hóa ra là do võ hồn của con bé đã thay đổi, đúng là màu bạch kim này hợp với con bé hơn đó.
“Tuyệt quá Tiểu Vũ, võ hồn của cậu quá tuyệt vời”
Tiêu Linh mừng thay cho Dạ Vũ, không giống như người khác, trong số những người ở đây trừ Đình Bảo ra thì chỉ có mình cô có thể biểu hiện trực tiếp cảm xúc của mình, Tiêu Linh lập tức lao đến ôm chầm vào người của Dạ Vũ, sau đó rời ra nắm thật chặt hai tay của cô
“Tốt quá rồi, vì võ hồn của cậu không có liên quan gì đến với hồn đạo sư nên trong việc tu luyện hồn đạo khí cậu đã gặp nhiều khó khăn, bây giờ võ hồn của cậu đã tương tác với nó, mọi chuyện giờ sẽ tốt đẹp hơn nhiều, đúng là ông trời không phụ lòng người mà, aaaaaa, Tiểu Vũuuuu”
Không biết là mừng cho người khác hay mừng cho bản thân mà Tiêu Linh mừng quá trời, những người bạn của cô từ khi còn bé thì chỉ có Hình Na và Dạ Vũ là thân thiết nhất, bọn họ trở nên mạnh mẽ cô cũng mừng thay.
“Ừm, cảm ơn cậu Tiểu Linh, tốt quá rồi ha”
Dạ Vũ cười cười, hai tay cô đưa lên xoa đầu Tiêu Linh như thể đang xoa dịu con mèo đang kích động, thật không biết là Tiêu Linh đang mừng thay cho cô hay cô đang mừng thay cho Tiêu Linh, nhưng hành động chân thật của Tiêu Linh làm cho Dạ Vũ cảm thấy thật ấm lòng, bình tĩnh xoa xoa đầu của đứa nhỏ đang kích động này.