Nghe vậy, quả táo trong tay của Bùi Minh Hòa thiếu chút nữa rơi xuống. Ông giống như muốn rơi lệ, đứa nhỏ Thất Thất này, thoạt nhìn cứng rắn, nhưng lại mềm lòng hơn bất kỳ ai khác.
Ông duỗi tay sờ lên mái tóc của con gái nhỏ. Mái tóc đen nhánh mềm mại, cực kỳ giống mái tóc của người kia.
Người kia, năm đó, nổi tiếng khắp thành phố B, bao nhiêu đàn ông điên đảo vì bà, mà ông cũng chỉ là một nhập mạc chi tân (*) của bà mà thôi.
* Nhập mạc chi tân: vị khách bước qua tấm màn, ý nói là ái mộ một ai đó mà không được người ta đối xử đặc biệt hơn.
Ông rõ ràng biết Thất Thất không phải con của mình, nhưng khi bà ôm Thất Thất đến, nhìn khuôn mặt mũm mĩm cùng thân thể mềm mại kia, Bùi Minh Hòa liền coi tiền như con mà nhận nuôi.
Lúc này, người kia…… đã gả cho người khác làm vợ, lại không phải người ông có thể nhìn thấy và trèo cao.
Thất Thất lớn lên giống bà, nhưng tính cách lại không giống.
“Đồ ngốc, con không nói ba cũng biết!” Bùi Minh Hòa nhịn xuống nước mắt, cố tỏ ra nhẹ nhàng nói: “Chờ ba Đông Sơn tái khởi, ba sẽ bí mật mua cho con một căn hộ chung cư, như thế không cần lại bị khinh bỉ nữa!”
Ông hơi xúc động: “Thất Thất, con lớn rồi……”
Giọng nói ông lại có chút nghẹn ngào.
Bùi Thất Thất làm sao không biết, ông bị kẹp giữa cô và Chu Mỹ Lâm đã khó xử rồi. Cô thấp giọng nói: “Ba, con không cần, con chỉ cần ba khỏe mạnh thôi.”
“Chỉ là bị nhẹ thôi, không có vấn đề gì!” Bùi Minh Hòa vỗ lên tay cô: “Được rồi, mau trở về đi, chốc nữa dì con sẽ tới đây……”
Bùi Thất Thất gật đầu. Cô cũng biết Chu Mỹ Lâm khoảng tám giờ rưỡi mỗi ngày sẽ tới đây.
Nhưng cô không nghĩ tới, khi mình trở lại ngôi nhà ở đường Thanh Thủy, Chu Mỹ Lâm vẫn còn ở đó.
Bà ta ngồi ở phòng khách, đánh giá Bùi Thất Thất một lượt, giọng nói mang theo vẻ mỉa mai: “Đã chịu trở về?”
Chu Mỹ Lâm hạ mi: “Như thế nào, sợ tôi hạ thuốc cô sao? Bùi Thất Thất, không phải lúc nào Chung tiên sinh cũng có thời gian. Cô phải biết rằng, bây giờ ba cô đang nằm viện, Bùi thị đang thiếu nợ mấy chục triệu, bù bằng cách nào? Chung tiên sinh có tiền có thế, chịu cưới một cô gái mồ côi như cô dưới tình huống như vậy, đó còn không phải lựa chọn tốt sao?”
Bùi Thất Thất tức giận đến toàn thân phát run.
Tốt chỗ nào?
Cái người họ Chung kia đã năm mươi tuổi rồi, đầu tóc căn bản đã rụng sạch.
Cô không lộ ra vẻ tức giận, ngược lại còn cười: “Nếu người này tốt như thế, con tưởng dì phải nghĩ tới Bùi Hoan mới phải!”
Chu Mỹ Lâm trước nay hận nhất cái đồ sao chổi này, luôn đối xử với cô không nóng không lạnh, cũng chỉ có Minh Hòa coi cô thành bảo bối.
Bà ta cười lạnh: “Bùi Hoan có bạn trai, học cùng trường với mấy đứa đó, tên là Lâm Cẩm Vinh, gia thế rất tốt, cùng Hoan Hoan thành đôi trai tài gái sắc.”
Nghe bà ta nói xong, thân thể Bùi Thất Thất nổi lên một cơn ớn lạnh……
Lâm Cẩm Vinh và Bùi Hoan ở bên nhau!?
Cô đứng thẳng tắp, không thể nhúc nhích.
Thật lâu sau, cô rũ mắt: “Phải không?” Cô chật vật đi vào phòng của mình, đóng cửa lại, dựa lưng lên ván cửa.
Khuôn mặt nhỏ hơi ngửa lên, nước mắt cuồn cuộn rơi……
Chỉ trong một đêm, tất cả đều thay đổi.
Cô bất đắc dĩ mất đi lần đầu tiên, cũng mất đi…… người mình thích.
Mà người này và em gái của cô, Bùi Hoan, lại ở bên nhau.
Nói là em gái, trên thực tế, Bùi Hoan còn lớn tuổi hơn cô. Chu Mỹ Lâm vì không muốn gây hại cho Bùi Hoan, cho nên bà ta kiên trì để Bùi Thất Thất làm chị ——
Chị đều phải nhường em gái, không phải sao?
Bùi Thất Thất ngửa đầu, cố nuốt nước mắt vào trong. Cô đờ đẫn đi vào phòng tắm, mở nước sang chế độ lạnh nhất, xả lên người mình, cho đến khi cảm giác chết lặng……
Cửa bỗng dưng bị kéo ra, Chu Mỹ Lâm đứng ở cửa, nhìn thân thể trẻ tuổi trải đầy dấu hôn của Bùi Thất Thất.
Bà ta lạnh lẽo hét chói tai: “Bùi Thất Thất, cô, cái đồ ti tiện, cô ở bên ngoài cùng thằng nào làm loạn thành thế này?”
Ngón tay bà ta vươn tới bóp lấy cánh tay của Bùi Thất Thất, dường như véo đến chảy máu.
Bùi Thất Thất dùng sức gỡ tay của Chu Mỹ Lâm ra, cánh tay cô lưu lại một loạt vệt máu.
Bọt nước rơi trên mặt cô, làm tầm mắt cô có chút mơ hồ.
“Dì, không phải dì biết rõ sao? Dì cho con uống loại thuốc đó, lại không biết hậu quả thế nào sao?” Bùi Thất Thất bỗng nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười: “Có phải dì rất thất vọng không?”