Vô Lại Quần Phương Phổ

Quyển 9 - Chương 3: Kiếp tẩu song mĩ



“Các nàng nói lời phải giữ lời, đến lúc đó không được hối hận!” Diệp Vô Ưu vội vàng nói. Mặc dù hắn biết khả năng thắng được các nàng rất thấp nhưng so với việc đợi bọn họ chủ động khiêu gợi, thì hắn nghĩ là khả năng mình thắng bọn họ vẫn lớn hơn nhiều.

“Diệp công tử, ngươi có thể an tâm về điểm này, ta có thể làm chứng cho họ. Nếu ngươi thực có thể thắng được tám tỷ muội Tố Lan bọn họ, ta có thể làm chủ cho họ, đem bọn họ gả cho ngươi.” Tô Tố Tố khẽ mỉm cười nói.

“Vậy Tô đại mĩ nhân nàng? Hay là tiện thể gả luôn cho ta?” cặp mắt Diệp Vô Ưu xoay chuyển, ướm hỏi.

“Nếu Diệp công tử có hy vọng như thế, vậy Tố Tố cũng chẳng ngại gì.” Tô Tố Tố cười vui vẻ, “Bất quá, Diệp công tử, chúng ta cũng phải nói rõ trước, nếu ngươi mãi vẫn không thắng được Tố Lan các nàng, chúng ta cũng sẽ không đợi mãi đâu!”

“Ối, Tô đại mĩ nhân, các nàng không thể vậy chứ!” Diệp Vô Ưu vừa nghe tức thì hoảng hốt, có chút bất mãn nói.

“Diệp công tử, ngươi sao có thể khiến ta và Tố Lan bọn họ mấy người cả đời không lấy chồng được chứ?” Tô Tố Tố cười nhẹ, “Nếu cả đời ngươi không đạt được yêu cầu của chúng ta, vậy sao chúng ta cả đời phải đợi trong khuê phòng?”

nl.“Ta không muốn các nàng phải đợi mãi trong khuê phòng à, chỉ cần khuê phòng của các nàng rộng mở với ta là được.” Diệp Vô Ưu cười hi hi nói.kien

“Muốn hay thế!” Tố Lan hừ khẽ một tiếng, “Ngươi có mà mơ. Cho ngươi thời gian một năm, trong khoảng một năm này, nếu ngươi có khả năng thắng tám người chúng ta, chúng ta sẽ thuộc về ngươi. Nếu đánh không lại chúng ta, sau này không được có chủ ý với chúng ta!”

“Ài, Tố Lan à, đừng vậy chứ. Chúng ta hãy thương lượng, mười năm được chứ?” Diệp Vô Ưu hấp tấp mặc cả.

“Cho ngươi một năm là tốt lắm rồi, vốn định cho ngươi một tháng mà thôi!” Tố Lan mũi xinh nhăn lại, “Nếu ngươi vẫn tiếp tục cò cưa thêm bớt, chúng ta sẽ chỉ cho ngươi thời gian một tháng!”

Thấy vậy, Diệp Vô Ưu vội vàng ngậm miệng. Nói gì thì nói, thời gian một năm khả năng còn có hy vọng, một tháng ư? Khẳng định luôn là tử lộ.

Hắn thèm muốn đám chị em sinh tám này đã bao năm, sao có thể buông trôi như vậy được!

“Các người còn không giao Lung Nguyệt ra?” Lúc này Lâm Thanh Diệp lại bắt đầu bức bách Phong Hoa Tuyết và Phong Tuyết Nguyệt giao người.

Phong Hoa Tuyết và Phong Tuyết Nguyệt mặc dù rất không tình nguyện, nhưng việc đã đến nước này, các nàng rốt cuộc chỉ đành ra mệnh lệnh cho thủ hạ đưa Lâm Lung Nguyệt ra.

Lâm Lung Nguyệt xem ra không phải chịu ủy khuất gì lớn, chỉ chịu giam lỏng, công lực bị chế trụ. Lâm Thanh Diệp sau khi giải khai cấm chế trên người nàng lại kéo nàng hỏi này hỏi nọ, còn Lâm Lông Nguyệt phát hiện thấy Diệp Vô Ưu ở đó, vẻ mặt tỏ ra có chút cổ quái.

“Lâm Thanh Diệp, chúng ta đã giao Lâm Lung Nguyệt ra, sao các người vẫn không thả chúng ta?” Phong Tuyết Nguyệt hét lên lanh lảnh.

“Tô đại mĩ nhân, đi thôi!” Diệp Vô Ưu thấy đã tìm được Lâm Lung Nguyệt liền quay sang Tô Tố Tố nói, “Hai đại mĩ nhân này cũng thuận tiện mang theo!”

“Hừ, Diệp Vô Ưu, chúng ta đã thả Lâm Lung Nguyệt, ngươi còn phải mang chúng ta đi đâu?” Phong Tuyết Nguyệt phẫn nộ thét lớn.

“Phong cô nương, hắn đương nhiên là muốn đưa các nàng về Vô Ưu sơn trang.” Tô Tố Tố uể oải đáp, “Nếu không, nàng cho rằng hắn sẽ đưa nàng đi đâu?”

“Ta không muốn đi!” Phong Tuyết Nguyệt tức tối nói, “Ta không đến Vô Ưu sơn trang, mau thả ta ra!”

“Kêu la cái gì?” Lâm Lung Nguyệt đột nhiên quát Phong Tuyết Nguyệt, “Các ngươi nhốt ta bao ngày như vậy, bây giờ đem các ngươi nhốt lại mấy ngày, có gì mà không được chứ? Các ngươi còn kêu nữa, ta sẽ để tên dâm tặc đó cường gian các ngươi!”

Mặc dù Lâm Lung Nguyệt không phải chịu chút tổn hại nào nhưng bị giam cầm nhiều ngày như vậy, nàng rõ ràng cũng đã rất bất mãn.

“Phong cô nương, Lung Nguyệt không phải dọa người đâu. Diệp công tử của chúng ta yêu thích nhất là mĩ nữ, vạn nhất hắn không cao hứng, giở trò Bá Vương giương cung cứng với các nàng thì thêm thảm lắm đó!” Tô Tố Tố khẽ cười, nói.

“Tô đại mĩ nhân, Lung Nguyệt bảo bối, hai nàng đừng đem ta ra nói xấu nữa được không?” Diệp Vô Ưu có chút bất mãn nói.

“Ta nói không đúng sao? Tên dâm tặc ngươi năm đó chẳng phải là đã cường bạo ta sao?” Lâm Lung Nguyệt tức tối phản bác.

“Cái đó, Lung Nguyệt bảo bối, sự việc hồi đó không nên nhắc lại nữa, ài, chúng ta, chúng ta cũng nên đi thôi!” Diệp Vô Ưu có chút ngượng nghịu, vội vàng nói.

“Hứ!” Lâm Lung Nguyệt hừ một tiếng, giận dữ trừng mắt với Diệp Vô Ưu, “Đợi về tới nơi sẽ lại tính toán với ngươi!”

oOo

Chẳng cần biết là nguyện ý hay không nguyện ý, rốt cuộc chúng thiếu nữ Phượng Tiên môn cũng bất lực nhìn hai vị môn chủ của họ bị đưa đi, bọn họ cũng không hề ngăn cản. Mà trước mặt Tố Y bát nữ, bọn họ có ngăn trở cũng chẳng khác gì châu chấu đá xe, chẳng có chút tác dụng nào.

Còn đến khi Phong Hoa Tuyết và Phong Tuyết Nguyệt phát hiện Tố Y bát nữ không ngờ đều có thể phi hành, liền lập tức loại bỏ ý định phản kháng. Đến lúc này, họ rốt cuộc cũng đã minh bạch vì sao nhóm người Diệp Vô Ưu lại coi trời bằng vung như vậy.

nl.Trên đường, Diệp Vô Ưu lại chẳng làm gì. Có câu ngày rộng tháng dài nên hắn cũng chẳng lo lắng, chỉ có chút tiếc rẻ là lần này hắn không thể ôm Lâm Thanh Diệp đại mĩ nhân thành thục đó cùng phi hành. Bất quá, ôm Hàm Yên cùng bay cảm giác cũng không tệ, chỉ là nha đầu này trong lúc phi hành trên không trung liên tục khiêu gợi phần dưới của hắn, khiến hắn xung động muốn đem nàng thực hành ngay giữa không trung.kien

Sau vài ngày, một đoàn người về tới Vô Ưu sơn trang. Cũng thật trùng hợp, vừa mới trở về đã *****ng ngay một thân ảnh kiều diễm thân thuộc ngay trước cổng trang, mà người đó, không ngờ lại là Tống Loan.

Trông thấy Tống Loan, trong lòng Diệp Vô Ưu tức thì đại hỉ, thả Hàm Yên xuống, lao về phía Tống Loan.

“Loan tỷ, nàng đi theo ta!” Diệp Vô Ưu kéo Tống Loan chạy vào trong.

“A,... Vô Ưu, là ngươi?” Tống Loan không kịp phản ứng, chỉ đến khi bị Diệp Vô Ưu kéo nàng đi được vài trượng mới nhận ra người đó là Diệp Vô Ưu nàng đang muốn gặp.

“Loan tỷ, chẳng lẽ không phải ta?” Diệp Vô Ưu đáp nhanh, đồng thời kéo nàng chạy thẳng vào trong. Chỉ một loáng, hai người đã đến phòng Diệp Vô Ưu, sau đó, tên tiểu tử này liền hấp tấp hỏi: “Loan tỷ, pháp bảo đó thế nào?”

“Lần này ta đến tìm đệ cũng chính là vì chuyện pháp bảo.” Tống Loan hơi do dự một chút rồi tiếp, “Trải qua thời gian ba năm tiềm tâm nghiên cứu, cuối cùng ta đã luyện chế ra pháp bảo đầu tiên. Chỉ là, trước mắt ta vẫn không biết rõ uy lực ra sao nên định để đệ tự mình thí nghiệm một phen.”

“Thật sao? Loan tỷ, nàng thật quá tuyệt!” Diệp Vô Ưu hưng phấn không thôi, ôm chầm lấy Tống Loan, đặt một nụ hôn cuồng nhiệt lên mặt nàng, còn trong lòng cũng đã bắt đầu tính chuyện xúc cá vào giỏ. Đợi hắn có pháp bảo liền có thể đánh thắng Tố Lan các nàng, sau đó tám mĩ nhân khiến hắn luôn chảy nước miếng đó sẽ phải cùng phục thị hắn trên giường.

Vì thế khi nhìn thấy Tống Loan hắn mới cao hứng như vậy. Chính bởi vì Diệp Vô Ưu biết rằng, dựa vào bản sự vốn có của hắn, muốn đánh bại tám tỷ muội Tố Lan, thực giống như hái sao trên trời. Nếu như là một chọi một, có thể còn có hy vọng, chứ một chọi tám, có là Hoa Vân Lan cũng rất có khả năng không phải là đối thủ của các nàng, nữa là Diệp Vô Ưu hắn? Nên khi nhìn thấy Tống Loan, hắn cho rằng có thể nhờ vào sự trợ giúp của pháp bảo để đánh bại bọn họ. Giờ đây nghe được Tống Loan quả thật đã luyện chế ra pháp bảo, sao lại không khiến Diệp Vô Ưu cao hứng cho được?

“Loan tỷ, đi, chúng ra ra ngoài đi thử đi!” Diệp Vô Ưu cũng chẳng buồn hỏi đáo để pháp bảo là cái giống gì, kéo luôn Tống Loan chạy ra ngoài, sau đó bay ra ngoài trang. Một lát sau liền hạ xuống khu rừng bên ngoài trang.

Việc gì đệ phải vội vã vậy?” Tống Loan có chút chẳng biết nên cười hay khóc.

“Cái này, Loan tỷ, ta chỉ nhất thời hiếu kì thôi!” Diệp Vô Ưu lúng túng đáp, trong lòng lại nhủ thầm: “Ta sao lại không vội được chứ? Ta mà không nhanh, tám đại mĩ nhân chẳng bay mất à!”

Thấy Diệp Vô Ưu sốt ruột như vậy, Tống Loan cũng chẳng nói nhiều, lấy ra cái gọi là pháp bảo, một khối cầu nhìn đen đen.

“Loan tỷ, đây, đây là pháp bảo gì vậy?” Trong lòng Diệp Vô Ưu tức thì trầm xuống, pháp bảo này sao lại khó nhìn đến vậy? Pháp bảo xấu xí như vậy có lẽ tác dụng cũng chẳng lớn.

“Đệ đừng có chỉ nhìn vẻ xấu xí của nó, uy lực của nó có thể còn mạnh hơn nhiều pháp bảo trên tay đệ đó.” Dường như Tống Loan cảm nhận được biến hóa trên sắc mặt của Diệp Vô Ưu, có chút không vui nói, “Kì thật nguyên lý của pháp bảo này cũng tương tự như cái của đệ, bất quá trên tay đệ là phòng thủ pháp bảo, còn cái của ta lại dùng để công kích.”

“Ồ, sử dụng thế nào? Ta muốn thử chút.” Diệp Vô Ưu ngẩn ra, lại thấy hứng thú trở lại.

“Pháp bảo này ta gọi nó là Chân khí đạn. Bên trong có thể chứa được rất nhiều rất nhiều chân khí, sau đó, đệ chỉ cần sử dụng phương pháp thích hợp thôi động nó, chân khí sẵn có sẽ bạo phát ra.” Ngẫm nghĩ một chút Tống Loan tiếp, “Bất quá, về mặt khống chế cụ thể vẫn còn có chút vấn đề, bởi vì chân khí chứa bên trong không giống nhau nên chân khí cần để khống chế pháp bảo này cũng khác nhau, vì thế có chút rắc rối, có thể đệ cần phải thử nghiệm nhiều lần.”

“Vậy sao, ta thử xem sao đã.” Lúc này Diệp Vô Ưu đã thực sự hứng thú, tiếp lấy khối tròn đen đen đó từ tay Tống Loan, sau đó nhờ sự chỉ đạo của Tống Loan, truyền chân khí vào trong. Lần đầu tiên hắn không dám truyền vào quá nhiều, sợ xảy ra vấn đề, sau đó bắt đầu y theo biện pháp khống chế Tống Loan đã nói, sử dụng chân khí thôi động pháp bảo.

Bùm một tiếng, chỗ gần đó bị chân khí khoét thành một hố lớn, cây cối cũng bị đổ ngã.

“Chẳng trách gọi là Chân khí đạn à, thực sự là không thua kém gì Thiên lôi đạn của nha đầu Mộ Dung Tiểu Tiểu đó.” Ngây ngốc cả nửa ngày, Diệp Vô Ưu mới lẩm bà lẩm bẩm.

“Bất quá, dường như cũng dễ khống chế thôi mà!” Cũng vì lần đầu sử dụng rất thuận lợi, Diệp Vô Ưu không để ý đến lời nhắc của Tống Loan, lại bắt đầu thử nghiệm.

Bùm, vẫn một tiếng nổ lớn phát ra. Lần này, dưới chân Diệp Vô Ưu hiện ra một hố lớn, còn hắn lại bay lên không.

“Vô Ưu, đệ không sao chứ?” Tống Loan lúc này hốt hoảng, vội vàng hướng lên trên gọi lớn.

“Khụ khụ...” Một lúc sau, Diệp Vô Ưu rơi trở lại mặt đất, trên mặt bám đầy bụi đất, tình trạng thảm hại, y phục toàn thân te tua lỗ chỗ.

“Híc híc!” Thấy Diệp Vô Ưu dường như không sao, Tống Loan mới yên tâm, nhịn không được cười vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.