Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân

Chương 48: 48: Âm Mưu




Cửa phòng vừa mở, Tư Cảnh Nam chậm rãi cửa bước vào, anh nhìn cô mỉm cười, ôn nhu nói:"Em tỉnh rồi à?"
Lộ Khiết mở tròn mắt nhìn anh, nhíu mày nhìn chăm chú một lúc, nhận thấy vẻ mặt anh có chút bất thường, cô rất muốn bật cười nhưng đã kìm nén lại rồi hắng giọng quay mặt đi hướng khác.
Tư Cảnh Nam bưng chiếc khay đi tới phía giường, anh kéo lấy một chiếc ghế rồi ngồi xuống gần cô.
"Nào, em ăn đi!" Tư Cảnh Nam đặt chiếc khay xuống bàn sau đó bưng lấy tô cháo ra, đưa ở trước mặt cô, nhu mì nói.
Lộ Khiết khẽ lướt nhìn tô cháo trắng thơm phức rồi nhìn anh:"Là anh tự tay nấu sao?"
"Ừm, em ăn thử đi xem sao? Để anh giúp em."
Lộ Khiết khá bất ngờ trước câu nói của anh.

Đây là một sự việc khá lạ, ở với anh cũng được một thời gian rồi và đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy món mà Tư Cảnh Nam tự tay nấu.

Nhìn cách tạo hình cũng đẹp đấy, nhưng không biết mùi vị thế nào?
Cô tự tay cầm lấy tô cháo từ anh, khẽ lắc đầu, từ chối sự giúp đỡ của anh:"Không cần đâu, tự em làm được."
Tư Cảnh Nam không cản cô, anh mỉm cười đưa chiếc muỗng cho cô.

Lộ Khiết cầm lấy chiếc muỗng rồi múc một ít và sau đó đưa lên miệng.

Cháo nằm vỏn vẹn trong khoang miệng, Lộ Khiết móm mém rồi chợt dừng lại, ánh mắt mơ hồ nhìn lên anh rồi cố gắng nuốt xuống.
Tư Cảnh Nam hồn nhiên, háo hức nhìn cô:"Có ngon không?"
"Anh nấu ăn thường không thử trước sao?"
"Hả?" Tư Cảnh Nam nghe xong thì tròn mắt nhìn cô, ý chỉ anh không biết nhưng bản tính nhanh nhẹn, thông minh của anh bỗng trỗi dậy:"Đó là bởi vì anh muốn em là người đầu tiên thưởng thức món ăn mà anh tự tay nấu."
"Lần đầu tiên nấu ăn?" Lộ Khiết khẽ chau mày rồi nhẹ nhàng nói:"Thì ra là như vậy."
Nhìn thấy biểu cảm của Lộ Khiết, Tư Cảnh Nam cảm thấy có gì đó sai sai, ngỡ là thức ăn nên anh liền hỏi:"Sao thế? Không ngon à?"
"Không...không có, rất ngon." Lộ Khiết lắc đầu, xua tay nói.

Mặc dù, có vẻ không hoàn hảo cho lắm nhưng đây cũng là một phần tấm lòng của anh nên cô cũng không muốn làm anh thất vọng.
"Để anh xem!" Tư Cảnh Nam liền cầm lấy chiếc muỗng rồi múc một ít lên để thử.
"Ơ..." Lộ Khiết đưa tay ra định giật lại nhưng vì hành động của anh quá nhanh nên cô không cản kịp.
Vừa kích thích vị giác, Tư Cảnh Nam nhăn mặt rồi che miệng ho sặc một cái:"Mặn quá!"
Lộ Khiết liền phì cười.

Làm sao mà trách anh được, kể từ lúc sinh ra cho tới bây giờ.

Anh chưa từng động tay động chân vào bất cứ một công việc gì kể cả nấu ăn.


Trong trường hợp này, đối với cô là ngoại lệ nên anh mới tự giác và chăm sóc cô kỹ lưỡng tới như vậy.
Cũng chính vì anh không biết nấu ăn, mặc dù đã cho đầy đủ nguyên liệu nêm nếm vào trong nồi nhưng chỉ trách một điều là anh cho không đúng tỉ lệ, muối thì lại nhiều nên tô cháo ấy mới mặn như muối vậy.
"Lộ Khiết, sao em không nói sớm?" Anh đã nấu không ngon vậy mà cô còn miễn cưỡng ăn lại còn khen ngon.
Tư Cảnh Nam lau lau khóe môi của mình rồi nhìn cô, anh bất chợt cảm thấy rất vui, tâm trạng anh dần trở nên lạc quan hơn khi nhìn thấy cô vui vẻ:"Lộ Khiết, em cười rồi."
Lộ Khiết dần dần tắt hẳn nụ cười, cô mím môi rồi quay mặt đi hướng khác để tránh đi ánh mắt của anh.

Bởi vì khi nhìn vào trong đáy mắt ấy, cô sẽ không làm chủ được bản thân.

Nhưng sự việc vừa mới xảy ra mới đây, có thể không cho phép cô làm vậy.
Tư Cảnh Nam cười nhẹ, kiên định nói:"Vậy được rồi, em không thích anh cũng không sao cả.

Kể từ bây giờ, anh sẽ chính thức theo đuổi em, đến khi nào em chấp nhận thì thôi."
Lộ Khiết nhất thời ngỡ ngàng, cô quay mặt sang nhìn anh với ánh mắt suy tư, trầm lặng, chứa đựng nhiều cảm xúc khó tả.

Không hiểu sao câu nói kiên định ấy của anh lại làm cô cảm thấy rất vui.
"Em đợi anh, xem anh làm thế nào?" Lộ Khiết cười thầm, nghĩ gợi vài câu nói.

Thật sự mà nói, bảo Tư Cảnh Nam chiều lòng cùng với phục vụ người khác thì quả là chuyện khó tin.

Bảo tán tỉnh phụ nữ thì lại càng không thể.

Bởi vì Tư Cảnh Nam trước giờ là loại đàn ông tàn nhẫn, bí hiểm và thâm độc.

Phụ nữ thì nhiều người thích anh nhưng không một ai dám tới gần.

Người dám sai bảo anh chưa chắc gì còn sống.

Nhưng đối với Lộ Khiết thì lại khác, bảo anh làm gì cho cô anh cũng đều đồng ý.
Nói xong, Tư Cảnh Nam dọn dẹp rồi đứng dậy:"Để anh nấu lại cái khác giúp em."
"Hả? Nấu lại nữa sao?" Lộ Khiết nhẹ giọng nói, bây giờ anh mà nấu nữa thì không biết bao giờ cô mới có ăn đây?
Anh hiểu ý cô, môi liền nở nụ cười hài hòa:"À không, anh không nấu nữa.

Anh sẽ nhờ quản gia Kim."
...

Tư Cảnh Nam vừa mới bước chân ra khỏi phòng thì gặp Yến Tử Kỳ và Lạc Phi Vân đứng chứng trực ở cửa, không biết họ đứng đây từ lúc nào nhưng mà theo anh nghĩ chắc họ chỉ mới tới thôi.
"Sao hai người lại ở đây?" Tư Cảnh Nam trầm giọng, nhìn Yến Tử Kỳ và Lạc Phi Vân lên tiếng.

Sẵn tiện có một người giúp việc nữ đi qua, Tư Cảnh Nam tiện tay giao lại cho cô gái ấy không quên căn dặn:"Xuống dưới bảo quản gia Kim chuẩn bị cho tôi một tô cháo khác."
Người giúp việc đưa hai tay cầm lấy chiếc khay rồi cúi đầu xin phép lui đi.
"Tất nhiên là muốn vào thăm Lộ Khiết rồi!" Yến Tử Kỳ cười cười nói, bà vừa định bước vào thì bị Tư Cảnh Nam giang tay ngăn lại, anh lắc đầu từ chối bà và Lạc Phi Vân:
"Không được!"
Nghe lời phản đối từ anh, Lạc Phi Vân liền đáp lại:"Sao lại không được, em và mẹ chỉ vào đó cùng trò chuyện với chị ấy một lát thôi.

Chứ có làm gì đâu!" Lạc Phi Vân đưa cánh tay Tư Cảnh Nam xuống, khẽ bĩu môi.
"Không được, cô ấy hiện giờ không được khỏe, hai người đợi mai rồi hẳn đến." Tư Cảnh Nam xoay lưng hai người họ lại, nhẹ nhàng đẩy họ đi rồi mới nói.
Yến Tử Kỳ không kịp phản kháng chỉ thuận theo động tác của đứa con trai của mình, bà vừa bước đi vừa nhíu mày:"Ơ...ơ...thằng con này..."
Hai người bọn họ bị Tư Cảnh Nam đưa đi tới một nơi khác.

Lạc Phi Vân khoanh tay, khẽ xì một tiếng:"Anh đúng thật kỳ cục."
"Đúng vậy, mẹ nuôi nó suốt hai mươi mấy năm, nhưng chưa lần nào nó nấu cho bà này một món gì.

Bây giờ sắp có vợ rồi thì quên luôn bà này.

Mà cũng không cho bà này đi thăm con dâu gì cả!"
Tư Cảnh Nam đứng đó, nghe bà nói như vậy anh liền đi tới ôm lấy hai bả vai của bà, cất tiếng nịnh nọt:"Mẹ à, sao mẹ lại nói vậy.

Con sao dám quên mẹ, nếu mẹ muốn thì con lập tức đi nấu cho mẹ.

Được không?"
"Thôi, thôi.

Không cần đâu, mẹ chỉ nói đùa vậy thôi." Yến Tử Kỳ cười cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào tay Tư Cảnh Nam rồi nghiêm túc hỏi:"Bây giờ, Lộ Khiết sao rồi?"
Sắc mặt Tư Cảnh Nam không buồn mà cũng không vui:"Cô ấy ổn hơn rồi!"
"Thế thì tốt!" Yến Tử Kỳ thở nhẹ, trong lòng bà chợt an tâm hẳn.
Được một lúc, Tư Cảnh Nam xuống lại phòng bếp, mặc dù đã căn dặn cô gái giúp việc kia nói lại với quản gia Kim nhưng Tư Cảnh Nam vẫn muốn tới bếp xem xem thế nào.
Ở phòng bếp, Tư Cảnh Nam nhìn thấy quản gia Kim, anh cười nhẹ rồi đi tới:"Dì, chuẩn bị giúp con một ít cháo!"

"Vâng.

Cậu chủ, tôi đang chuẩn bị."
Tư Cảnh Nam gật đầu, anh đảo mắt xung quanh phòng bếp rồi đột nhiên nhận ra mình vẫn chưa tháo cái tạp dề ra.

Tư Cảnh Nam nhanh nhẹn tháo nó ra rồi vứt một bên.
Đồng lúc, quản gia Kim bất giác nhìn lên mặt anh, bà chăm chú nhìn đến mức khiến anh cũng phải nghi hoặc.
"Chuyện gì vậy?" Tư Cảnh Nam tròn mắt, nhìn bà cất tiếng hứng thú hỏi.
"Dì...mặt của con có gì sao?" Tư Cảnh Nam vừa nói vừa theo quán tính đưa tay lên mặt để lau chùi.

Anh đưa tay xuống xem thì nhìn thấy một vết xám nhạt.

Biết được mặt mình đang nhem nhuốc anh liền đi ngay vào nhà vệ sinh để rửa mặt.

Miệng lẩm bẩm chất vấn:"Thảo nào bọn họ lại nhìn mình bằng ánh mắt đó."
Quản gia Kim lắc đầu mỉm cười rồi sau đó quay sang tiếp tục công việc của mình.
...
Sau khi dùng bữa xong, Lộ Khiết cảm thấy trong người mình khỏe hơn.

Cô bước xuống lầu thì nhìn thấy Lạc Phi Vân đang ngồi nghịch điện thoại còn Yến Tử Kỳ thì đang đọc tạp chí.
Lạc Phi Vân nghiêng đầu nhìn thấy Lộ Khiết đang bước xuống, cô liền quăng chiếc điện thoại sang một bên rồi đi tới cầm tay cô mà đỡ cô đi tới.
Tính tình ngang bướm của Lạc Phi Vân thường ngày đã đi đâu mất tiêu rồi, đổi lại là một người con gái vô cùng trưởng thành.

Bởi vì Lộ Khiết là một người con gái mà Lạc Phi Vân vô cùng ngưỡng mộ và trân quý nên khi ở trước mặt Lộ Khiết, Lạc Phi Vân luôn tạo một vỏ bọc vững chắc cho mình, luôn muốn để chị dâu tương lai mình thấy được bản thân mình hoàn thiện thế nào.
Lộ Khiết mỉm cười rồi ngồi xuống ghế:"Chị khỏe hơn rồi, cảm ơn em!"
Yến Tử Kỳ đặt cuốn tạp chí xuống, bà đi tới gần cô, nhẹ nhàng nói:"Lộ Khiết, sao con không nghỉ ngơi?" Mặc dù cô đã khỏe hơn, sắc mặt cũng đã hồng hào hơn nhưng Yến Tử Kỳ vẫn rất lo cho cô.
"Con không sao đâu bác ạ.

Nghỉ ngơi từ sáng đến giờ là đủ rồi!" Cô khẽ lắc đầu, cung kính đáp.
Yến Tử Kỳ cảm thấy rất hài lòng, biết đi đâu tìm được một người con dâu hiếu kính, vừa biết ăn nói lại vừa xinh đẹp thế này đây? Bà mỉm cười nhẹ nhàng nắm lấy tay cô:"Lộ Khiết, bác cảm ơn con đã chịu ở lại."
Lộ Khiết thở nhẹ, cô mỉm cười:"Không có gì đâu ạ."
Nhìn thấy khung cảnh không được vui cho lắm, Lạc Phi Vân trong đầu liền nảy ra ý định, cô nhìn Lộ Khiết tươi tắn nói:"À! Sắp sang năm mới rồi đấy, hay là chúng ta đi ra ngoài mua sắm đi!"
"Nhà chúng ta có thiếu gì đâu với lại thời tiết trở lạnh, sức khỏe của Lộ Khiết chỉ mới vừa ổn định nếu ra ngoài thì không tốt.

Hay là đợi chị con khỏe lại rồi hẳn đi?"
"Ò." Lạc Phi Vân có vẻ thất vọng nhưng cũng vì lo cho Lộ Khiết nên cô cũng bỏ qua lần đi này.

Tuy nhiên, xét cho cùng thì Lạc Phi Vân đưa ra ý định này là để tốt cho tinh thần của Lộ Khiết, sức khỏe Lộ Khiết không tốt nên dời lại thì cũng là điều đương nhiên.
"Không sao đâu, con đi cũng được." Lộ Khiết mỉm cười, nhìn Yến Tử Kỳ cất giọng nói ôn hòa.
Lạc Phi Vân nghe thấy vậy thì rất vui vẻ, cô nhẹ nhàng kéo Lộ Khiết đứng lên:"Vậy thì chúng ta đi chuẩn bị đi!"

"Được rồi."
Yến Tử Kỳ đứng dậy:"Vậy hai đứa cứ đi đi, mẹ còn công việc phải giải quyết."
"Vâng." Lạc Phi Vân gật đầu, đáp lại bà xong, cô liền kéo Lộ Khiết lên lầu để chuẩn bị đồ.
Sau khoảng mười phút, Lạc Phi Vân liền cầm máy gọi ngay cho Lôi Duật.

Mặc dù, cô và Lộ Khiết tự lái xe đi cũng được nhưng vì lo cho an toàn của Lộ Khiết cô đành phải nhờ người đi theo để bảo vệ.

Và người Lạc Phi Vân chọn không ai khác đó là Lôi Duật.
Ở biệt thự Hắc Mộc Vu, Lôi Duật nhận xong cuộc gọi thì lập tức chuẩn bị xe.

Nhìn thấy anh gấp gáp như vậy, Lý Trân hiếu kỳ nên đã lên tiếng hỏi:"Lôi Duật, có chuyện gì sao?"
"Ừm.

Nhưng không quan trọng lắm, tôi tới Cảnh Hoàng Viện để đoán Lạc tiểu thư và Lộ tiểu thư."
Nghe tới Lộ Khiết, mặt Lý Trân ngay tích khắc trở nên u ám, tối sầm lại.

Cô cứ ngỡ rằng Lộ Khiết đã lên máy bay và đi tới Đức rồi nhưng không ngờ rằng cô lại ở lại và xuất hiện ở Cảnh Hoàng Viện.

Lý Trân xiết chặt hai tay, đôi mắt hận thù nhìn vô định về khoảng không phía trước.

Như vậy, có nghĩa là cô không còn cơ hội để gần gũi với Tư Cảnh Nam nữa sao? Mãi mãi không chạm được vòng tay của Tư Cảnh Nam ư? Vì để đạt được mục đích lần này, cô đã bỏ ra không ít công sức, cho người trực tiếp theo dõi Lộ Khiết, gián tiếp chia rẽ hai người bằng cách để hồ sơ bệnh án của mẹ cô và Tư Cảnh Nam ở trong thư phòng.

Như vậy mà vẫn không thành công được sao? Cô không can tâm, cô nhất định phải có được Tư Cảnh Nam, bằng mọi giá cô phải làm phu nhân ở Hắc Mộc Vu.
"Lý Trân, cô làm sao vậy?" Lôi Duật nhìn vẻ mặt thất thần của cô, anh quan tâm nên mới lên tiếng hỏi.
"Tôi không sao!" Lý Trân chợt hoàn hồn lại, cô thu ánh mắt đằng đằng sát khí của mình lại rồi cười trừ đáp.
"Vậy thì tôi đi trước đây."
"Ừm." Lý Trân gật đầu.
Lôi Duật nói xong thì bước nhanh ra xe rồi lái thẳng đi.

Lý Trân đứng đó vẫn không tài nào hạ hỏa, tức giận đến mức hai hốc mắt cô đỏ hoe.

Lý Trân cắn mạnh khóe môi dưới:"Giành lại tình cảm của mình thì không có gì sai cả.

Nếu đã vậy, Lộ Khiết cô đừng trách tôi, là cô tự tìm cái chết."
Lý Trân nâng cao giọng:"Đào Đào!"
Nghe Lý Trân gọi, Đào Đào liền tiến tới:"Chị Trân Trân!"
"Giúp tôi sắp xếp một chuyện!" Khóe môi hồng nhạt của Lý Trân nở rộ ra ý cười mê hoặc, dường như chuyện mà Lý Trân sắp làm không hề đơn giản.
"Vâng." Đào Đào cúi đầu, nghiêm túc nhận lệnh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.