Bùi Thất Thất rũ mắt xuống, không tiếp xúc với ánh mắt của anh ta. Cô duỗi tay sửa sang đồ dùng của mình……
Trần Tâm Khiết nhìn cô, lại nhìn cặp đôi kia, lạnh lùng mở miệng: “Thật sự nhìn không ra, Lâm Cẩm Vinh sẽ thích bạch liên hoa cơ đấy.”
Lời nói của cô đầy ý tứ bất bình cho Bùi Thất Thất, bởi vì người mù cũng có thể nhìn ra được, trước kia Lâm Cẩm Vinh rõ ràng có thái độ theo đuổi Bùi Thất Thất, nhưng bây giờ lại ở bên em gái của Bùi Thất Thất.
Việc này quả thực giống như cho Bùi Thất Thất một cái tát.
Bây giờ cô đã thuộc về một người đàn ông tên là Đường Dục, căn bản không có tư cách muốn có quan hệ với Lâm Cẩm Vinh.
Trần Tâm Khiết lại nói thầm vài câu……
Ánh mắt của Lâm Cẩm Vinh vẫn luôn dừng lại trên người Bùi Thất Thất, nhưng cô không nhìn anh ta.
Lúc này, tay của Bùi Hoan quấn lên cánh tay anh ta, giọng nói cũng ngọt ngào, mềm mại: “Cẩm Vinh, chúng ta qua bên kia ngồi đi!”
Bên cạnh Bùi Thất Thất còn có hai vị trí trống.
Cũng không phải không còn vị trí nào khác, nhưng Bùi Hoan thích làm khó dễ Bùi Thất Thất.
Cô ta kéo Lâm Cẩm Vinh đi về phía Bùi Thất Thất, trên mặt là nụ cười thắng lợi.
Vốn dĩ cô muốn ngồi cạnh Bùi Thất Thất, nhưng Lâm Cẩm Vinh lại tới trước cô ta một bước, ngồi xuống vị trí bên cạnh Bùi Thất Thất.
Trong lòng Bùi Hoan không vui vẻ, nhưng cô ta mới cùng Lâm Cẩm Vinh kết giao nên không dám nổi giận……
Máu toàn thân Bùi Thất Thất đông cứng lại. Sao cô có thể không biết tâm tư của Bùi Hoan chứ?
Mà Lâm Cẩm Vinh bên cạnh đối với cô mà nói, là một loại tra tấn……
Không có một ai, sau khi thích một người hai năm còn có thờ ơ đối mặt, chỉ là bây giờ đã cảnh còn người mất.
Anh ta là bạn trai của Bùi Hoan, cô thành tình nhân của người khác.
Suốt cả tiết học, Bùi Hoan không hề nghe giảng bài, mặt cô ta gác lên cánh tay của Lâm Cẩm Vinh……
Dường như tất cả mọi người đều không hề nghe giảng, mà nhìn về chỗ này.
Ai cũng biết, Bùi Thất Thất và Bùi Hoan là chị em, mà trước kia Lâm Cẩm Vinh thích Bùi Thất Thất……
Tan học, Bùi Thất Thất lập tức thu dọn đồ dùng, mặc kệ ánh mắt của người khác, rời đi rất nhanh, Trần Tâm Khiết đuổi theo phía sau: “Thất Thất, chờ mìnhmột chút.”
Mà ánh mắt của Lâm Cẩm Vinh đầy sâu kín nhìn phương hướng Bùi Thất Thất rời đi, trong lòng đầy đau đớn.
Anh ta lớn lên rất tốt, anh tuấn tựa như ánh mặt trời. Mái tóc mềm mại, khá dài so với nam sinh bình thường, nhưng có vẻ rất phóng khoáng. Rất nhiều nữ sinh đại học B mê luyến anh ta, nhưng anh ta chỉ thích mỗi Bùi Thất Thất, thích hai năm mà vẫn chưa thổ lộ.
Thứ tư vừa rồi là sinh nhật anh ta. Bùi Hoan cầm thiệp mời tới dự tiệc sinh nhật của anh, chính là tấm thiệp mời anh ta đưa cho Bùi Thất Thất.
Đêm đó anh ta uống nhiều quá, thế nhưng lại cùng Bùi Hoan lăn lên giường……
Bùi Hoan là lần đầu tiên, anh ta chỉ có thể chịu trách nhiệm.
“Cẩm Vinh!” Bùi Hoan lôi kéo cánh tay anh ta, tỏ vẻ không vừa lòng.
Lâm Cẩm Vinh đứng lên, lãnh đạm nói: “Đi thôi!”
Bên ngoài, Trần Tâm Khiết đi theo sau Bùi Thất Thất, chẹp miệng: “Thất Thất, cậu có sao không? Thật xin lỗi, mìnhcũng không biết bọn họ lại đến cùng nhau. Cậu tha thứ cho mìnhđược không?”
Tay cô lôi kéo cánh tay của Bùi Thất Thất.
Bùi Thất Thất đứng yên: “Mìnhkhông tức giận!”
Trên thực tế, cô không tức giận, bởi vì cô không có tư cách.
Cô chỉ đang có chút không thích ứng. Lâm Cẩm Vinh và Bùi Hoan ở bên nhau, về sau sẽ càng dây dưa không rõ. Cô có thể cả đời đều phải chịu ánh mắt châm chọc của Bùi Hoan.
Trần Tâm Khiết nhìn thấy cô như vậy, càng xấu hổ, áy náy: “Mìnhgọi cậu tới, thật sự là có chuyện tốt.”