Vô Hữu Khả Cập

Chương 34: Vây thành



Lại qua mấy ngày, tết Âm lịch càng ngày càng tới gần, nơi nơi đều là lễ mừng năm mới, tựa như muốn đem náo

nhiệt đánh đuổi giá lạnh của mùa đông đi xa.

Lâm Vị rốt cuộc cũng có một đoạn thời gian rãnh rổi sau khi phim của Trần Đạo kết thúc, định xin chị Chu vài ngày nghỉ phép, lại biết được mấy ngày kế tiếp đều đã được sắp xếp xong xuôi, làm cậu rất mất hứng. Tuy rằng Lâm Vị rất muốn bên cạnh Lương Cảnh Thâm vui vẻ vài ngày, nhưng vẫn phải lấy công việc làm trọng.

Càng về cuối năm, Lương Cảnh Thâm về nhà ngày càng ít, có khi hai người chẳng nói được mấy câu đã ngủ thiếp đi, có khi Lương Cảnh Thâm về, cậu đã chìm vào mộng đẹp.

Lấy điện thoại định gọi cho Lương Cảnh Thâm, định bụng bảo anh hôm nay về nhà sớm một chút, ngoài ý muốn lại thấy tin nhắn của anh từ một tiếng trước: “Anh đứng trước cửa chờ em.” Lâm Vị vội vội vàng vàng chạy ra, trước mặt là khung cảnh buổi chiều chạng vạng, cành lá sum xuê đổ dọc hai bên đường, những dải ruy băng đủ màu buông hững hờ dưới tán cây đa, thẳng đến phía trước người Lương Cảnh Thâm, anh đứng đó, một thân đen tuyền như mọi khi, hai tay đút túi dựa vào thân chiếc Bugatti, thân thể thon dài mạnh mẽ, không biết đã đứng trong gió bao lâu. [chém 8->]

Lâm Vị bước nhanh đến, kéo anh vào trong xe: “Ngốc quá, không biết ở trong xe chờ em sao.”

Lương Cảnh Thâm thuận thế ôm cậu vào trước ngực, hôn nhẹ lên cái trán trơn bóng: “Anh là muốn em thương anh.”

“Thương thương, em thương được chưa.” Lâm Vị tức giận nói, “Bây giờ là mùa đông nha, anh xin anh đó đại thiếu gia, lần sau cũng phải mặc thêm nhiều quần áo một chút.” Lại nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, quay đầu hỏi Lương Cảnh Thâm: “Chúng ta đi đâu đây? Về nhà không phải đường này.”

Lương Cảnh Thâm cười cười tựa như hồ ly: “Cho em một chuyện bất ngờ, cứ đi theo anh là được rồi.”

Chiếc Bugatti đen tuyền trực tiếp chạy thẳng đến sân bay, cho đến khi đến đường cao tốc của sân bây, từ phương hướng cột mốc đến bảng chỉ đường đều hướng về một chỗ, Lâm Vị mới nhéo tay Lương Cảnh Thâm, nghiến răng nghiến lợi: “Nói, rốt cuộc đi đâu?”

Lương Cảnh Thâm cúi đầu hôn lên mu bàn tay Lâm Vị, dùng bàn tay ấm áp bao trọn lên: “Bảo bối, anh còn thiếu em một hôn lễ nha.”

Lâm Vị ngơ ngác theo anh xuống xe, đăng ký, đến lúc ngồi hẳn vào khoang hạng nhất mới nhớ đến một chuyện: “Chết rồi, em chưa trả công tác cho chị Chu.” Thấy vẻ mặt cười như không cười của Lương Cảnh Thâm, mới bừng tỉnh: “Anh có âm mưu từ trước rồi đúng không?”

Lương Cảnh Thâm kéo cậu ngồi xuống: “Ngài bận rộn như vậy, tôi tất nhiên phải đặt hẹn trước mới được. Đính hôn kết hôn cùng một năm mới tốt.” Vừa nói vừa kéo cậu cùng nằm xuống, tuy rằng đây là buồng đã được mở rộng, nhưng hai người đàn ông nằm vẫn khá nhỏ hẹp.

Ở khoang hạng nhất, mỗi hành khách đều có một buồng riêng biệt, Lương Cảnh Thâm cũng có, nhưng anh lại nguyện ý cùng Lâm Vị chen chúc cùng một chỗ, hai người lần lượt nằm xuống, non nửa người Lâm Vị đều dựa vào Lương Cảnh Thâm.

Lương Cảnh Thâm sờ sờ đuôi mắt, lông mày của cậu: “Ngủ chút đi, hôm qua em ngủ không ngon, nửa đêm còn tỉnh giấc một lần.”

“Ừ.” Lâm Vị nhắm mắt lại: “Chúng ta cứ như vậy kết hôn? Vẫn chưa chuẩn bị gì nha, em còn chưa nói với ba mẹ.”

“Yên tâm, anh lo xong hết rồi, lần trước đi Tây Âu cũng đã liên hệ với bên tổ chức, chọn khách sạn, bây giờ ba mẹ anh, ba mẹ em đang ở bên kia ‘giao lưu tình cảm’ nữa kìa.” Nhu nhu mũi nhỏ của Lâm Vị: “Chờ em nghĩ xong, sợ là cục cưng chúng ta cũng đã có.”

Mặt Lâm Vị đỏ lên, cậu còn chưa nghĩ đến những chuyện này, kéo bàn tay đang lộn xộn trên mặt mình ra, dựa đầu vào vòm ngực vững chắc, nghe nhịp tim trầm ổn của anh: “Anh sao lại thích em?”

“Bảo bối, anh còn tưởng em sẽ không hỏi.” Lương Cảnh Thâm nắm tay Lâm Vị: “Anh cũng không biết rõ chính xác lúc nào, đến khi phát hiện ra, đã không thể thoát ra được nữa.”

“Lần đầu tiên gặp nhau ở tiệc rượu, rõ ràng anh mới là diễn viên chính, em liếc mắt cũng không thèm nhìn anh lấy một lần. Em rất chuyên nghiệp, trong mưa cũng cố gắng diễn thật tốt; em không nịnh bợ quyến rũ, đối với anh cũng không tươi cười chào đón, lần đầu tiên từ chối từ chối anh, càng miễn bàn đến chuyện cố gắng lấy lòng nữa; em cũng rất yếu đuối, dễ bị thương, không biết chăm sóc cho bản thân; em rất mạnh mẽ, lúc nào cũng không chịu tỏ ra yếu kém…”

Lâm Vị an tĩnh nghe Lương Cảnh Thâm nói chuyện hai người ở chung, như cuộn phim chiếu chậm lần lượt hiện lên trong đầu cậu, ngọt ngào đắng cay. Cảm giác đó, chỉ hai người bọn họ mới hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.