“Cái gì?” Lâm Thanh Diệp sửng sốt, cả người thiếu chút nữa nhảy dựng
lên. Chỉ là thân hình vừa động, hạ thân liền truyền lại một cỗ cảm giác
khác thường, khiến nàng không nhịn được rên lên một tiếng rồi lại nằm
vật xuống.
“Thanh Diệp, sao vậy?” Diệp Vô Ưu cười thầm trong lòng, ngoài miệng lại vờ vịt rất ngây thơ hỏi.
“Ngươi, ngươi làm ta tức chết thôi!” Lâm Thanh Diệp tức tối trừng mắt
với Diệp Vô Ưu, “Sao ngươi không sớm nói ngươi có thù oán với Tạ Trường
Phong?”
“Nàng có hỏi ta đâu!” Diệp Vô Ưu bộ dạng vô tội mà trong lòng càng đắc
ý. Qua những lời Lâm Thanh Diệp nói, rất nhiều chuyện không tiết lộ với
hắn nên hắn biết bên trong ắt có vấn đề. Li Hận tông thân là tu tiên môn phái của Bách Hoa đế quốc lại có sự qua lại với Vọng Nguyệt các là môn
phái đại biểu cho hoàng thất Vọng Nguyệt đế quốc, tựa hồ còn có sự hợp
tác gì đó, khẳng định không phải chuyện tốt gì. Cũng chính vì vậy Lâm
Thanh Diệp mới dấu giếm hắn.
Hắn cố ý đưa Lâm Thanh Diệp đi lang thanh khắp Bách Hoa thành mấy canh
giờ liền, mục đích chính là muốn để Tạ Trường Phong biết được giữa hắn
và Lâm Thanh Diệp có quan hệ. Như thế sự hợp tác giữa Lâm Thanh Diệp và
Tạ Trường Phong khẳng định sẽ xuất hiện vấn đề. Đến lúc đó, hắn có thể
ra mặt, làm gì chẳng được? Lúc đó có thể biết rõ quan hệ cụ thể của Lâm
Thanh Diệp và Tạ Trường Phong là gì.
“Ngươi, sao ngươi lại có thù oán với Tạ Trường Phong? Cô cô Tạ Phinh
Đình của gã không phải là đang ở Vô Ưu sơn trang sao?” Lâm Thanh Diệp có chút khổ sở, nhưng lập tức nhớ lại một chuyện, liền hoài nghi hỏi, “Tên vô lại nhà ngươi, có phải là gạt ta không?”
“Đại mĩ nhân của ta ơi, ta sao có thể gạt nàng chứ? Phinh Đình là Phinh
Đình, Tạ Trường Phong là Tạ Trường Phong, chẳng liên quan quái gì nhau.
Mặc dù ta yêu thích Phinh Đình nhưng ta cũng rất ghét thằng cha Tạ
Trường Phong đó.” Diệp Vô Ưu lại vênh vang nói, “Hơn nữa, ta chỉ rất
ghét gã còn gã à, khẳng định là rất hận ta.”
“Vì sao gã hận ngươi?” Lâm Thanh Diệp tỏ ra buồn bực, “Ngươi đoạt mất người trong mộng của hắn à?”
“Cái đó, cũng có nguyên nhân, nhưng mà, bảo bối Thanh Diệp, sao nàng lại biết?” Diệp Vô Ưu ngây người, không nhịn được hỏi.
“Cái loại sắc lang nhà ngươi, làm việc gì cũng đều có liên quan đến nữ
nhân. Chỉ cần nghĩ một chút là đoán được!” Lâm Thanh Diệp hứ một tiếng,
nói tiếp, “Bất quá ta cũng có chút thắc mắc. Người trong mộng của Tạ
Trường Phong đáo để là nữ nhân nào của ngươi?”
nl.“Có thể nàng chưa gặp qua, chính là công chúa lão bà của ta!” Diệp Vô Ưu cũng chẳng dối nàng, “Bất quá thật ra đó cũng không phải là nguyên
nhân khiến hắn hận ta nhất.”.kien
“Ồ, hóa ra là nàng ấy, chẳng trách...” Lâm Thanh Diệp lẩm bẩm nhưng lại
nhanh chóng hỏi tiếp, “Vậy nguyên nhân khiến gã hận ngươi nhất là gì?”
“Cái đó, bởi vì, ta có chút áy náy khi đoạt lão bà của hắn cho nên lại
tìm cho gã một lão bà khác.” Diệp Vô Ưu có chút lúng túng, “Chỉ là lão
bà này, hà... có chút, hà...có lẽ hắn rất không ưa!”
“Thanh Diệp tỷ tỷ, muội biết sự việc đó thế nào!” một thanh âm ở bên
cạnh vang lên. Nha đầu Hàm Yên đó cuối cùng cũng tỉnh dậy, nhìn thấy
Diệp Vô Ưu và Lâm Thanh Diệp xích lõa toàn thân củ triền với nhau, ả mặt chẳng đỏ, tim chẳng nhảy, ngược lại còn tỏ ra rất hứng thú nhìn hai
người.
Diệp Vô Ưu da mặt vốn dày, tự nhiên là chẳng sợ Hàm Yên nhìn thấy nhưng
Lâm Thanh Diệp hơi bối rối, khuôn mặt đỏ rực, nhỏ giọng hỏi: “Hàm Yên
muội muội, đáo để là chuyện gì? Lão bà hắn tìm cho Tạ Trường Phong chẳng lẽ rất xấu xí?”
“Đâu phải chỉ rất xấu, quả thực đúng là...” Hàm Yên líu la líu lo một
tràng. Mặc dù sự việc xảy ra từ ba năm trước nhưng Hàm Yên tự nhiên cũng nhớ rất rõ.
Nghe Hàm Yên kể lại sự việc xảy ra năm đó, Lâm Thanh Diệp dùng một loại
ánh mắt rất cổ quái nhìn Diệp Vô Ưu. Không nghi ngờ gì nữa, trong mắt
nàng, trong việc này Diệp Vô Ưu quả thật đã làm rất quá đáng. Chỉ là,
khiến cho nàng kinh ngạc tịnh không phải là biết được Diệp Vô Ưu quá
đáng. Cho tới nay, Diệp Vô Ưu mang lại cho nàng cảm giác luôn cười hi hi và yếu đuối, ngoại trừ lúc trên giường vần vò nàng rất xấu xa ra, những lúc khác hắn đều giống như một người tốt bụng thông thường.
Nhưng lúc này, Lâm Thanh Diệp rốt cuộc hiểu rằng, Diệp Vô Ưu ở trước mặt nàng giống như một người tốt bụng nhưng trước mặt Tạ Trường Phong lại
hoàn toàn là một ác ma không hơn. Chuyện này cũng làm cho Lâm Thanh Diệp thay đổi cách nhìn với Diệp Vô Ưu, trong lòng càng nguyện ý tin tưởng
Diệp Vô Ưu thực sự yêu thích nàng. Còn cách nào nữa, cho dù có phải lừa
dối chính mình, nàng cũng phải tìm cho mình một lý do. Có được lý do
nàng mới có thể tự thuyết phục mình tiếp thụ quan hệ hiện tại với Diệp
Vô Ưu.
Chỉ là, một lúc sau nàng lại càng băn khoăn hơn. Hận thù giữa Diệp Vô Ưu và Tạ Trường Phong có thể nói là căn bản không có khả năng giải quyết.
Phải nói rằng, nhiệm vụ đến Li Hận tông của nàng lần này chỉ sợ không
thể hoàn thành.
“Tử hỗn đản, lần này ta bị ngươi hại chết rồi!” Lâm Thanh Diệp tức tối mắng.
“Thanh Diêp bảo bối, đáo để là nàng và Li Hận tông có mắc mớ gì? Nàng
hãy nói thật với ta, ta mới có thể giúp nàng!” Diệp Vô Ưu ôn nhu nói.
“Ngươi không quấy nhiễu đã tốt lắm rồi!” Lâm Thanh Diệp hừ một tiếng,
“Đàm phán giữa ta và Tạ Trường Phong vốn có thể sớm thành công, bây giờ
bị ngươi làm loạn như vậy, chỉ sợ có rắc rối to.”
“Yên tâm, mặc kệ là chuyện gì, có ta đây, ta nhất định sẽ giúp nàng giải quyết!” Diệp Vô Ưu trịnh trọng thề thốt.
“Ngươi có thể giải quyết được mới lạ!” Lâm Thanh Diệp rõ ràng là không tin tưởng hắn, “Ngươi chẳng khiến ta loạn thêm!”
“Thanh Diệp tỷ tỷ, không như tỷ nói đâu, muội với Vô Ưu ca ca có thể
giúp tỷ được mà. Ngay cả nếu chúng ta không giúp được tỷ, chúng ta cũng
có thể đi tìm Băng tỷ tỷ, Vân La tỷ tỷ mà!” Hàm Yên ở bên cạnh góp lời.
“Cái đó... ai da, tử vô lại, ta hỏi ngươi, nếu như Vọng Nguyệt đế quốc
và Bách Hoa đế quốc giao chiến, ngươi giúp ai?” Lâm Thanh Diệp trầm ngâm một lúc, đột nhiên hỏi.
“Giúp ai? Ta làm sao phải giúp bọn họ. Bọn họ thích đánh nhau thì đánh
nhau, với ta chẳng liên quan. Ai ta cũng không giúp.” Diệp Vô Ưu lại
vênh váo nói, “Dù sao, chúng ta là tu tiên giả, những loại chuyện này,
chúng ta có thể mặc kệ.”
nl.“Ai da, ngươi không phải là người của Bách Hoa đế quốc sao?” Lâm
Thanh Diệp sửng sốt, “Vậy nếu Bách Hoa đế quốc sớm bị diệt vong, chẳng
lẽ ngươi cũng mặc kệ?”.kien
“Thanh Diệp bảo bối, loại chuyện này rất phức tạp, ta không muốn suy
nghĩ quá nhiều. Tóm lại, chuyện gì có lợi với ta thì ta làm, không có
lợi ư, ta nhất định không làm.” Diệp Vô Ưu tự đắc đáp, “Nói vậy, nếu
Bách Hoa đế quốc quả thật bị diệt vong, chỉ cần không chọc tới ta và
những người có quan hệ với ta, ta sẽ mặc kệ. Còn nếu chọc tới những
người liên quan đến ta, ta tự nhiên phải quản.”
Ngừng một chút, Diệp Vô Ưu nói tiếp: “Nếu Thanh Diệp bảo bối nàng có
việc, ta cũng sẽ quản. Đơn giản vậy đó, ta là người rất ích kỷ. Ta chỉ
quan tâm tới những người có liên quan với ta, còn những người khác ư,
mặc chúng tự sinh tự diệt!”
“Đồ vô lại ích kỷ!” Lâm Thanh Diệp mắng khẽ một câu, trong lòng khẽ thở
ra một hơi, nhưng trong lòng vẫn do dự, rốt cuộc là có nên nói hết sự
thật với hắn không?”
“Thanh Diệp bảo bối, chẳng lẽ lần này nàng đến Li Hận tông là có quan hệ với Vọng Nguyệt đế quốc các nàng? Xem ý tứ nàng vừa nói, có lẽ ý tứ là
Vọng Nguyệt đế quốc và Bách Hoa đế quốc sẽ đánh nhau?” Diệp Vô Ưu suy tư một lát, liền có chút kinh ngạc hỏi, “Đúng rồi, nàng nói Lộng Nguyệt
đến Kinh Phong đế quốc, dường như là không chỉ muốn giao thủ với Bách
Hoa đế quốc. A, ta nghĩ ra rồi, chẳng lẽ Vọng Nguyệt đế quốc các nàng
cũng có kế hoạch thống nhất Vân Mộng đại lục sao?”
“Ngươi, ngươi nói cái gì? Gọi là kế hoạch gì? Ý tứ của ngươi là, ngươi
biết những người khác cũng chuẩn bị thống nhất Vân Mộng đại lục sao?”
Lâm Thanh Diệp hơi ngẩn ngơ, lập tức hỏi lại.
“Nói như vậy, ta đoán không sai chứ?” Diệp Vô Ưu cũng giật mình. Hắn chỉ là tùy tiện suy đoán nhưng hiện tại xem ra dường như đã đoán đúng, “Các nàng muốn đánh nhau với Bách Hoa đế quốc, nàng lại đến tìm Tạ Trường
Phong, chẳng phải là muốn Li Hận tông trợ giúp các nàng chứ? Tạ Trường
Phong tên hỗn đản này, công chúa lão bà bị ta cướp đi, nói không chừng
thực sự vì thế mà căm hận Bách Hoa đế quốc. Có trong ứng ngoài hợp, Bách Hoa đế quốc quả thật có chút phiền phức rồi!”
Hiện giờ Tạ Trường Phong vẫn đảm nhiệm chức vụ Thống lĩnh thị vệ đại nội như cũ, còn phụ thân gã chính là Đại tướng quân của Bách Hoa đế quốc,
tay nắm binh quyền. Nếu Tạ Trường Phong thực sự gây bạo loạn, Bách Hoa
đế quốc quả thật có khả năng ứng phó không kịp.
“Ô, ngươi chẳng nói là mặc kệ mọi chuyện sao?” Lâm Thanh Diệp vội vàng
nói, “Ta nói với ngươi, ngươi không được đem bí mật này nói cho hoàng đế Bách Hoa đế quốc, cũng không được nói với Hoa Nguyệt Lan!”
Lúc này, Lâm Thanh Diệp xem như hoàn toàn thừa nhận mục đích tới đây của nàng.
“Nàng yên tâm, cho dù ta có nói chuyện này ra, ta cũng sẽ bảo vệ nàng.”
Diệp Vô Ưu cười hi hi nói, “Huống chi, bây giờ ta còn không có ý định
nói ra.”
“Nếu ngươi tiết lộ cơ mật, ta sau này sẽ không để ý tới ngươi!” Lâm
Thanh Diệp hừ một tiếng. Dường như nàng hiểu rõ, chỉ có loại uy hiếp này mới có chút tác dụng với Diệp Vô Ưu.
“A, Thanh Diệp bảo bối của ta, kì thật ta nghĩ hiện tại Vân Mộng đại lục phân thành bốn quốc gia cũng rất tốt mà, sao nhất định phải thống nhất? Chúng ta đều là tu tiên giả, không nhất thiết phải đi quản những chuyện đó!” Diệp Vô Ưu thở dài, “Nói thật, ta thấy việc này chẳng có ý nghĩa
gì.”
“Được thôi, muộn rồi, ngày mai lại nói, ngủ trước đã!” Diệp Vô Ưu không muốn lằng nhằng với chuyện này nữa.
“Ta không muốn ngủ!” Lâm Thanh Diệp bực tức thốt.
“Không muốn ngủ? Càng tốt!” Diệp Vô Ưu cười hi hi, hạ thân đột nhiên dụng lực, Lâm Thanh Diệp tức thì phát ra tiếng rên rỉ.
Mây mưa lại bắt đầu. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thanh Diệp cuối cùng không thể ứng phó được nữa, nặng nề chìm vào giấc ngủ. Diệp Vô Ưu có
song tu đại pháp trợ giúp nên vẫn có thể trụ vững. Lúc này, lại có đôi
tay ngọc mềm mại vươn ra ôm lấy hắn từ phía sau.
“Vô Ưu ca ca, muội cũng muốn thử.” Thanh âm êm dịu của Hàm Yên vang lên.