Vô Lại Thời Đại

Chương 13: Bạn trai



Từ sau khi lần Tiêu Hồng Vĩ vào nhầm nhà vệ sinh nên buộc phải chấp nhận một điều kiện của Tiểu Nghi, Tiểu Nghi đã 3 ngày nay không cãi cọ với hắn rồi, cả căn nhà hình như trở nên yên tĩnh hẳn, nhưng cũng cô quạnh đi rất nhiều, còn Lâm Hạo và Yến Tử thì vẫn cứ nồng ấm như cũ, hiện giờ 2 người này về mặt cơ bản đã xem như Tiêu Hồng Vĩ và Tiểu Nghi không hề tồn tại trong mái ấm nhỏ của họ vậy.

Buổi chiều hôm nay Tiêu Hồng Vĩ không có tiết học, đang nằm dài trên ghế sofa xem ti vi, máy điện thoại đột nhiên réo vang, vừa nhìn vào số gọi đến là biết ngay của vị nữ địa chủ điêu ngoa kia, trực giác mách bảo Tiêu Hồng Vĩ chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra. Quả nhiên vừa kết nối cuộc gọi, Tiểu Nghi đã nói một tràng như súng liên thanh, phải mất hồi lâu Tiêu Hồng Vĩ mới hiểu rõ rốt cuộc là chuyện gì.

Thì ra cô nàng bảo hắn phải đến trường trong vòng 10 phút, đây chính là điều kiện mà lần trước Tiểu Nghi đã nói, nếu Tiêu Hồng Vĩ không thể đến đúng giờ thì phải chịu phạt nấu thức ăn sáng trong một tuần. Đi mua thức ăn sáng thì hắn biết, chứ bảo hắn nấu thức ăn sáng thì chẳng khác nào bảo con heo nái leo cây.

Tiêu Hồng Vĩ không có thời gian suy nghĩ, chỉ biết nếu mình đến không kịp trong thời gian quy định thì chết chắc, bị Tiểu Nghi áp bức bóc lột đã trở thành thói quen của tên vô lại này rồi, nhưng nói gì thì nói từ nhà chạy tới trường ít nhất cũng phải mất 15 phút, may mà Tiêu Hồng Vĩ còn có một chiếc xe đạp Phượng Hoàng cổ lỗ sĩ.

Khi Tiêu Hồng Vĩ cưỡi chiếc xe đạp đồ cổ thở hồng hộc xuất hiện trước mặt Tiểu Nghi, thời gian vừa đúng 10 phút.

“Ờ, mới dùng có 9 phút 11 giây, so với lần trước tiến bộ hơn nhiều rồi!” Tiểu Nghi nói xong, bước tới khoác lấy tay Tiêu Hồng Vĩ.

Tiêu Hồng Vĩ còn tưởng mình chạy xe mệt quá nên dẫn đến đầu óc thiếu dưỡng khí cục bộ, sản sinh ảo giác. Tiểu Nghi, vị nữ địa chủ điêu ngoa hung dữ, lúc này đang chủ động khoác lấy tay mình? Thật là khó mà tưởng tượng, hơn nữa còn nói cái gì lần trước ở đây, chẳng lẽ ngay cả tai mình cũng xảy ra hiện tượng nghe nhầm?

Đang lúc suy nghĩ vẩn vơ, một gã trai đứng đối diện đã lên tiếng: “Cậu ta là bạn trai của em thật sao?”

Vừa rồi quá vội vàng nên Tiêu Hồng Vĩ chưa chú ý đến gã trai đứng ngay trước mặt. Bây giờ nhìn ngắm kĩ, thấy tên này cao hơn một mét tám, tướng mạo khôi ngô tuấn tú, còn đeo một cặp mắt kính vàng chóe, ra dáng thư sinh nho nhã lắm thay.

“Chẳng lẽ anh không nhận ra bạn trai của tôi yêu tôi đến cỡ nào à?” Tiểu Nghi siết chặt tay Tiêu Hồng Vĩ hơn, dựa sát người vào hắn. Tiêu Hồng Vĩ chỉ cảm thấy một vật mềm mại chạm vào cánh tay mình, cảm giác đó thật dễ chịu làm sao.

“Tiểu Nghi, vậy anh đi đây! Nhưng trước khi đi anh muốn nói anh đi không phải vì tin những gì em nói, mà là vì em thà tìm một thằng chẳng ra gì như thế đóng kịch cũng không chịu chấp nhận anh, anh rất đau lòng vì chuyện này. Hẹn gặp lại!”

Tiêu Hồng Vĩ nghe tên kia hạ thấp mình liền nổi giận đùng đùng, cái gì mà thằng chẳng ra gì hả? Tốt xấu gì tao cũng có cha mẹ sinh ra, mày thì tài giỏi gì, có tư cách gì nhận xét tao? Đang định chặn tên khùng này lại lí luận, nào ngờ gã chuồn mất nhanh như tên bắn.

“Thôi bỏ đi! Cậu không cần tức giận, tớ mời cậu đi ăn cơm được chưa!” Tiểu Nghi thấy Tiêu Hồng Vĩ giận muốn bốc khói, vội xoa dịu cơn giận của hắn bằng một lời đề nghị.

“Cậu vốn phải mời tớ ăn cơm mà. À! Từ khi nào tớ thành bạn trai của cậu ấy nhỉ?” Tự nhiên vô duyên vô cớ bị người ta hú đến đóng vai bạn trai, ít ra cũng phải tìm hiểu rõ nguyên nhân chứ.

“Thì mới mấy phút trước, nhưng bây giờ chức bạn trai của cậu đã bị sa thải rồi, nếu cậu muốn dự tuyển vào vị trí ấy thì hãy viết tờ sơ yếu lí lịch nộp cho tớ xem xét!” Tiểu Nghi mỉm cười nói, phải công nhận cô nàng đanh đá thật, nói chuyện toàn móc họng người ta.

“Thôi miễn! Xin hỏi nữ địa chủ đại nhân còn việc gì sai bảo không ạ?” Lúc này Tiểu Nghi vẫn chưa bỏ tay ra khỏi cánh tay Tiêu Hồng Vĩ, hắn cũng để mặc không nhắc tới, có gái đẹp nắm tay mà từ chối thì đó là thằng đại ngu.

Chính vào lúc Tiêu Hồng Vĩ đang lim dim mắt nghĩ vẩn vơ, Tiểu Nghi chợt nhận ra hành vi thân mật thái quá của mình, bèn đỏ mặt hất tay hắn ra, Tiêu Hồng Vĩ tiu nghỉu thất vọng một lúc, trong lòng cảm thấy kì lạ, tại sao vừa rồi cô nàng không đỏ mặt, bây giờ thì cứ như trái ớt thế nhỉ?

“Vô lại!” Tiểu Nghi lườm hắn một cái.

“Ơ… Sao tớ lại thành ra vô lại rồi?” Tiêu Hồng Vĩ mang nỗi oan ức kêu lên.

Tiểu Nghi nhảy tót lên xe của Tiêu Hồng Vĩ, hối thúc: “Vô lại, chúng ta về nhà nào!”

Buổi tối Lâm Hạo và Yến Tử lại ra ngoài hẹn hò với nhau, căn nhà rộng lớn chỉ còn lại hai người Tiêu Hồng Vĩ và Tiểu Nghi. Vì buổi chiều Tiểu Nghi đã hứa mời Tiêu Hồng Vĩ ăn cơm, nên bữa cơm tối cô đã tự lăn vào bếp nấu nướng.

Khi từng đĩa từng đĩa thức ăn bốc khói nghi ngút được bưng ra bàn, Tiêu Hồng Vĩ lòi cả mắt ra kinh ngạc, thật không ngờ cô nàng điêu ngoa còn có tài bếp núc nhỉ, chỉ có điều lời phê bình góp ý đúng đắn là cần thiết phải có, như thế mới giúp người ta tiến bộ chứ!

“Thức ăn nhìn thì được đấy, không biết ăn có ngon không thôi!”

“Cậu ăn thử là biết ngay ấy mà!” Tiểu Nghi vênh mặt tự tin.

Tiêu Hồng Vĩ gắp lấy một miếng thịt bò béo ngậy bỏ vào mồm, thấy Tiểu Nghi mang vẻ mặt háo hức nhìn vào mình chờ câu nhận xét, Tiêu Hồng Vĩ cố tình nhai nhóp nhép ra tiếng, rồi tặc lưỡi nói: “Ờ, cũng tạm được, so với những quán ăn lề đường có khá hơn một chút!”

Tuy ngoài miệng nói thế, nhưng đôi mắt Tiêu Hồng Vĩ vẫn cứ dán chặt vào những đĩa thức ăn, ai nhìn vào cũng biết ngay là hắn nói dối rồi, tiếp đến hắn lại liên tiếp nếm thêm vài đĩa, sau đó lại đưa ra vài lời nhận xét khách quan, giả đò góp ý vài câu.

Đang lúc hai người đang cười nói vui vẻ, chuông cửa reo lên. Tiểu Nghi đứng dậy đi ra mở cửa, còn Tiêu Hồng Vĩ thì cắm cúi tranh thủ gắp thêm vài miếng ngon tọng vào mồm.

“Xin hỏi cô tìm ai?” Ngoài cửa là một cô gái xinh đẹp lạ mặt, Tiểu Nghi lịch sự hỏi.

“Cô là ai?” Cô gái không trả lời mà hỏi ngược lại, đôi mắt mở to tỏ vẻ ngạc nhiên lắm.

Lúc này Tiêu Hồng Vĩ cũng bước tới gần, khi bộ mặt dính đầy dầu mỡ của hắn trưng ra trước mặt hai người đẹp, hai cô gái liền bật cười khanh khách, Tiêu Hồng Vĩ nhận ra cô gái mới đến nhà là em gái Hạ Thanh của Lâm Hạo, mấy ngày không gặp đã sắp quên mất cô bé luôn rồi.

“Là em đó hả? Vào nhà đi!” Tiêu Hồng Vĩ vừa nhai thức ăn trong miệng vừa nói.

Tiểu Nghi thấy hai người quen nhau bèn vào nhà lấy khăn giấy cho Tiêu Hồng Vĩ lau miệng, tên vô lại này mỗi lần ăn đồ đều như con nít, lần trước cũng thế.

Khi Tiểu Nghi lấy khăn giấy trở ra phòng khách, Hạ Thanh và Tiêu Hồng Vĩ đã ngồi yên vị trên ghế sofa. Tiểu Nghi đưa khăn giấy cho Tiêu Hồng Vĩ, ngồi xuống kế bên hắn, tạo cho người đối diện cảm giác cô là nữ chủ nhân của căn nhà này.

Hạ Thanh đương nhiên cảm nhận được điều đó. Cái tên vô lại này, mới cách đây không lâu còn vì một cô gái trong nhà hàng ghen tuông đau lòng, thế mà hôm nay đã có một cô bạn gái mới rồi, cũng không biết hắn đã dùng thủ đoạn gì cưa được người đẹp, nhất định là thủ đoạn không hay ho.

Đang lúc suy nghĩ lung tung, Tiêu Hồng Vĩ lên tiếng ngắt luồng suy nghĩ của Hạ Thanh.

“Hạ Thanh, sao hôm nay em rảnh rỗi đến đây vậy?” Do lần trước từng đi chung với nhau nên hai người xem như đã quen biết, Tiêu Hồng Vĩ hỏi thẳng không cần e dè.

“Hôm nay em đến tìm anh trai, anh ấy có nhà không vậy?”

“Anh trai của em giờ đang bận tìm chị dâu tương lai cho em đó!” Tiêu Hồng Vĩ nói đùa.

“Thế sao anh không đi theo? Chẳng phải anh và anh trai em xưa nay luôn cùng tiến cùng lui đó sao?” Hạ Thanh buộc miệng nói ra câu này xong liền hối hận, trước mắt người ta đã có một cô bạn gái sờ sờ ra đó, mình nói vậy là quá vô duyên rồi.

“Anh không có phước như anh trai em, anh đành cô đơn một mình ở lại giữ nhà thôi!”

Cô đơn một mình? Nói vậy là cô gái ngồi bên cạnh không phải là bạn gái rồi? Hạ Thanh đột nhiên dâng lên một cảm giác ghét cay ghét đắng, xưa nay cô chả có cái nhìn thiện cảm về mấy tên đàn ông lăng nhăng và giả tạo.

Tiểu Nghi cuối cùng đã chịu lên tiếng: “Tôi chỉ là khách trọ ở đây thôi!” Câu nói này nhằm 2 mục đích, một là nói cho đối phương biết lí do tại sao mình có mặt trong nhà, hai là thông báo mình không phải bạn gái của Tiêu Hồng Vĩ. Nhưng ngoài miệng nói thế, trong lòng Tiểu Nghi lại không nghĩ như vậy, tuy tên vô lại này hay ăn hiếp mình, còn thường hay cãi cọ, nhưng lại lặng lẽ bước vào trái tim của cô rồi.

Lúc này Tiêu Hồng Vĩ đang huyên thuyên diễn thuyết, đến khi Hạ Thanh nói ra một câu hắn mới tắt tiếng, sửng sốt nhảy dựng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.