Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân

Chương 52: 52: Cô Ấy Đã Không Còn Nữa




Sau khi Lộ Khiết và Lý Trân rời đi, ở lại bến cảng chỉ còn có bốn người cùng đối đầu với bọn người xã hội đen.

Đột nhiên, bọn chúng dồn lại một chỗ, lùi vài bước để phòng vệ rồi cùng nhau tháo chạy.
Bốn người đưa mắt nhìn nhau không hiểu sự tình đang diễn là thế nào?
Tư Cảnh Nam liền ngã khụy xuống đất, tay ôm chặt lấy vết thương đang không ngừng chảy máu, khuôn mặt của anh dần chuyển sang trắng tái cũng bởi vì công lực của súng rất mạnh nên viên đạn bay rất nhanh và trúng khá sâu vào bả vai của anh vả lại còn trúng ngay mạch máu nên đã làm anh mất máu rất nhiều.
Nhưng Tư Cảnh Nam vốn không bận tâm về vết thương của mình mà nghiêm giọng ra lệnh cho Lôi Duật:"Mau cho người đưa Lộ Khiết về đây!"
Nói xong, Tư Cảnh Nam mất sức mà ngất lịm đi.
Theo lời anh, Tân Trạch liền thi hành nhiệm vụ, chia ra làm ba nhóm, Tân Trạch thì đi tìm Lộ Khiết và Lý Trân, Lôi Duật cùng một số thủ hạ thân cận đi điều tra vụ việc và bắt gọn bọn người vừa mới tấn công Tư Cảnh Nam lúc nãy.

Còn Tuyết Linh thì giúp Tư Cảnh Nam, đưa anh trở về thành phố T, Trung Quốc ngay lập tức.
....
Lộ Khiết cùng Lý Trân chạy thụt mạng về cánh rừng phía Tây.

Không biết tự dưng tại sao cô và Lý Trân chạy vào cánh rừng và hậu quả bây giờ là bị lạc.

Nhưng cũng vì lý do này mà hai người các cô trốn được đám người xã hội đen kia.

Bây giờ ngoài lần theo con đường mòn để đi thì không còn cách nào khác.
Rất lâu sau, đi được một đoạn nữa thì họ mới thoát khỏi cánh rừng, trước mắt là một vách núi với khoảng không rộng lớn.
Lộ Khiết chống tay lên gối thở nặng vài hơi rồi nói:"Chạy tới đây chắc là an toàn rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi!"
Lý Trân gật đầu:"Ừm."
"Cô không sao chứ?" Lộ Khiết cau mày lộ vẻ lo lắng nhìn Lý Trân quan tâm hỏi.
"Tôi không sao!"
"Rốt cuộc bọn người đó là ai, tại sao lại tấn công chúng ta?" Trong thực trạng lần này Lộ Khiết không những không thắc mắc mà lại còn rất lo lắng.

Thế lực của Tư Cảnh Nam đã rất lớn vậy mà lại còn có người dám công khai khiêu chiến lộ lĩnh như vậy, chắc hẳn đối phương là người không dễ chơi.


Lộ Khiết quay đi quay lại thì vẫn không khỏi nghĩ về anh, anh đang bị thương không biết giờ anh thế nào rồi và cả Tuyết Linh nữa, cô rất quan tâm cho hai người họ nên đã rút điện thoại từ sau đai thắt lưng, giọng khẩn trương nói:"Tôi phải gọi cho anh ấy!"
Cô chỉ vừa mới bấm số thì đã bị Lý Trân giật lấy điện thoại rồi dùng lực ném mạnh ra xa, chiếc điện thoại rơi thẳng xuống vực thẳm.

Lộ Khiết theo phản xạ liền nhìn lên, khi thấy Lý Trân ném chiếc điện thoại của mình đi, cô ngỡ ngàng trong giây lát rồi cau mày:"Cô làm gì vậy?"
Lý Trân mỉm cười rồi nhún vai, tự nhiên nói, hoàn toàn không chút phân tâm, không chút lo lắng:"Cô không cần phải gọi, anh ấy hiện tại rất an toàn."
Trước những lời nói ấy của Lý Trân, càng làm cho Lộ Khiết cảm thấy nghi ngờ:"Cô đang nói cái gì vậy? Anh ấy đang bị thương mà cô bảo là an toàn sao?"
Lý Trân cười cợt, giọng nói mang vẻ trêu đùa, cô ta chỉ tay về phía cô:"Đó chỉ là sơ suất, thật ra người bọn chúng muốn giết là cô."
Lộ Khiết đứng bất động trước câu nói của Lý Trân, người bọn chúng muốn giết là cô sao? Nhưng mà trước giờ cô chưa từng đắc tội với ai, với xã hội đen thì càng không vì vậy làm gì có thù với bọn chúng.

Nếu thật vậy thì tại sao Lý Trân lại biết, Lộ Khiết nhíu mày, cô hạ thấp giọng, đều đều cất tiếng:"Chuyện hôm nay là do cô đã sắp đặt sẵn sao?"
Nghe Lộ Khiết nói xong, Lý Trân che miệng cười lớn rồi vỗ tay vài cái, nhìn Lộ Khiết với ánh mắt giễu cợt:"Cô rất thông minh, thảo nào Tư Cảnh Nam lại thích cô đến thế!"
"Tại sao cô lại làm vậy?" Nhìn vẻ mặt cười đùa của Lý Trân cô không thể nào tưởng tượng nổi, một người con gái hiền hậu, hiểu nghĩa lý, hòa đồng đột nhiên lại biến thành một con người hoàn toàn khác.
"Tôi đơn thuần chỉ muốn giúp anh ấy thôi, diệt cỏ tận gốc! Cô thấy đấy anh ấy vì cô, vì cứu cô mà đã bị thương, cô vốn không hiểu anh ấy là người thế nào.

Lúc nào cũng gây cho anh ấy hết đau thương rồi đến thương tích.

Cô biết không anh ấy không thể bị thương được.

Cho nên tôi làm vậy là đúng chứ không sai." Lý Trân trợn mắt nhìn Lộ Khiết càng ngày càng nặng lời, rồi sau đó hạ giọng:"Cô chỉ là vật cản đường của anh ấy mà thôi!"
Lộ Khiết đứng hình trước câu nói của Lý Trân, vài giây sau đó mới lấy lại tâm trạng nhìn Lý Trân nhíu mày:"Cô không biết gì thì đừng nói!"
"Không biết gì sao? Cô có phải là quá coi thường tôi rồi không? Ngay từ khi cô xuất hiện tôi đã quan sát rất kỹ nhất chỉ nhất động của hai người.

Ngay từ lúc đầu tôi vốn không bận tâm nhưng càng ngày mọi người xung quanh thì luôn khen ngợi cô, luôn chú ý tới cô mà bỏ lơ tôi.

Tại sao, tại sao vì cô mà tôi lại phải chịu đựng mọi sự ghẻ lạnh như vậy? Vì thế tôi phải lấy những gì thuộc về mình."
"Tôi đã nhìn lầm cô.


Lạc Phi Vân cũng đã từng nói tôi đề phòng cô nhưng tôi một mực tin cô...quả thực tôi không ngờ cô lại là người như vậy!" Lộ Khiết lắc đầu, bất mãn nói.
Lý Trân tức giận, gằng lớn giọng nói:"Đó là do cô, tất cả đều là tại cô.

Tôi thay đổi như vậy cũng là vì cô.

Tôi thật sự rất căm ghét cô.

Cô biết vì sao không?" Lý Trân nói xong thì nhếch mép, cười trong đau khổ:"Là chính cô, chính cô đã cướp đi người mà tôi yêu nhất.

Thà rằng cô chiếm trọn tình cảm của mọi người khác đi, tôi không quan tâm nhưng lần này cô đã cướp đi anh ấy, cướp đi anh ấy khỏi tôi.

Tại sao vậy, tại sao cô lại xuất hiện." Lý Trân ngày càng lớn tiếng, nói từ chính trái tim mình, hai hốc mắt cô ẩn hiện lên dưới ánh trăng những tia máu đỏ đầy hận thù và đau thương.
"Cô vốn không biết được tôi yêu anh ấy tới mức nào? Ngay từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy tôi đã quyết định rằng mình sẽ là người của anh ấy.

Từng ngày, từng này tôi luôn chăm chỉ tập luyện để không phụ lòng của anh ấy, luôn muốn làm anh ấy tươi cười.

Chỉ cần một chút nữa thôi là tôi có thể chạm tới trái tim của anh ấy nhưng chính cô, chính cô đã cản đường tôi.

Vì vậy, cô phải chết.

Có trách thì trách chính bản thân cô." Lý Trân nhếch mép nói từng chữ thì bước từng bước, ép Lộ Khiết phải lùi theo bước chân của cô ta.
"Cô không sợ rằng, anh ấy biết chuyện thì sẽ giết cô sao?" Lộ Khiết cương quyết nhìn Lý Trân, mặc dù Lý Trân muốn giết cô nhưng cô vốn không hề sợ.
"Chuyện này thì chỉ có cô và tôi biết, cô chết rồi thì ai nói cho anh ấy?" Lý Trân nhếch cười gian xảo, phía sau nơi Lộ Khiết đang đứng là vực thẳm sâu vạn trượng mà Lý Trân đã tìm thấy và dụ Lộ Khiết tới.
"Tạm biệt." Lý Trân khẽ nói rồi nhẹ nhàng đưa tay lên vai Lộ Khiết và tính đẩy cô xuống dưới.

Nắm bắt được thăng bằng, Lộ Khiết liền nhanh nhẹ xoay chân né tránh.

Còn Lý Trân vì bị hành động của Lộ Khiết làm cho bất ngờ nên không trở tay kịp, tay cô ta đẩy vào khoảng không bởi vì không có vật cản lại nên cô ta liền rơi xuống vách núi.

Phản ứng kịp thời, Lộ Khiết nhanh nhẹn cầm lấy tay cô ta, cắn môi nói:"Giữ chặt lấy!"
Mặc dù Lý Trân đang muốn giết mình, nhưng cô không vì hận thù mà đánh mất đi nhân tính của mình, mặc dù cô ta đang muốn giết cô đi nữa.
Giằng được một hồi, cuối cùng thì Lộ Khiết cũng thành công cứu được Lý Trân.
Lý Trân bị hù dọa một phen sợ đến tái mặt, cô ngồi chống hai tay xuống đất rồi thở vài hơi để áp chế đi cơn hoảng loạn của mình.

Nhưng ý định giết Lộ Khiết vẫn không buông bỏ.
Lý Trân đứng lên đi tới tấn công lấy Lộ Khiết bằng võ, Lộ Khiết tuy cũng giỏi võ nhưng sẽ không đánh lại cô ta bởi vì cô ta đã từng được huấn luyện thành thạo từ lúc nhỏ chắc chắn kỹ năng sẽ hơn cô.
Vì thế, Lộ Khiết liền rút khẩu súng từ sau thắt lưng ra rồi chỉa về Lý Trân:"Cô,đứng yên đó!" Lộ Khiết lạnh nhạt nhìn Lý Trân ra lệnh.
Cô không định bắn, chỉ dùng nó để uy hiếp Lý Trân nhưng đột nhiên một lực lớn tác động vào tay cầm súng của cô khiến cô đau đớn mà buông lỏng khẩu súng.
Lý Trân thuận tình thế đi tới đẩy mạnh Lộ Khiết bật ngửa ra sau.

Nhưng cũng may cô bám được vào thành núi, ngẩng mặt lên nhìn Lý Trân:"Cô..."
Lý Trân dùng chân giẫm lên tay của Lộ Khiết, cô càng ghì chặt thế nào thì Lý Trân giẫm càng mạnh.

Cuối cùng Lộ Khiết cũng không chịu nổi mà buông tay.
Thân thể nhỏ bé của Lộ Khiết rơi vô định trong không trung không một ma sát.
Lộ Khiết cảm thấy khóe mắt hơi cay nên nhắm nghiền mắt lại, lực rơi quá nhanh nên đã cản đi một phần hơi thở của cô.

Cô thả lỏng hai tay ra, từ từ cảm nhận cái chết đang tới gần mình.

Đã rất lâu rồi mà vẫn chưa chạm đất.
Là vực thẳm không đáy hay là đáy sâu vạn trượng?
Ánh trăng trên trời cao soi sáng rõ ràng, không một góc khuất chứng kiến tận mắt mọi thứ.

Nhìn thấy Lộ Khiết chịu khổ, muốn cứu nhưng lại bất lực.
Màn đêm tĩnh lặng, đột ngột một tiếng động như va chạm với mặt nước vang lên.


Lộ Khiết từ từ chìm xuống đáy sông, lượng nước bủa xung quanh lần lần xâm chiếm lấy hơi thở của cô khiến cô từng phút khó thở.

Cơ thể vì đã quá lạm dụng nên bây giờ đã không còn sức để vùng vẫy, cô lim diêm nhắm mắt, bóng đêm đen tối dần dần bao trùm lấy ánh nhìn của cô.

Không gian chật hẹp, khó thở đến mức khiến cô muốn vùng vẫy để thoát khỏi đó nhưng trách cô bất lực, trách cô nhỏ bé!
Tất cả đều đã kết thúc ở đây chăng?
Nếu vậy, cô muốn nhìn thấy anh lần cuối, muốn nhìn anh cười.

Nếu có thể, cô muốn anh dạy cô bơi thêm một lần nữa...nhưng dường như cô đã không còn cơ hội nữa rồi!
.....
Lý Trân đứng từ trên cao nhìn xuống vực sâu đó.

Khóe môi cô khẽ nhếch lên, cười một nụ cười hài lòng rồi trong phút chốc bỗng tắt đi.
Đào Đào từ trong khóc khuất bước ra, cô gái mặc trên người một bộ đồ đen nhánh ôm vừa cơ thể, tiến tới bên Lý Trân:"Vách núi này rất cao, cô ta rơi xuống đó khả năng sống không cao."
Lý Trân thở nhẹ, ủ rủ nhìn Đào Đào rồi nói:"Đào Đào, có phải cô cảm thấy tôi rất ác không?"
Nghe xong, Đào Đào liền lắc đầu không chút suy nghĩ:"Chị Trân Trân làm như vậy cũng chỉ vì lão đại, cũng chỉ vì tình cảm của chính mình.

Chị Trân Trân chị không sai."
"Phải, tôi làm lại cũng chỉ vì anh ấy!" Lý Trân thở nhẹ, xiết chặt tay lại rồi kiên định nói.
"Nhưng lão đại có hiểu được những gì chị đã làm cho ngài ấy không?"
"Cũng mong rằng anh ấy có thể hiểu." Lý Trân cười nhẹ rồi nói.
"Đào Đào, đưa súng!"
"Chị Trân Trân!" Đào Đào thoáng giật mình khi Lý Trân yêu cầu như vậy.
"Nhanh lên, để Tư Cảnh Nam không nghi ngờ thì chỉ có thể dùng cách này....mau bắn vào tay tôi đi!" Lý Trân nhăn mặt, cất giọng khẩn trương thôi thúc.
Không còn cách ngăn cản, Đào Đào đành phải làm theo cách của Lý Trân yêu cầu.

Cô nhanh chóng chạy tới cầm lấy khẩu súng dưới đất rồi chỉa họng súng về cánh tay của Lý Trân nhưng vẫn chần chừ không muốn bắn.
"Nhanh lên!"
"Vâng." Đào Đào gật đầu rồi nhanh chóng bóp còi.
"Pằng...Pằng.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.