Ba ngày sau, vết thương của Triệu Hồng Lân và Ngọc Như Hồng đã bắt đầu khép lại, họ cũng đã có thể tự xuống giường.
Tuy nói bị thần y hạn chế cử động, nhưng ít nhất cũng làm cho Kiến nhi đỡ bận rộn hơn mỗi khi cho họ ăn ngày ba bữa. Tựa vào cái gối mềm mại, bọn họ nhìn người mình yêu vẫn đang hôn mê bất tỉnh, trong lòng cảm thấy rất nặng nề.
Ngọc Như Hồng nhìn Giới Viện, không nhịn được mà lo lắng quay sang nhìn Chu Vô Mệnh đang bắt mạch, hỏi: “Chu thần y, hắn khi nào mới có thể tỉnh lại?”
“Hắn? Trong hai ngày sẽ tỉnh lại, ngươi yên tâm, hắn hơn hẳn cái tên đang một chân bước vào Quỷ Môn quan kia, dù sao thể chất cũng tốt. Chẳng qua là vì năm tháng trước hắn chịu nội thương quá nặng, mà chưa điều trị tốt đã động chân khí, bây giờ vừa ngoại thương, vừa nội thương, hắn không bị phế đã là may mắn lắm rồi.” Chu Vô Mệnh không buồn ngẩng đầu lên, nhấc cái chăn bông đắp trên người Giới Viện ra, rồi cởi áo hắn.
“Ngươi làm gì vậy?” Ngọc Như Hồng sốt ruột hỏi Chu Vô Mệnh.
Chu Vô Mệnh vẫn không nhìn y, tiếp tục cởi áo Giới Viện ra, sau đó cởi nốt cả miếng băng vải quấn trên vai hắn, vừa bôi dược vừa nói: “Chính ngươi xem đi.”
Cúi đầu nhìn, Ngọc Như Hồng thấy rõ vết đao đả thương kéo dài từ xương vai đến ngực trên người Giới Viện, sắc mặt cũng mất đi huyết sắc mà trắng bệch. Từ khi Giới Viện đi với y, lúc nào cũng bị thương, nguy hiểm đến tính mạng. Là y đã làm phiền hắn… Nhưng nếu bảo y buông hắn ra, y không làm được. Sau này dù có vượt núi đao biển lửa, chỉ cần ở đâu có Giới Viện, thì ở đó có y!
Đang đau lòng nhìn Giới Viện, Chu Vô Mệnh bỗng lên tiếng: “Do nội phủ chấn thương đúng phải kinh mạch, nên dù thân thể phục hồi như cũ, thì nội lực của hắn cũng mất đi phân nửa, nhưng muốn khôi phục hoàn toàn, cũng không phải không thể.”
Ngọc Như Hồng chấn động, nhìn người yêu vẫn đang mê man, trong lòng bỗng nảy lên cảm giác không biết là áy náy hay thương tiếc, y hỏi: “Có phương pháp sao?” Một người tập võ mất đi nội lực, có khác chi mất cả tính mạng.
Sau khi đắp thuốc xong, Chu Vô Mệnh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn y, tự tiếu phi tiếu nói: “Có hai cách, nhưng cũng như không.”
“Cách gì?” Ngọc Như Hồng cố chấp hỏi.
“Một, Thiếu Lâm Tự trấn tự chi bảo – Dịch Cân kinh.”
Quả nhiên là có cũng như không! Ngọc Như Hồng cười khổ, ở đại hội võ lâm phát sinh việc như thế, Thiếu lâm Tự sao còn có thể cho bọn hắn mượn Dịch Cân kinh chứ.
“Vậy cách hai?”
“Hai?” Chu Vô Mệnh nhìn về phía Triệu Hồng Lân: “Cũng giống hệt tên kia, dùng tái sinh quả. Nhưng quả này chỉ có một, các ngươi tính sao đây?”
Tính sao đây ư? Ngọc Như Hồng không nói, xuất thần nhìn chằm chằm vào Giới Viện. Dùng tái sinh quả vốn là không có khả năng. Triệu Tĩnh nếu không có tái sinh quả chắc chắn sẽ chết, còn Giới Viện chỉ mất một nửa nội lực. Mà cho dù y muốn dùng, chưa nói tới phụ thân không chịu, mà Giới Viện chắc chắn sẽ cự tuyệt, hắn thà chết cũng không chịu dùng mạng người khác để đổi lấy nội lực của mình. Vậy cách duy nhất sợ là chỉ có Dịch Cân kinh… Ánh mắt lóe lên, Ngọc Như Hồng xiết chặt quyền.
Triệu Hồng Lân thấy nhi tử trầm mặc không nói, chốc lát sau, ánh mắt y lại rơi về phía giường đối diện, chứng kiến sắc mặt trắng bệch của Triệu Tĩnh, trong lòng y lại nổi lên gợn sóng. Lòng con làm sao cha không biết, Như Hồng nghĩ cái gì, y cũng đoán được, nhưng trấn tự chi bảo của Thiếu Lâm, làm sao có thể dễ dàng bị cướp đi được? Song, y cũng không nói gì, bởi thế nào đi chăng nữa, y cũng không tặng tái sinh quả cho con y, nếu cả hai người đều rơi vào tình trạng như nhau, thì y cũng không chút do dự đoạt của Như Hồng! Vì người yêu trong lòng, y có thể cùng con ruột của mình thành kẻ thù. Y cũng rõ ràng, vì người yêu, Như Hồng cũng không khách khí với y. Chỉ vì bọn họ vốn là phụ tử, cùng chảy trong người dòng máu điên cuồng.
Sau khi đổi dược xong cho Ngọc Như Hồng, Chu Vô Mệnh bắt đầu đổi cho Triệu Hồng Lân, lại nghe Triệu Hồng Lân hỏi: “Chuyện này không phải là do Hồng Linh làm sao? Thế nào thần y lại tự mình động thủ?” Vết thương truyền đến cảm giác mát mẻ thoải mái làm y thở ra một hơi. may mà không phải loại dược bỏng rát như ba ngày vừa rồi… Bỗng y chợt ngộ ra nguyên nhân, trong con ngươi hiện lên quang mang lạnh như băng, bất quá, đã vụt tắt ngay sau đó.
“Nàng đang nấu dược không đi được, cho nên ta phải làm thay.” Chu Vô Mệnh sau khi băng bó xong, cũng bắt mạch cho y, sau đó cười cười gật đầu: “Không tệ, công lực của ngươi quả thật không tệ, vết thương phục hồi nhanh hơn ta tưởng rất nhiều, ngươi có từng uống kỳ dược nào không?”
Triệu Hồng Lân nhìn Chu Vô Mệnh, nói: “Không biết, là sư phó cho ta uống.”
Chu Vô Mệnh híp mắt một lúc, cuối cùng nói: “Cố dưỡng thương đi, ta còn phải dựa vào công lực của ngươi để cứu tên kia, nếu không sư đệ sẽ đốt Kim Tuyến hoa sen cùng Lan Chung vương của ta mất.”
Không cần hắn nói, Triệu Hồng Lân còn hận bản thân không thể khôi phục ngay lập tức, Triệu Tĩnh một ngày bất tỉnh, y cũng một ngày không yên tâm. Ngay cả lúc ngủ, cũng vì mơ tới hắn mà bừng tỉnh…
——–
Tháng mười bắt đầu mùa đông, gió lạnh càng cắt da cắt thịt, lá cây khô cũng đã phủ kín sơn ao.
Đã nửa tháng trôi qua, năm người tiến vào sơn ao đã có bốn người khỏe lại, chỉ có duy nhất một người vẫn chưa tỉnh.
Ngũ thế tử Đại Lý sau bảy ngày uống thuốc giải cũng đã tỉnh lại, mà vết thương của Triệu Hồng Lân và Ngọc Như Hồng cũng đã khôi phục được bảy tám phần, còn Giới Viện mặc dù đã tỉnh, nhưng phải nằm trên giường mười ngày mới có thể xuống đất.
Sau giờ ngọ, mặt trời tỏa ánh sáng lấp lánh, chiếu vào thân thể đang dựa vào cửa, càng khiến người kia lười biếng không buồn di động.
Thiếu niên tuấn tú xinh đẹp được bao trong áo da cừu ấm áp, nhưng vẫn cảm thấy lạnh vô cùng, mà tiến sát vào ngực người đằng sau. Người đằng sau thì gắt gao ôm lấy hắn, nắm lấy ngọc thủ lạnh như băng mà sưởi ấm, một bên quát lớn: “Bảo ngươi ở trong phòng ngươi không chịu, giờ thì biết lạnh chưa?”
Thiếu niên tuấn tú cười ha ha không ngừng: “Đại ca ở đây đương nhiên đệ cũng muốn ở đây! Mà cái nơi quỷ quái này lạnh thật, chờ sau khi nghĩa huynh của đại ca tỉnh lại, chúng ta sẽ về Đại Lý nhé, nơi này thật sự lạnh quá trời!”
“Ngũ đệ, hay là đệ về phòng đi, thân thể của đệ vẫn còn suy yếu lắm…” Đôi mày xinh đẹp của Đoàn Vô Ngân có chút nhăn lại, hắn muốn đưa ngũ đệ về phòng, một phần là bởi vì hắn không quen ở trước mặt nhiều người như thế mà có những hành động thân mật như vậy.
Song ngũ đệ hắn tựa hồ không biết đang làm khó đại ca, nên vẫn không chịu động đậy, gắt gao ôm chặt thắt lưng hắn, áp vào ngực hắn nói: “Đại ca, trong phòng là nghĩa huynh của đại ca, cho nên đệ muốn cùng huynh ở đây chờ huynh ấy tỉnh lại.”
Vậy thì cũng đâu cần phải… quá mức thân mật thế chứ? Đoàn Vô Ngân cơ hồ không dám nhìn thần sắc của mấy người bên cạnh, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn bắt đầu có khuynh hướng biến đen.
Ngọc Như Hồng đứng yên một bên, cúi đầu nhìn Giới Viện. Thân thể hắn còn yếu, giờ phút này đang dựa vào ghế trúc nhắm mắt dưỡng thần, nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt, thật không biết hắn đang nghĩ gì.
Bỗng một cơn gió lạnh thổi qua, y thấy Giới Viện rụt cổ lại, liền cởi áo ngoài khoác lên người hắn. Giới Viện mở mắt ra, con ngươi sáng lấp lánh nhìn y một cái rồi lập tức nhắm lại, khóe miệng có chút giật giật.
“Hừ.” Hồng Linh dựa vào vách tường, nàng vừa nắm tay Triệu Kiến Thành, vừa kiêu ngạo nhìn bọn họ, chứng kiến cử động của bốn người, không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Giới Viện và Đoàn Vô Ngân như chưa từng nghe thấy, chỉ có Ngọc Như Hồng và Đoàn Vô Dữ thì liếc nàng một cái, rồi đều quăng cho nàng một ánh mắt lạnh lùng, ý tứ là: Không muốn nhìn thì đừng nhìn!
Bên kia Triệu Kiến Thành kéo kéo tay Hồng Linh, lo lắng hỏi: “Mẹ ơi, cha có tỉnh lại không? Kiến nhi muốn gặp cha lắm.”
Hồng Linh ngồi xổm xuống, ôm con trai vào lòng, ôn nhu nói: “Kiến nhi đừng lo lắng, cha không sao đâu, cha nhất định sẽ tỉnh lại…” Nói xong, ánh mắt nàng lại phiêu đến cửa phòng, trong lòng cũng không dám xác định, đã một canh giờ rồi, sao bọn họ chưa đi ra?
Sau giờ cơm trưa, Chu Vô Mệnh cho rằng đả thương của Triệu Hồng Lân đã ổn, cũng là lúc bắt đầu cứu Triệu Tĩnh. Vốn mọi người đều muốn hỗ trợ, nhưng đã bị Chu Vô Mệnh đuổi hết đi, nói là lúc vận lực trị liệu, không thể có chút mất tập trung, bởi vậy sáu người bọn họ phải đứng ở cửa uống gió Tây Bắc.
Song đã hơn một canh giờ trôi qua, bên trong vẫn không đề có chút động tĩnh, không khỏi làm kẻ khác hoài nghi không biết có xảy ra việc gì ngoài ý muốn không? Nghĩ đến đây, Hồng Linh càng hoảng, yên lặng mà ôm con mình, đôi mắt đẹp không ngừng nhìn chằm chằm cánh cửa.
Ngọc Như Hồng nhìn nàng, nhẹ nhàng cười lạnh, rồi ngồi xổm xuống cầm tay Giới Viện, lúc này y mới phát giác, tay hắn lạnh lẽo như băng, vì vậy liền truyền chân khí cho hắn. Giới Viện khẽ mở mắt, nghĩ muốn cự tuyệt nhưng lại bị y nắm chặt không tha, cho nên cũng mặc kệ y. Chân khí từ lòng bàn tay truyền khắp cơ thể một lần, Giới Viện cũng dần dần ấm lên, nhìn về phía y, hắn nhẹ giọng cảm ơn. Khó có được giây phút ấm áp như vậy, Ngọc Như Hồng tươi cười, cười đến khuynh quốc khuynh thành. Giới Viện nhìn y cười, thất thần trong chốc lát, rồi lại vội vàng nhắm mắt lại, ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng trái tim đang đập nhanh liên hồi…
Trong cơn im lặng, bỗng cánh cửa mở “cạch” một tiếng.
Chu Vô Mệnh đầu đầy mồ hôi đi ra, mệt mỏi nhìn quét qua mấy tên “thần giữ cửa”, chỉ nói một câu: “Để cho bọn họ nghỉ ngơi.” Rồi lập tức đi về phòng.
Quá bất ngờ, sáu người vẫn lặng thinh, nhưng trong nháy mắt đã chen vào phòng, đi cuối cùng là Ngọc Như Hồng đang dìu Giới Viện.
Sáu người bao quanh giường, chỉ thấy hai người nằm trên đó, dưới cái chăn, hai thân thể giao quấn với nhau, Triệu Tĩnh nằm ngửa trên người Triệu Hồng Lân, cả hai đều đầu đầy mồ hôi, hai mắt nhắm nghiền. Bất đồng ở chỗ, Triệu Tĩnh thì mặt đỏ bừng, còn Triệu Hồng Lân thì tái nhợt.
Bỗng Triệu Kiến Thành mở miệng: “Cha…”
Hồng Linh cùng Đoàn Vô Ngân đồng thời đi lên cầm lấy cái chăn, giằng co một hồi, cuối cùng Đoàn Vô Ngân chậm rãi xốc chăn lên. Song vừa giơ lên, hắn lập tức hạ xuống, rồi phân phó: “Nhanh đi chuẩn bị nước ấm.”
Mặc dù chỉ một khắc, nhưng mọi người đều nhìn thấy Triệu Tĩnh đang lõa thể.
Hồng Linh sắc mặt đại biến, vội vàng lao ra. Đoàn Vô Ngân liền bảo Ngọc Như Hồng nhanh đi chuẩn bị, Đoàn Vô Dữ, Giới Viện cùng Triệu Kiến Thành ở lại, còn hắn thì đi lấy quần áo.
Hồng Linh đứng ở trước cửa phòng Chu Vô Mệnh, đã thấy y lau mặt thay quần áo, thần khí thanh sảng đi ra. Ấn y vào cửa, hai tròng mắt của Hồng Linh như bốc hỏa mà hỏi: “Rốt cuộc thế nào rồi? Tĩnh ca không sao chứ?”
“Ngươi không tin y thuật của ta sao?” Chu Vô Mệnh nhướn mi, ánh mắt cũng lộ ra quang mang là lạ.
“Vậy… vì sao sắc mặt của hắn lại khác thường như vậy?” Một người nội thương, lại không còn chút máu, lúc sau mặt đỏ bừng như thế, thật làm kẻ khác lo lắng.
Chu Vô Mệnh khoanh hai tay dựa vào cửa, chọn một tư thế thoải mái, rồi lười biếng nói: “Ngươi thí dược cho ta, mà giờ tâm trạng ta không tệ, coi như là thưởng cho ngươi. Tái sinh quả tính hỏa, bổ huyết ích khí, song dược tính khó dung hòa, cần công lực hơn bốn mươi năm hóa giải. Thân thể tên kia đã quá yếu, càng khó hấp thu dược tính, sau khi tên còn lại bắt đầu dùng nội lực, ta chỉ có thể cởi sạch quần áo của hắn, dùng kim châm đâm vào các huyệt trên người hắn để khí huyết chuyển động thuận lợi, mới có thể chữa được. Song tái sinh quả dược tính quá mạnh, làm hắn huyết khí nghịch lưu, may mà tên còn lại nội lực đủ cao, liều mạng mới đè được nghịch khí trong cơ thể hắn, nếu không hắn đã chết rồi.” Đây cũng là nguyên nhân vì sao một người mặt như sung huyết, một tên thì sắc mặt tái nhợt, về phần sắc mặt y tái nhợt còn do một nguyên nhân khác, Chu Vô Mệnh tựa hồ không định nói cho nàng.
Nghe y giải thích xong, Hồng Linh yên tâm không ít, nói: “Ngươi đừng có tên kia tên kia, hắn tên Triệu Tĩnh, là chồng ta. Còn tên còn lại, y tên… bỏ đi, mặc kệ y!”
“Tên là gì cũng không liên quan đến ta, ta cũng chẳng cần nhớ.” Chu Vô Mệnh lãnh khốc bỏ lại những lời này, rồi đi về phía gian phòng mọi người đang tụ tập kia.
Có lẽ đã lau sạch thân thể mà cảm thấy thoải mái, nên Triệu Tĩnh và Triệu Hồng Lân càng ngủ càng sâu. Sắc mặt của Triệu Tĩnh theo thời gian dần dần khôi phục bình thường, không còn sung huyết như cũ nữa, song sắc mặt Triệu Hồng Lân vẫn tái nhợt không chút máu.
Có người yên tâm, nhưng cũng có người lo lắng. Ngồi ở mép giường nhìn gương mặt uể oải của phụ thân, Ngọc Như Hồng cảm thấy vô cùng bất an, phụ thân đả thương vừa tốt, nay lại tốn quá nhiều nội lực, liệu có sao không?
Màn đêm lặng lẽ phủ xuống, hàn ý càng thêm lạnh lẽo. Vì nhiều người còn yếu, nên trong phòng đã đốt hỏa lò.
Sau khi dùng cơm tối xong, tất cả mọi người vẫn ở trong phòng kia, cùng chờ đợi hai người không biết bao giờ tỉnh lại.
Đột nhiên Ngọc Như Hồng mở to mắt, trên mặt đầy vẻ sợ hãi, nhìn Triệu Hồng Lân, run giọng hỏi: “Đây… chuyện gì thế này? Vì sao cha ta lại biến thành như vậy?”
Nghe thấy y kinh hô, mấy người ngồi bên giường Triệu Tĩnh vội chạy tới, ngay cả Giới Viện cùng ngồi dậy đến xem. Chỉ có Hồng Linh vẫn bất động ở đầu giường của Triệu Tĩnh, mắt lạnh nhìn bọn họ. Còn Chu Vô Mệnh thì cười cười đứng phía sau góp vui.
Vừa nhìn, ai cũng há mồm trợn mắt giống hệt Ngọc Như Hồng. Tại sao lại như vậy, người trên giường vẫn ngủ yên, sắc mặt tuyệt sắc khuynh thành cũng đã khôi phục. Nhưng làn da một khắc trước còn trắng nõn mịn màng, sao giờ đã trở nên xám xịt, khóe mắt cũng có nếp nhăn, mái tóc đen dài óng mượt thì bắt đầu chuyển thành xám trắng…
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Ngọc Như Hồng quay đầu rống hỏi.
Giới Viện và Đoàn Vô Dữ thì khiếp sợ, còn Triệu Kiến Thành cố chen lên trước, cầm lấy tay Triệu Hồng Lân, nhẹ nhàng phe phẩy, mà Hồng Linh cách đó không xa nhìn thấy cũng giật mình kinh ngạc.
Trầm mặc một hồi lâu, Đoàn Vô Ngân trầm lắng liếc về phía Chu Vô Mệnh, khẳng định hỏi: “Ngươi hạ dược lúc nào?”
Chu Vô Mệnh ha ha cười: “Không hổ là sự đệ, thật hiểu rõ sư huynh! Y đã uống qua kỳ dược, nên có thể sẽ kháng dược tính, vì vậy chờ thời điểm y yếu nhất, ta đã cho y ăn ‘niên hoa dĩ thệ’, đây là dược ta mới điều chế, dùng trên người mỹ nhân, hiệu quả thật tuyệt.”
Đoàn Vô Ngân nhíu máy, nhìn gương mặt ngủ say của Triệu Hồng Lân. Niên hoa dĩ thệ, thật là dễ nghe, cũng thật hợp.
“Sao ngươi lại làm vậy?” Ngọc Như Hồng tỉnh táo lại, hung hăng trừng y, ánh mắt không ngừng chớp động, không biết đang suy nghĩ gì.
“Ngươi không cần uổng phí tâm cơ, ta đã nói đây là thuốc ta mới điều chế, cho nên không có giải dược.” Chu Vô Mệnh phảng phất như chưa nhìn thấy ánh mắt chết người kia, không đau không ngứa nói: “Về phần nguyên nhân, nói cho ngươi cũng được, đó là bởi vì… ta thích!” Vừa nói vừa thản nhiên đi ra khỏi phòng.
…
…
“Buông ra! Ta phải giết chết hắn!” Ngọc Như Hồng rống giận.
Giới Viện cùng Triệu Kiến Thành một người ôm thắt lưng, một người ôm chân Ngọc Như Hồng, bỗng có tiếng kêu rên đằng sau vang lên, trong lòng giật mình, y sợ đả thương đến Giới Viện, lúc này mới tỉnh táo lại.
Hồng Linh lạnh lùng nói: “Giết hắn có ích gì? Chi bằng giữ hắn lại để phối giải dược còn hơn.”
Không ngờ nàng lại nhắc nhở mình, Ngọc Như Hồng nhìn nàng một cái, đã thấy nàng đưa lưng về phía mọi người.
Chẳng lẽ đúng như Hồng Linh nói, phải chờ Chu vô Mệnh phối giải dược sao?