Vô Lại Quần Phương Phổ

Quyển 1 - Chương 1: Cật Bá Vương Xan Đích Mĩ Nữ



Bách hoa thành phồn hoa dị thường, vốn là đô thành của Bách Hoa đế quốc, một trong tứ đại danh thành của Vân Mộng đại lục, Bách Hoa Thành đô thị luôn tấp nập biển người,nhưng hiện tại, đại hội ngắm hoa ba năm tổ chức một lần sắp khai mạc, phồn hoa còn hơn cả ngày thường.

Diệp Vô Ưu đang đi bộ trên con đường trung tâm Bách Hoa Thành, vốn là vội vã rời khỏi nhà, giờ chỉ cảm thấy thật là tiếc, hắn giờ cảm thấy quá đói, tự mắng mình lo lắng thái quá, đi quá vội, không mang cái gì theo chứ nói gì tới mang tiền.

“Thơm thật.” Bước qua một tửu lâu, Diệp Vô Ưu không tránh khỏi bị mùi hương thu hút, ngẩng đầu nhìn lên tửu lâu, Diệp Vô Ưu cắn chặt răng, bước tới, hắn đang rất đói, không quản là bây giờ không có xu nào trong túi, cứ vào trước đã rồi hãy nói sau.

“Tiểu cô nương mời.” Điếm tiểu nhị gật đầu xun xoe, trong tim đang kêu cha gọi mẹ, sao lại có cô nương quyến rũ thế này chứ.

Toàn bộ mục quang của tửu lâu cũng đều bị hấp dẫn quay qua, kì quái nhìn vào Diệp Vô Ưu thật quá thu hút này.

“Thiếu gia, người là nam nhân!” Diệp Vô Ưu hằm hằm trừng mắt nhìn điếm tiểu nhị, hắn hận nhất là người khác nhầm hắn thành nữ nhân, ở nhà suốt ngày đã bị tiểu nha đầu đó chọc suốt rồi.

“Nam, nam á?” Chúng nhân ai cũng suýt nữa là rớt cặp mắt xuống sàn.

“Ức, công tử, thật là xấu hổ quá, xin hỏi người muốn ăn gì không?” Điếm tiểu nhị suýt tí nữa đã ngã ngồi tại chỗ, mẹ ơi, nam nhân cũng có thể quyến rũ đến chừng này được sao?

“Có món gì ngon thì mau đem lên đây!” Diệp Vô Ưu phẩy tay một cái, dù sao cũng không có tiền mà, muốn ăn cơm bá vương thì cứ ăn, điếm tiểu nhị bị quyến rũ không suy nghĩ nổi, là người tốt như thế lại không có một xu trong tay, khom lưng uốn gối rồi nhanh chóng chạy đi đáp ứng.

“Cái quỷ gì thế này,chả ngon cái gì cả.” Diệp Vô Ưu lầm bầm trong miệng, vui vẻ nhớ lại tiểu nha đầu đã làm hắn đau đớn khổ sở suốt, cô ta đúng là quá quắt hết chỗ noí a. Bất quá lấp đầy bao tử là khẩn yếu, nên hắn cũng bắt đầu ăn.

Diệp Vô Ưu sau khi ăn sạch sẽ toàn bộ mọi thứ, vỗ bụng phành phạch ra vẻ muốn tẩu, điếm tiểu nhị liền bước tới.

“Công tử, người không phải đã quên cái gì đó rồi chứ?” Điếm tiểu nhị nhanh chóng đi đến nhắc nhở hắn.

“Ta quên chuyện gì? Làm gì có a, ta đâu có quên cái gì.” Diệp Vô Ưu giả bộ hồ đồ lầm bầm.

“Công tử, người chưa trả tiền cơm, chắc là người đã quên rồi.” Điếm tiểu nhị này nói chuyện rất là uyển chuyển, chừa cho hắn ít nhiều thể diện.

“Trả tiền a, ồ, ta không có tiền, lần sau ta trả cho.” Diệp Vô Ưu cực kì bình tĩnh nói, cũng thấy phải bội phục chính mình, qua cửa ăn một bữa cơm vương giả, giờ không ngờ lại hoàn toàn không đỏ mặt.

“Không có tiền? Công tử có phải đang đùa bỡn hay không thế?” Tiểu nhị mặt thất sắc nói.

“Thiếu gia ta không có thời gian dư dả để nói đùa với ngươi, trên thân ta giờ một xu cũng không có, muốn nói thẳng thắng với ngươi đó thôi.” Diệp Vô Ưu vốn là không có cái thói quen đó.

“Ngươi nói cái gì, muốn ăn cơm chùa à?” Lời vừa thốt ra, dẫn đến khá nhiều người quay lại, mắt hổ trừng trừng nhìn Diệp Vô Ưu.

“Sao lại gọi là ăn cơm chùa, úy, ngươi không phát hiện ra sao, thiếu gia ta ăn cơm ở cái chỗ này của ngươi, kéo đến nhiều khách như thế cho ngươi, ngươi còn phải thấy cám ơn ta nữa kìa, ta chưa đòi tiền ngươi thì chớ à.” Diệp Vô Ưu đảo mắt nhìn tứ phía, nhiều người phải cụp mắt lại, nhãn tình hèn hạ xoay chuyển, không ngờ là thấy lời nói ấy cũng có lí!

“Công tử bảo là không có tiền, vậy xin người để lại cái gì để thế nợ.” Một giọng nói ngọt ngào vang lên.

“Cái gì thế này, nghe tiếng thì thấy khá hay, mà mặt sao xấu thế?” Diệp Vô Ưu(mk,lẽ ra phải đặt tên là Diệp Vô Lại) nhìn người đang tiến lại, là một nữ tử đoán chừng ba mươi tuổi, trông tiểu nhị cung kính với cô ta như thế, rõ ràng là lão bản của cái tửu lâu này. Kì thật cô ta cũng không phải là xấu xí như Diệp Vô Ưu đã nói, hoặc có thể nói căn bản là không xấu, còn có thể nói là cũng có điểm thu hút, chỉ là so với những phụ nữ Diệp Vô Ưu thấy thường ngày, không tránh khỏi có vẻ hơi kém hơn.

“Cô bảo ta để lại cái gì đó sao, bổn thiếu gia làm sao có thể mất thể diện đến thế được?” Diệp Vô Ưu mở to mắt trừng mụ đàn bà ấy một cái:” Thiếu gia không có rảnh ở đây nói chuyện vô bổ với ngươi, ta đi đây.” Vừa nói vừa nhảy vèo ra khỏi tiểu lâu, mà miệng thì nói là đi.

“Làm sao mà đuổi kịp ta chứ?” Sau khi chạy một hồi, Diệp Vô Ưu chậm cước bộ lại, đắc ý nhìn lại phía sau, rồi nhàn nhã cuốc bộ trên đường lớn, giờ đã có tâm tình ngắm phong cảnh trên đại lộ.

“Úy, ngươi dừng lại ngay cho ta!” Đột nhiên phía sau vang lên một giọng hét trong trẻo đáng yêu.

Diệp Vô Thanh vẫn tiếp tục đi, hắn nghĩ tiếng hét đó chắc nhắm vào người khác.

“Bổn tiểu tiên nữ bảo ngươi đứng lại mà ngươi không nghe à?” Một tiểu cô nương toàn thân mặc một màu đỏ như lửa chắn đường trước mặt hắn.

“Cô là ai? ” Diệp Vô Ưu trừng mắt liếc một cái, tiểu cô nương đại khái khoảng mười bốn mười lăm tuổi, hai bím tóc được bím cân đối hai bên, trông rất là thu hút, cũng không kém phần khả ái.

“Đúng thật là rất quyến rũ a, ngươi có thật là nam nhân không vậy?” Tiểu cô nương vòng quanh người hắn vài lần, rồi dừng lại trước mặt, trên mặt lộ vẻ hoài nghi hỏi.

“Bổn thiếu gia có phải nam nhân không cũng liên quan gì tới ngươi?” Diệp Vô Ưu dây thần kinh tối kị nhất bị tiểu cô nương này nắm lấy mà giựt, nóng lên chửi.”Trên người ngươi không có tiền phải không?” Tiểu cô nương tiếp tục hỏi.

“Không có tiền thì sao? Có quan hệ gì với ngươi nào?” Diệp Vô Ưu với thị không còn ra vẻ hữu hảo nữa.

“Bổn tiểu tiên nữ thì có tiền, bất quá, bổn tiễu tiên nữ lại thiếu một tên đầy tớ riêng, thế nào? Có hứng thú hay không?” Tiểu cô nương hi hi cười nói.

“Cái gì? Ta làm đầy tớ riêng cho ngươi? Ta đường đường là Diệp Vô Ưu, làm sao có thể làm đầy tớ cho tiểu nha đầu ngươi, mơ tưởng!” Diệp Vô Ưu trừng mắt nhìn nàng ta, tiếp tục chế nhạo:” Ngươi như thế này, mà cũng tự xưng tiểu tiên nữ, ta thấy ngươi giống với tiểu bát quái hơn đó.”

“Diệp Vô Ưu, a, nguyên lai đó là tên ngươi, thế lại càng tốt hơn, ta nhất định muốn ngươi làm đầy tớ cho ta!” Trên mặt của tiểu cô nương đã có biểu tình hưng phấn.

“Tên ta thì có liên quan gì tới ngươi chứ? Úy, ta bảo ngươi biết, ngươi đừng có vọng tưởng nữa, ta không thể nào làm đầy tớ cho ngươi đâu, ngươi làm đầy tớ cho ta thì ta có khi còn thấy hài lòng.” Diệp Vô Ưu bất hảo cười nói.

“Cha đã nói, kẻ họ Diệp nào cũng không phải là người tốt, thế thì ta nhất định phải kiếm một tên đầy tớ họ Diệp, hi hi, đã nghe cha nói nhiều rồi, giờ để cha bớt đi cái khẩu khí đó, cha khẳng định là sẽ rất vui vẻ, mà đã vui vẻ sẽ không mắng ta bí mật chuồn ra, thật đúng là chuyện tốt!” Tiểu cô nương căn bản không thèm nghe Diệp Vô Ưu nói câu nào, mặt lộ vẻ mơ màng nói lên suy nghĩ của mình.

“Đồ thần kinh, ta không rảnh mà trông nom cô!” Diệp Vô Ưu than nhỏ một câu, quay người bắt đầu đi.

“Úy, ngươi không được phép đi!” Tiểu cô nương không ngờ phản ứng khá nhanh, Diệp Vô Ưu vừa di động là bị cô ta phát hiện ngay.

Diệp Vô Ưu không quan tâm tới cô ta, tiếp tục ngẩn đầu ưỡn ngực bước thẳng tới trước.

“Úy, Diệp Vô Ưu, ngươi dám bỏ đi thì ta sẽ hét toáng lên là ngươi phi lễ với ta đó!” Tiểu cô nương nhanh chóng dịch chuyển thân hình nhỏ nhắn, chắn trước mặt hắn, cánh tay mảnh khảnh nắm lấy góc áo dưới của hắn.

“Ngươi hét toáng lên sao, chỉ là ta không sợ ngươi!” Diệp Vô Ưu hoàn toàn không thèm để ý nói.”Ta vô lễ với ngươi à? Ngươi nói người mà không nhìn lại mình, ngươi không có lễ nghĩa thì ai mà dùng lễ đối đãi với ngươi chứ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.