Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 328: Lại gặp lại người



Cơ thể đang run lên không tự chủ, từng lớp từng lớp một, băng giá đang phủ kín từ chân Hình Na đi lên phía trên, cảm giác đau đớn khó mà nhẫn nại nhưng Hình Na vẫn cứ cắn răng đứng đấy nhìn về phía trước, cô biết chắc Alvis đang ở đây, nhưng mà tại sao cô ấy lại không ra ngoài đây gặp mình?

Kiên trì cho đến khi không chịu nổi nữa, Hình Na phun ra một ngụm máu nhưng cô lại không hề có ý định bỏ trốn, cứ đứng im một chỗ chờ đợi người trả lời, nếu tiến thêm một bước cô e rằng mình sẽ lập tức chết đi, nhưng rời đi một bước cô lại không cam lòng.

Cặp mắt kiên trì của Hình Na như ánh lên ngọn lửa bất diệt, dù cơ thể có bị tảng băng này quấn chặt thế nào thì cô vẫn như ngọn lửa bất diệt mà hướng về phía trước.

“Haizzzz, Tiểu Na… ngươi quá là ngu ngốc a..!”

Có vẻ không nhìn được cảnh Hình Na liên tục chịu tra tấn, rốt cuộc âm thanh của Alvis rốt cuộc cũng phát ra, nhiệt độ dưới chân của Hình Na cũng được giải tỏa, đôi chân của cô lấy lại được sự tự do.

Ngay lập tức Hình Na muốn lao vào phía trong để tìm kiếm Alvis thì cô đột nhiên phát hiện bản thân mình không di chuyển được, đúng vậy, giống như Hình Tuyết và Dragonite, bản thân cô không làm chủ được cơ thể của mình.

“Alivs, cô ở đây đúng không, trả lời tôi đi!”

Hình Na gào lên, cô rất muốn được gặp lại Alvis, cô cũng rất muốn gặp lại Eim, từ lần giúp đỡ phía trước, cô biết rằng bọn họ đã đánh đổi thứ gì đó để có thể giúp đỡ cô, cô không muốn nhìn thấy họ đau đớn, nhưng mà trong thâm tâm cô muốn được gặp họ lại một lần nữa..

Nước mắt không biết khi nào đã ngừng chảy, giống như có một bàn tay vô hình lau đi vệt nước mắt của cô, luồng gió thổi nhẹ đưa mái tóc của Hình Na đung đưa trong gió, một bóng hình xuất hiện trước mặt Hình Na.

Một khuôn mặt nứt nẻ, cặp mắt trắng đục dường như vô hồn không thể nhìn thấy được con đường, không còn là nhỏ bé như ngày xưa nữa, Alvis với mái tóc đã bạc phai thành một bà già đang đi dần dần ra ngoài.

Bước đi chậm rãi, thật chậm rãi nhưng cũng thật đau đớn, Alvis di chuyển từ từ tới phía của Hình Na, cặp mắt đã không thấy, đôi chân cũng thật yếu đuối, không biết từ khi nào mà Alvis trở nên như vậy, vừa nhìn thấy khuôn mặt này Hình Na lập tức phát shock lên tiếp tục gào khóc.



Khuôn mặt Alvis dường như biến dạng, một bà lão đang bước đến bên cạnh cô một cách chậm rãi, nhưng Hình Na biết chắc, cô gái đó, người đó chính xác là Alvis chứ không còn là ai khác.

Tại sao vậy? tại sao lại ra nông nỗi này, cái giá mà Alvis phải đánh đổi tại sao lại to lớn đến vậy? Càng lúc càng tự trách, tâm tình của Hình Na trở nên bứt rứt lẫn đau khổ, cô muốn lao lên ôm lấy Alvis ngay lập tức nhưng không thể.

Từng bước đi thật chậm, chúng có cảm giác thật nặng nề, Alvis cuối cùng cũng đến trước mặt Hình Na mà đưa tay ra lau đi nước mắt cho Hình Na, nhưng mà càng lau thì Hình Na càng khóc nhiều hơn..

“Ngoan nào, Tiểu Na, đừng khóc, ngươi khóc làm ta đau lòng đấy”

Xoa xoa đầu Hình Na, đưa người cô vào trong lòng của bà già xấu xí này, Alvis ôm cô như ôm báu vật của mình vậy, thời gian ở Đấu La Đại Lục của cô sắp hết, nếu không nhanh chóng trở lại Thần giới thì e rằng nơi này sẽ không chịu chứa chấp cô nữa, Hình Na bây giờ đã đủ mạnh để tự bảo vệ bản thân, tuy có hơi sớm một chút nhưng mà cô sẽ trao lại cho Hình Na trách nhiệm của bản thân cô.

“Alivs, Alivs,… Alivs aa… tại sao lại ra nông nổi này..?

Nức nở mà kêu, Hình Na dùng sức ôm lấy Alvis, không hề chê cô trở nên già nua xấu xí, chỉ có thương xót và đau đớn thay cho Alvis, rốt cuộc là bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu đau khổ mà cô bé ngạo kiều ngày xưa giờ trở nên như vậy cơ chứ?

“Bình tĩnh nào, mọi chuyện cũng có cái giá của nó, chúng ta đã đánh đổi rất nhiều thứ, nhưng mà sự an toàn của ngươi là điều mà chúng ta luôn mong muốn, coi như có phải hi sinh tính mạng và linh hồn này, ta cũng nguyện dâng nó cho ngươi”

Alvis nhẹ nhàng đem tính mạng của mình ra cho Hình Na, giống như nó vốn không thuộc về bản thân cô vậy, mà nó hẳn là thuộc về Hình Na, một điều vô cùng phi lý nhưng Alvis lại nói ra điều này một cách đầy chân thật và tình cảm, không thể phủ nhận.

“Chúng… ta?”

Ngạc nhiên khi Alvis dùng từ chúng ta mà không phải là ta, còn có một người nữa phải đánh đổi như Alvis chỉ vì sự an toàn của cô thôi ư? Rốt cuộc là ai vậy? Đừng nói là …

Trợn mắt lên nhìn về phía Alvis, Hình Na ánh mắt hiện lên sự đau đớn và muốn chối bỏ, đừng nói với cô là.. lại là người ấy…

Alvis cúi đầu gật nhẹ, cô không cho Hình Na nhìn thấy khuôn mặt của mình lúc này, bàn tay khô cằn nắm lấy bàn tay của Hình Na dắt lấy cô đi, hai người từng bước đi thật chậm dạo trên tảng băng lạnh này đi vào sâu trong một hang động.

Alvis không phủ nhận suy nghĩ của Hình Na nhưng cũng không nói ra người đó là ai, cô chỉ dắt Hình Na bước đi theo mình, dù có nói gì đi nữa cũng không còn nghĩa lý gì rồi, cứ bước đi theo cô là được, mọi chuyện sẽ rõ ràng khi tận mắt cô chứng kiến thôi.

Cặp mắt không biết khi nào đã đỏ hoe, có vẻ Hình Na đã khóc quá nhiều, cô bước đi theo Alvis đi vào một hang động tối thui, không một ánh đèn, nhưng không một ai phàn nàn hay lạc bước cả, với năng lực của tinh linh thì nơi này giống như là nhà của bọn cô vậy.

Có thể quan sát xung quanh một cách dễ dàng, Hình Na có chút do dự không muốn vào, nhưng cô lại không dừng được bước chân muốn gặp lại người đó, người mà cô nhận ra tình cảm của mình.

Con đường càng ngày càng dài, từ bên ngoài có nhiệt độ cực âm chí băng, bên trong đây lại trở nên nóng rực như ở trong đáy lõi của hành tinh này, Hình Na không tự chủ đổ mồ hôi, nhưng mà chân của cô vẫn cứ bước.

“Cuối cùng cũng gặp lại em, Aria, … à không, Tiểu Na, người con gái tôi yêu!”

Một âm thanh vang lên khàn khàn trong đau đớn, nhưng lại tràn ngập trong hạnh phúc, một cây thánh tự đâm vào trong dung nham của lửa, một thanh bị trói buộc đau đớn, các vết thương không ngừng xuất hiện trên người của anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.