Vô Lại Thời Đại

Chương 30: Giận (2)



Có đôi khi bạn thà đắc tội với một tên sát thủ cũng không dám đắc tội với một tên vô lại, vì sự báo thù không nguyên tắc của họ sẽ khiến tinh thần bạn bị bấn loạn.

Nếu cô gái mà bạn yêu bị một người bỏ rơi một cách vô tình, bạn sẽ làm sao ? Câu trả lời của Tiêu Hồng Vĩ là sẽ để cho kẻ đó hối hận vì đã được sinh ra đời.

Quỷ Sư trước giờ vốn vô tình, là kẻ thù của hắn bạn nhất thiết phải giác ngộ về cái chết cho tốt. Nếu bạn không muốn chết vậy thì bạn cần phải cẩn thận sống mỗi ngày, đề phòng hắn tìm cơ hội giết bạn, nhưng điều càng đáng buồn hơn là bạn lại không biết người mà bạn đắc tội có vai trò gì ? Sẽ dùng thủ đoạn nào để đối phó bạn ? Đó mới là điều chí mạng, là điều định sẵn cái tên dám bỏ rơi sư tỷ sẽ có kết cục thảm khốc.

Tiêu Hồng Vĩ từ ví tiền của sư tỷ nhìn thấy tấm hình đó, hai người trong tấm hình cười rất rạng rỡ, đứng tựa sát vào nhau, có thể thấy, thời khắc đó, sư tỷ là người hạnh phúc nhất trên thế gian này. Tên nam sinh trong tấm hình chính là cái tên Tiêu Hồng Vĩ đã nhìn thấy lần đầu ở trong quán ăn, cho nên Tiêu Hồng Vĩ cũng không cần phí nhiều công sức thì đã tìm ra được cái tên này.

Khi Tiêu Hồng Vĩ xuất hiện ở trước mặt gã, gã đang thân mật nằm với một cô gái khác trên bãi cỏ trong công viên. Bàn tay to bự của gã cứ chạy qua chạy lại trên cơ thể cô gái, dần dần rờ xuống vườn hoa bí mật của cô gái. Tiêu Hồng Vĩ nhìn thấy liền nổi giận, tên đàn ông đó đâu biết hai tên giống như tử thần đã xuất hiện trước mặt gã.

Lâm Hạo thấy vậy cũng khó chịu, cái tên này sao mà nhìn thấy ghét thế. Sau đó cũng không nói gì, mà đi thẳng tới đó, một chân đá vào mông của gã đó. Gã đột nhiên bị đánh, lập tức nhảy dựng lên la oai oái, mặt đầy giận dữ mà nhìn cái tên vừa đá mình, cô gái bên cạnh thì mắc cỡ nên đã tránh sang một bên.

Trong lòng gã vô cùng bực bội, quay lại thì thấy đối phương có hai người đang nhìn mình, ánh mắt khiến hắn lạnh cả người, ánh mắt như đang nhìn con mồi vậy. Loại người này trước nay luôn mềm nắn rắn buông, tuy trong lòng đầy giận dữ, nhưng lúc này lại tỏ ra xu nịnh, cũng chẳng thèm để ý tới cách nghĩ của cô gái bên cạnh đối với hắn.

“Hai vị đại ca, không biết tiểu đệ đã có chỗ nào đắc tội với hai vị không ?” Gã đứng dậy, khom lưng nói.

Lâm Hạo cười lạnh lùng, hắn quả thật không muốn nhiều lời với cái thứ rác rưởi này.

“Cũng không có gì, chỉ là muốn mượn chỗ này của mày để xài tí !” Tiêu Hồng Vĩ nhếch mép cười chậm rãi nói, nụ cười khiến không ai nhìn thấu được dụng ý của hắn, nhưng tên Lâm Hạo ở bên cạnh thì lại biết rất rõ. Một khi Quỷ Sư xuất hiện nụ cười quen thuộc đó, có nghĩa là đối phương sẽ không thể toàn vẹn mà đi khỏi được. Tiếc là gã đối diện mặt vẫn còn mừng, mừng vì đối phương chỉ là muốn cái chỗ này thôi.

“Hây ! Hai vị đại ca sao không nói sớm, anh tùy tiện nói đại một tiếng thì em nhường cho hai anh liền, chúng em sẽ đi ngay mà !” Gã lập tức kéo cô gái bên cạnh dậy, muốn mau chóng đi khỏi cái chỗ thị phi này, nhưng Tiêu Hồng Vĩ lại không để cho gã được như ý.

“Khoan đã, để cô gái này lại.” Tiêu Hồng Vĩ hét vào gã đang định bỏ chạy, liếc mắt với ý khiêu khích mà nhìn gã, nếu một tên đàn ông đến cả cô gái của mình mà cũng bỏ mặc để mình thoát nạn, vậy thì tên này có sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Lần này có thể xem là gã đã hiểu ra, hai tên sao chổi trước mặt đến đây là để kiếm chuyện, nhưng cô gái bên cạnh gã không phải người bình thường, là con gái của một ông lớn nào đó. Nếu bây giờ gã bỏ chạy còn cô gái xảy ra chuyện thì hắn cũng chết chắc. Không còn cách nào khác chỉ đành lấy hết can đảm nói: “Này anh bạn, bất cứ chuyện gì cũng đừng có quá đáng, cô ấy là bạn gái tôi, tôi không thể để cô ấy ở lại được.”

Gã nói thế khiến hai người Tiêu Hồng Vĩ cảm thấy bất ngờ, chứ đâu biết gã này vì sợ hậu hoạn sau này nên mới ráng chống, nhưng cũng vì nguyên nhân này mà Tiêu Hồng Vĩ bỏ đi cái ý nghĩ cho gã ta biến mất, điều này cũng khiến gã lụm lại được tánh mạng mình.

Cô gái bên cạnh nghe bạn trai mình dũng cảm ra mặt vì mình, lập tức thơm ngay một cái, Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo lắc đầu, cô gái đó đúng là si tình.

Gã được cổ vũ, bỗng chốc quên mất cái dáng vẻ khom lưng cúi đầu vừa nãy của mình, nên càng nói nhiều hơn, nói hoài không dứt. Nhưng Tiêu Hồng Vĩ cũng khá nhẫn nại, tuy nghe không rõ gã nói gì, nhưng cũng không xen vào để xem gã có thể nói đến khi nào.

Gã thấy đối phương không hề có phản ứng gì, vẫn là ánh mắt lạnh lùng như lúc ban đầu, cuối cùng gã cũng chịu im miệng.

“Mày nói xong rồi hả ?”

“Nói xong rồi, nếu tụi bây còn dám đụng tới tao, tao tin là ba của bạn gái tao và cũng là ba vợ của tao sẽ không tha cho tụi bây.” Đoạn diễn thuyết lúc nãy, gã đã phát huy hết tài năng ăn nói của gã. Dùng lý lẽ và tình cảm đối với hai người Tiêu Hồng Vĩ, vừa đe vừa dọa, còn gắng sức hơn cả Đảng Cộng Sản khi khuyên Đảng Quốc Dân đầu hàng, kết quả lại chẳng nhằm nhò gì với đối phương.

“Mẹ mày !” Một tiếng chửi, Lâm Hạo nhào vào gã như hổ dữ vồ mồi vậy, vừa đá vừa nói: “Mẹ nó, cái thằng khốn này, sao mà nói nhiều quá, còn phiền phức hơn cả Đường Tăng nữa, tao đá chết mày, để mày khỏi nói nhiều nữa !”

Hành động công ích của Lâm Hạo (giúp dẹp bớt tiếng ồn) khiến Tiêu Hồng Vĩ cười như nắc nẻ, cái tên này từ lúc nào lại nóng nảy vậy. Còn cô gái thì đã khóc lóc chẳng ra gì, muốn tiến lên bảo vệ bạn trai nhưng thấy vẻ mặt hung dữ của Lâm Hạo lại không dám qua. Nhưng tiếng kêu la đau đớn của bạn trai lại khiến cô không cách nào bỏ đi một mình.

“Cô bé này nếu không muốn tụi này cưỡng hiếp thì mau đi khỏi đây đi !” Tiêu Hồng Vĩ giả vờ thèm muốn nhìn cô gái, đồng thời phối hợp thêm động tác xoa tay, hình như mấy tên tội phạm cưỡng hiếp trước khi bắt đầu đều làm động tác này.

“Này, có cưỡng hiếp thì chừa phần tao với !” Người nói chuyện không phải Lâm Hạo, mà là một bóng người từ xa đi lại. Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo nghệch mặt ra, không lẽ lại gặp phải tội phạm cưỡng hiếp nào ở đây chứ.

Người đó tới gần rồi Tiêu Hồng Vĩ mới nhìn rõ, má ơi, thì ra là Báo Tử.

“Tên khốn ngươi sao lại biết bọn tao ở đây ?” Lâm Hạo chân đạp trên đống rác hỏi.

“He he, đại ca bảo tao đến thăm tụi bây, gần đây trong giang hồ đang nóng như lửa, hai tụi bây không về đúng là tổn thất mà !” Báo Tử nhìn gã đang nằm trên mặt đất, lại nhìn cô gái đang chạy khỏi đây, chẳng hiểu đầu cua tai nheo, hai tên này từ lúc nào lại thích đi tằng tịu chứ.

Khi nghe câu nói của Báo Tử thì cô gái đã chạy mất dép, ai bảo mức độ thân thiện của Báo Tử quá kém, chỉ một câu nói đã dọa cô gái chạy mất, cho nên mới nói làm người xấu cũng cần phải có mặt tiền vậy, chứ giống hai tên Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo, hù hết cả nửa ngày trời cũng không hù cho một cô bé bỏ chạy được.

“Xui, xui, xui, ông đây mới không có hứng đi làm mấy chuyện tằng tịu này. Chuyện này mày hỏi Thập Tam đi !” Lâm Hạo tiếp tục hoạt động tay chân.

“Chuyện riêng mà, làm xong rồi nói tiếp, chút nữa đi uống mấy chai nha.” Mấy hôm rày Tiêu Hồng Vĩ vì chuyện của sư tỷ nên tâm trạng luôn bực bội, lâu lâu Báo Tử mới đến nên muốn đi uống một bữa cho đã.

“Được, vậy nhanh lên đi ! Có cần tao giúp không ?”

“Tự tao làm được rồi !” Tiêu Hồng Vĩ vội vàng nói. Tên Báo Tử này là người ra tay không biết nặng nhẹ, nếu gây ra án mạng ở đây thì phiền phức to.

“Tao cho mày hai con đường để đi, một, đấu tay đôi với tao, mày thắng thì mày đi. Hai, tự mày để lại một thứ. Tự mà chọn lấy đi.”

Trong lòng gã vô cùng oan khuất, nếu là bình thường thì gã chắc chắn sẽ chọn cách thứ nhất, dù sao đối phương cũng chỉ là một gã nhỏ con cao 1m5, 1m6 thôi, nhưng lúc nãy bị Lâm Hạo đánh cho sống dở chết dở, làm gì còn sức mà đấu tay đôi. “Tôi chọn cách thứ 2, anh muốn thứ gì tôi cho anh thứ đó, tôi có tiền, à, không, bạn gái tôi có tiền, tôi có thể cho bọn anh, xin anh hãy tha cho tôi!”

Trên mặt Tiêu Hồng Vĩ tỏ vẻ khinh bỉ, cái thứ rác rưởi này sao xứng với sư tỷ chứ, “Mày đã chọn cách thứ hai, vậy thì đừng hối hận. Cái tao cần không phải là tiền, tao cần một bộ phận trên cơ thể mày, ví dụ như tay mày, chân mày chẳng hạn !”

“Đừng, đừng mà, tôi cầu xin hai anh tha cho tôi đi !” Gã đã bị dọa đến khiếp sợ, trong ánh mắt càng lúc càng hãi hùng, cơ thể bất giác run lẩy bẩy.

“Mày không được quyền chọn !” Tiêu Hồng Vĩ không muốn lãng phí thời gian, đó đâu phải phong cách của hắn.

Chỉ nghe thấy trong công viên có tiếng thét như tiếng lợn bị chọc tiết vậy, “thằng em” của gã đã nằm trong tay Tiêu Hồng Vĩ. Quay đầu chuẩn bị bỏ đi, thì thấy Lâm Hạo và Báo Tử nhìn mình giống như nhìn quái vật vậy. “Nhìn vậy là ý gì đây ! Còn không đi !” Tiêu Hồng Vĩ bực bội nói.

Hai người lặng đi, rồi sờ xuống “thằng em” của mình không biết có còn hay không, hễ nghĩ tới là lạnh cả người, Quỷ Sư đúng là Quỷ Sư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.