Vô Lại Quần Phương Phổ

Quyển 8 - Chương 6: Tử Nhân Bất Thường Mệnh



Tô Tố Tố bắt đầu có vẻ do dự. Lời nói của Diệp Vô Ưu khiến nàng bán tính bán nghi, dường như có chút chân thật, tuy nhiên nàng có chút không tin vào bộ dạng của gã.

Sau một hồi Tô Tố cũng mở miệng nói: “Diệp công tử, tuy người nói việc này có vẻ rất hợp lý, nhưng làm sao ta có thể tin rằng người đang nói thật?”

“Tô đại mỹ nhân! Chuyện của ta và sư phụ lão bà là chuyện không thể nói ra ngoài được thế nhưng ta hiện tại đã kể toàn bộ sự tình cho nàng biết. Nếu nàng vẫn không tin, ta cũng chẳng còn không còn biện pháp nào nữa.” Diệp Vô Ưu có chút bất mãn nói: “Tóm lại, nàng có tin hay không, cũng không sao, ta sẽ có biện pháp đối phó tên gia hỏa Tuyết Minh Cương. Hắn dám động đến lão bà của ta, ta sẽ làm cho hắn ăn không ngon ngủ không yên!”

Nghe Diệp Vô Ưu nói xong, Tô Tố Tố cũng có chút tin tưởng. Nói thật lòng, trong cái xã hội dường như đã được khai hóa văn minh này, hiển nhiên là chuyện tình cảm luyến ái giữa thầy trò như Lãnh Âm Tâm và Diệp Vô Ưu vẫn là cấm kỵ. Diệp Vô Ưu nói ra việc này, xác thật đã tỏ ra đại thành ý.

nl.Đương nhiên, Tô Tố Tố không thể biết rằng, Diệp Vô Ưu căn bản không hề để tâm đến sự đàm tiếu của thế tục nên nói ra việc này cũng là rất bình thường với gã mà thôi. Chỉ là gã không ngốc, nên biết rằng nói ra sự việc này, có thể Tô Tố Tố sẽ dễ dàng tin tưởng là gã bất mãn với Tuyết Minh Cương và nếu quả thật như thế, gã có thể dễ dàng thực hiện kế hoạch của mình.kien

“Ai, Tô đại mỹ nhân của ta! Đã không còn sớm, ta cần phải quay về đây. Nếu nàng có việc gì, sau này sẽ gặp lại!” Diệp Vô Ưu uể oải nói. Thực ra thì lúc này gã cũng có chút mệt mỏi vì dù là nhiều tinh lực nhưng hì hục chiến đấu đến tận nửa đêm trên thân thể của Lãnh Âm Tâm nên cũng không thể không có chút mỏi mệt được. Mà gã vội vã ra đi chính là nghĩ đến chiêu “dục cầm cố túng”, gã càng biểu hiện không quan tâm thì càng làm cho Tô Tố Tố tin tưởng gã.

“Diệp công tử, người có thể ở đây chờ ta một chút không?” Tô Tô hơi do dự rồi ngay lập tức ra quyết định: “Ta có việc phải về Thú Liệp sơn trang, tối đa là một khắc, ta sẽ quay lại.”

“Tốt thôi, nhìn Tô đại mĩ nhân vô cùng hấp dẫn nên ta sẽ chờ nàng một khắc.” Diệp Vô Ưu sau giây lát suy nghĩ, uể oải nói với ngữ khí và bộ dạng hiển nhiên là không tình nguyện.

“Cám ơn Diệp công tử, hẹn gặp lại!” Tô Tố Tố nói nhanh, lời còn chưa dứt đã chuyển thân rời đi, lập tức biến mất trong thị tuyến của Diệp Vô Ưu.

“Xem ra ngươi còn vội hơn cả ta ấy chứ!” Nhìn theo Tô Tố Tố nhanh chóng đi mất, Diệp Vô Ưu lẩm bẩm một mình, trên mặt lộ một chút đắc ý.

o0o

Đã quá nửa đêm, nhưng Tuyết Minh Văn vẫn không ngủ được, tâm tình hắn không được bình tĩnh. Sau nhiều năm ẩn nhẫn, đến giờ hắn đã có cơ hội rất tốt để đoạt hoàng vị, nhưng hiện tại không biết là chắc chắn được mấy phần. Mấy ngày tại Thú Liệp sơn trang này là khoảng thời gian vô cùng quan trọng đối với hắn. Trong lòng hắn biết rõ, nếu không giải quyết Tuyết Minh Cương lần này, thì ngày sau mãi mãi sẽ không còn cơ hội nữa.

Tuyết Minh Văn kì thật cũng là một người có dã tâm, từ khi khi Tuyết Minh Đường còn tại thế. Vì biết rằng mình còn thua kém Tuyết Minh Đường nên không có khả năng tranh đoạt vị trí thái tử hắn đã tạo ra vẻ bề ngoài có vẻ chỉ thích những chuyện phong hoa tuyết nguyệt, vô tâm với chính sự, nếu quả Tuyết Minh Đường đoạt được hòang vị, thì hắn sẽ tiếp tục như vậy, cuối cùng an phận trở thành Vương gia, tiêu diêu cả đời.

Tuy nhiên, chuyện đời khó đoán, Tuyết Minh Đường đã chết, chức Thái tử được Tuyết Minh Cương kế nhậm, Tuyết Minh Văn không phục, tự nhận so ra mình kém Tuyết Minh Đường, nhưng hơn Tuyết Minh Cương rất nhiều, do đó, sinh ra ý niệm muốn đoạt vị, chỉ là trước khi lâm chung Tuyết Minh Đường đã an bài. Tuyết Minh Cương và Tuyết Minh Đường cùng một mẹ sinh ra, theo nguyên lý được sự ủng hộ của vương công đại thần của Tuyết Minh Đường thế nên, sau khi Tuyết Minh Đường mất, Tuyết Minh Cương tiếp nhận vương vị. Chính vì thế, Tuyết Minh Văn vẫn không có một cơ hội nào, và phát hiện ra sự thất bại của mình là do thủ hạ của một người đã chết.

Sau khi gặp được Tô Tố Tố, bài danh đệ nhất trong Vân Mộng tiên tử, hắn tìm thấy được hi vọng. Tố Tố nguyện ý bang trợ với điều kiện là sau khi hắn trở thành hòang đế, dùng lực lượng của hoàng thất, giúp đỡ phát triển Tố Y môn. Không chút do dự, Tuyết Minh Văn đáp ứng điều kiện đó, thậm chí có kế họach, sau khi trở thành hoàng đế, sẽ cho Tố Tố Tố trở thành hoàng hậu, đến lúc đó, tự nhiên Tuyết Minh Văn thuộc Tố y môn.

nl.Dưới sự hỗ trợ của Tô Tố Tố, mọi việc đều tiến hành thuận lợi, đã nhìn thấy thành công cho đến khi Lãnh Âm Tâm xuất hiện. Hắn biết Lãnh Âm Tâm và Tuyết Minh Đường có quan hệ, biết được Lãnh Âm Tâm sỡ dĩ giúp đỡ Tuyết Minh Cương hơn phân nửa là vì Tuyết Minh Đường, chỉ là, hắn không ngờ sau nhiều năm như vậy mà Lãnh Âm Tâm còn tới giúp đỡ Tuyết Minh Cương.kien

“Đúng là ma nữ!” Tuyết Minh Văn trong lòng thầm hận, nếu như không phải Lãnh Âm Tâm xuất hiện, có lẽ hiện tại hắn đã là thái tử, sau này chỉ cần phụ hoàng bệnh nặng băng hà, hắn sẽ là nhất quốc chi chủ.

Từ cánh cửa truyền đếm tiếng gõ cửa, ba ngắn hai dài, chính là ám hiệu mà hắn và Tô Tố Tố đã ước định, do đó, không hề do dự, Tuyết Minh Văn nhanh chóng mở cửa phòng. Quả nhiên, Tô Tố Tố nhanh chóng xuất hiện tại cửa phòng.

Tô Tố Tố nhanh chóng vào phòng, còn Tuyết Minh Văn đóng cửa rồi chuyển thân quay lại.

“Tô tiên tử, đã muộn thế này còn có chuyện gì vậy?” Tuyết Minh Văn hỏi. Hắn biết Tô Tố Tố không tự nhiên đến vào giờ này mặc dù Tô Tố Tố đối với hắn có hảo cảm và hắn cũng tin rằng ngày sau Tô Tố Tố sẽ đáp ứng hắn trở thành hoàng hậu, nhưng hắn cũng hiểu rõ ràng là trước hết hắn phải thành công đoạt được hoàng vị đã, nếu không thì Tô Tố Tố khẳng định sẽ li khai.

“Ta đã gặp Diệp Vô Ưu.” Tố Tố Tố nói nhỏ: “Ta và hắn đã nói chuyện, nhưng ta không thể chắc là thật hay giả, do đó muốn Nhị điện hạ chứng thực.”

“ Ồ, chuyện gì vậy? Có quan trọng không?” Tuyết Minh Văn kinh ngạc hỏi.

“Quả thật rất quan trọng. Nếu việc này đúng là sự thực thì chúng ta có cơ hội ám sát Tuyết Minh Cương một cách dễ dàng.” Tô Tố Tố gật đầu: “Theo Diệp Vô Ưu nói, hắn đối với Tuyết Minh Cương vô cùng bất mãn, hơn nữa, hắn biết chúng ta cũng có mục tiêu giết chết Tuyết Minh Cương, xem ra hắn tựa hồ là muốn cùng chúng ta hợp tác.”

“Hắn bất mãn với Tuyết Minh Cương?” Tuyết Minh từ từ nhíu mày. “Cái đó có đáng tin không?”

“Ta không hiểu rõ lắm nên mới phải hỏi lại Nhị điện hạ.” Tô Tố Tố lắc lắc đầu. “Ta muốn hỏi Nhị điện hạ một việc, đối với Tuyết Minh Cương người hiểu rõ được bao nhiêu, người có biết chuyện giữa hắn và Lãnh Âm Tâm không?”

“Tô tiên tử, nàng nói về khía cạnh nào?” Tuyết Minh Văn quả thật đối với việc này cũng không được minh bạch.

“Là như thế này, Nhị điện hạ, theo như Diệp Vô Ưu đã nói, Tuyết Minh Cương tựa hồ đã có tình cảm với Lãnh Âm Tâm, có lẽ đó là nguyên nhân chính mà Diệp Vô Ưu bất mãn đối với Tuyết Minh Cương.” Tô Tố Tố suy nghĩ rồi nói thẳng ra.

“Việc này, nhưng thật ra ta cũng biết chút ít. Theo ta được biết, Tuyết Minh Cương xác thật có tình cảm đối với Lãnh Âm Tâm, có điều, trong lòng của Lãnh Âm Tâm, chỉ có Tuyết Minh Đường. Tuyết Minh Cương biết rất rõ điều này do đó hắn chỉ có thể để cảm tình của mình ở trong lòng.” Tuyết Minh Văn trầm ngâm từ từ nói: “Hơn chục năm nay gần đây, Tuyết Minh Cương không lập Thái tử phi, có lẽ chính là nguyên nhân này. Trên thực tế, hắn thực sự muốn Lãnh Âm Tâm trở thành Thái tử phi.”

“Nói như vậy có lẽ Diệp Vô Ưu đã nói thật.”. Tô Tố Tố chậm rãi nói.

Có lẽ Diệp Vô Ưu không thể tưởng tưởng được cái việc mà gã nói hươu nói vượn không ngờ lại là sự thật, lại rất tốt đối với kế hoạch của gã, đã giúp gã bước một bước dài tới thành công.

“Tô tiên tử, Diệp Vô Ưu vì chuyện nảy mà bất mãn với Tuyết Minh Cương sao? Chẳng lẽ hắn và Lãnh Âm Tâm lại có quan hệ rất đặc biệt?” Tuyết Minh Văn có chút kì quái hỏi.

“Đúng như Nhị điên hạ đã nghĩ, bề ngoài Diệp Vô Ưu và Lãnh Âm Tâm là quan hệ sư đồ, nhưng trên thực tế lại là quan hệ tình lữ.” Tô tố tố gật đầu. “Diệp Vô Ưu sở dĩ mời Hoa Vân La giúp Lãnh Âm Tâm, đương nhiên là vì nữ nhân này. Có điều Tuyết Minh Cương có ý muốn tranh giành nữ nhân này với hắn nên hắn vô cùng bất mãn với Tuyết Minh Cương, thậm chí còn có ý muốn giết chết Tuyết Minh Cương.”

“Giữa Diệp Vô Ưu và Lãnh Âm Tâm có quan hệ, nên có thể dễ dàng tiếp cận Tuyết Minh Cương, thậm chí có thể dễ dàng giết chết Tuyết Minh Cương.” Tuyết Minh Văn do dự một lúc rồi nói: “Tô tiên tử, theo nàng thì chúng ta có nên hợp tác không?”

“Tạm thời ta không thể xác định được, chỉ là bề ngoài thì chuyện của Diệp Vô Ưu có vẻ rất hợp lí.” Tô Tố Tố thấp giọng nói: “Ta tìm đến Nhị điện hạ cũng là muốn hỏi về quan điểm của ngài về việc này.”

“Ta đã gặp Diệp Vô Ưu một lần tại Phiêu Hương thành, lúc ấy hắn chỉ vì một chuyện nhỏ mà tại đại nhai công nhiên động thủ nên ta có cảm giác hắn hành động tự nhiên dựa vào sở thích.” Tuyết Minh Văn nghĩ nghĩ rồi đáp: “Không biết Tô tiên tử hiểu bao nhiêu phần về hắn?”

“Ấn tượng lớn nhất hắn để lại cho ta đó chính là sự háo sắc”. Tô Tố Tố khóe miệng lộ xuất một tia cười khổ. “Nhưng chính vì như thế mà chúng ta có thể tin rằng vì một nữ nhân hắn có thể giết người.”

“Có lẽ phải nhờ Tô tiên tử sắp xếp một chút. Ta muốn tự thân đến gặp Diệp Vô Ưu, lúc đó, chúng ta sẽ quyết định xem có thể hợp tác hay không.” Tuyết Minh Văn trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng có quyết định.

“Được thôi, ta sẽ đi tìm hắn.” Tô Tố Tố gật gật đầu: “Nhị điện hạ, nếu bây giờ mà người gặp Diệp Vô Ưu thì có tiện không?”

“Tiện chứ, đương nhiên là thuận tiện rồi, càng nhanh càng tốt. Chúng ta không có nhiều thời gian nên nếu việc này được giải quyết càng nhanh, đối với chúng ta vô cùng có lợi.” Tuyết Minh Văn vội vã nói.

“Thật là tốt, Nhị điện hạ chờ một chút, Tố Tố sẽ trở lại ngay.” Tô Tố Tố nói nhanh rồi mở cửa đi mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.