Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 344: Muốn kiếm chuyện?



Đang dạo bước với hai đứa bé của mình, Hình Na thoải mái đi mà không lo bị ai để ý, hào quang tinh tú đã giúp cho cô che dấu đi diện mạo của mình, một loại năng lực mới sau khi Hình Na thức tỉnh đã xuất hiện.

Ngoại trừ các thành viên Tinh Nguyệt Môn nếu không có năng lực đặc biệt, hoặc không có sự chênh lệch thực lực đủ cao thì không còn ai có thể nhìn xuyên qua cái lớp ảo ảnh này.

“Na tỷ, bên này bên này, anh chàng Dạ Phong đang đi ở hướng này”

Hình Tử thích thú vừa gặm cây kẹo hồ lô của mình, trong miệng còn có đồ ăn nhưng rất háu táu mở miệng, âm thanh phát ra còn không chuẩn.

Nhưng may mắn là Hình Na hiểu rõ ý của thằng bé, đưa tay lên cốc cho trán nó một phát, Hình Na bật cười nhẹ nhàng.

“Ngốc, ăn xong rồi hẳn nói”

“Đúng đó đúng đó, Tử ca ngu ngốc”

Hình Tuyết nhìn thấy ma ma đánh đại ca lập tức hùa theo bắt nạt Hình Tử, nếu như không phải trong trường hợp đánh nhau thì cô bé cũng không khác gì một đứa nhóc bình thường cho lắm, hoặc nên nói là con bé đang cố gắng hòa nhập với thế giới loài người, kể cả cách nói chuyện và giao tiếp.

Thực lực càng lên cao thì bản năng hồn thú đế hoàng trong người con bé càng thức tỉnh mạnh, nếu không để ý thì rất có khả năng sẽ bị uy áp từ người con bé đè đến khó thở, tất nhiên đó là Hình Tử chứ không phải cô, Hình Na đã đủ mạnh để cân con nhóc này rồi.

“Hừm.. không biết Dạ Phong ca và mọi người mấy năm qua ra sao nhỉ? Kể cả sư phụ nữa, không biết có bị hù giật mình với sức mạnh của đám Dạ Phong không?”

Vừa đi vừa suy nghĩ, khả năng có vẻ có phần trăm cao đấy, với thực lực của đám Dạ Phong và Tôn Vũ, thực lực của bọn họ đều mạnh xa người bình thường, hơn nữa với đầu óc bá đạo của Dạ Phong, cô tin chắc nếu không phải một lần thì Mặc Lâm cũng bị hù giật mình cho chục lần rồi.

Nhìn thấy ma ma mình tự suy nghĩ tự bật cười, Tuyết Nhi cũng vui vẻ theo, hôm nay ma ma cảm thấy rất tốt, vậy thì Tuyết Nhi cũng cảm thấy rất tốt.



Chỉ riêng một mình Hình Tử là lạc loài, bị hai người phụ nữ bắt nạt đến không còn lối về, giờ cậu chỉ muốn chui vào một xó vẽ vòng tròn mà thôi.

“Khốn kiếp, mày vừa làm cái đéo gì đấy!!?”

Một giọng nói thô lỗ vang lên, hình như có tranh cãi gần đây, hơn nữa còn là tranh cãi giữa các hồn sư, dao động hồn lực này chắc cũng phải tầm hồn vương hoặc hồn đế, thực lực cao thật, nhưng lại dễ dàng bị dao động như vậy cũng không tốt a.

Nếu như cô mà là cái tên hồn sư kia chắc chắn cô sẽ im lặng mỉm cười, chờ thời cơ thật tốt rồi tiện tay cho hắn một đâm sau lưng, đâm xong rồi cười hả hê trước mặt hắn, như vậy thì cảm thấy thỏa mãn và thành tựu hơn là đi gây gỗ.

“Đi xem có chuyện gì đi ma ma”

Tuyết nhi có vẻ rất hào hứng với mấy chuyện đánh nhau, ngoại trừ đồ ăn và ma ma, chiến đấu và đánh nhau là thứ mà Tuyết nhi quan tâm nhất, bởi vì sao? bởi vì dòng máu của 70 vạn năm hồn thú ưu tú đang chảy suôi trong người con bé, khát vọng được bóp nát đối thủ và cắn xé kẻ thù của mình luôn luôn được mồi sẵn trong cặp mắt và cơ thể nhỏ bé này.

“Có gì vui đâu chứ?”

Ngược lại thì Hình Tử không thích thú lắm, thằng nhóc suốt ngày chiến đấu với Hình Na, đánh qua đánh lại toàn bị ngược nên chắc chắn không quan tâm rồi, hơn nữa năng lực của Hình Tử lại thuộc về hình thức hỗ trợ và khống chế, năng lực tấn công của cậu cũng không mạnh.

“Tử ca là đồ ngốc”

“Bốp”

Và rồi một cú đấm móc từ dưới lên trên cho cu cậu bay thẳng lên trời, Tuyết nhi hoàn toàn không nương tay đối với những kẻ làm cản trở hứng thú của cô, Hình Tử như diều đứt dây bay thẳng lên trời rơi về hướng Hình Na.

“Ây cha”

Đưa hai tay ra chụp, hai đứa nhóc này, đến chịu, thật không biết là giống ai mà hăng máu đánh nhau thế, còn thằng ngốc này thì suốt ngày chỉ biết ăn và chơi, chắc ở trong hình thể linh hồn lâu quá nên thành ra như vậy.

“Đi thôi, Tuyết nhi”

Bế luôn Hình Tử mà đi, hai mẹ con nhà Hình Na rất thư thái mà tiến đến, hồn lực uy áp của một hồn vương đỉnh phong tỏa ra, toàn bộ những người bình thường xung quanh không tự chủ mà lùi lại vài bước, không một ai dám lại gần.

Trái ngược hoàn toàn với đám đông, thân là hồn đế lại là kẻ được lựa chọn, làm sao mà cô có thể bị loại uy áp cấp thấp này ảnh hưởng được, hơn nữa, loại hồn lực cường độ này như thể muốn đánh nhau giết người này, thật không biết là có thù oán gì mà muốn làm tới mức độ vậy.

“Ô, một đấu một, một người dùng kiếm và một người là thú võ hồn, hơn nữa người sở hữu quang minh kiếm kia năng lực thật mạnh, Tuyết nhi cảm thấy bản thân không nắm chắc đánh bại được anh ta”

Tuyết nhi ánh mắt ngay lập tức quan sát xung quanh, mọi người ai cũng lùi lại hết chừa chỗ cho một thanh niên tóc vàng, mắt xanh dương, cơ thể cường tráng to lớn nhưng vô cùng lịch lãm, phong thái giống như một thánh kỵ sĩ có thể chém giết tất cả mọi thứ trên đường cản trở anh ta vậy.

Người đứng đối diện anh chính là hồn vương muốn đánh sống sống chết chết, hồn lực đã tỏa ra đến mức cực hạn, võ hồn Tử Lang Hắc Miêu đã hiện lên, bán thân là soi, bán thân là mèo, cơ thể tập hợp lại hai yếu tố tốc độ nhanh nhất của loài thú, có vẻ như là mẫn công hệ võ hồn đấy.

Ngay khi Hình Na đánh giá tình hình chiến đấu, hai người con trai kia cũng nhìn ra Hình Na và Hình Tuyết đang quan sát, bọn họ cũng nhìn lại, cặp mắt của tên hồn vương nhìn Hình Na bằng một cặp mắt chán ghét, vì không thấy dung mạo thật sự của cô nên anh ta coi Hình Na và Hình Tuyết như những người dân không sợ chết thích lao đầu vào lửa, đôi mắt hiện rõ sự khinh thường.

Đằng sau lưng của tên hồn vương là một cô gái cũng khá xinh đẹp, mái tóc màu tím, hồn lực thoang thoáng mùi độc tố, chắc hẳn là một độc hệ hồn sư, không biết vì sao nhưng nhìn cặp mắt đỏ chót của cô ta làm Hình Na không tự chủ suy nghĩ tới một chuyện tình lãng xẹt cẩu huyết nhờ?

Nhíu mày thật sâu, Hình Na bước một bước lùi về sau, coi như không tham gia vào trận tranh cãi này, nhưng ngạc nhiên là cặp mắt của thanh niên tóc vàng kia sau khi nhìn cô lại tỏa sáng bất ngờ, anh ta giống như không tự chủ mà mừng rỡ kêu lên:

“Công chúa”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.