Võ Lâm Minh Tư Mật Ký Sự

Chương 30



Thư Trường Hoa xuất hiện lúc này, đối Trình Mạc mà nói, rõ ràng là đang khiêu khích hắn. Nhưng trong lòng hắn bây giờ lại chỉ lo lắng làm cách nào có thể bảo vệ Thư Trường Hoa toàn thân trở ra.

Nơi này nhiều người như vậy, mới một khắc trước họ còn đầy căm phẫn đòi đẩy Thư Trường Hoa vào chỗ chết, vậy mà y vẫn dám xuất hiện ở đây?

Cho dù bây giờ chưa có ai động thủ, nhưng Trình Mạc tin, đám người này đều cho rằng hôm nay Thư Trường Hoa nhất định không thể thoát khỏi nơi này.

Trình Mạc còn chưa mở miệng, Trình Túc ngồi yên lặng phía sau hắn hồi lâu đột nhiên lên tiếng: “Không biết Thư giáo chủ đại giá quang lâm có việc gì không?”

Thư Trường Hoa nhìn về phía Trình Túc, chắp tay hành lễ nói: “Hôm nay đến đây, một là để mang Tử La cô nương của giáo ta trở về, hai là muốn mừng thọ của Trình lão minh chủ.”

Trình Túc hừ lạnh một tiếng, “Thật tiếp không nổi.”

Thư Trường Hoa cười nhẹ một tiếng, nói: “Tại hạ mang đến một phần hạ lễ tặng cho Trình lão minh chủ, Trình lão minh chủ nhất định sẽ thích.”

Nói xong, Thư Trường Hoa ngoắc tay phải, một nữ tử mặc hồng y đứng phía sau đưa lên một cái khóa ngọc tinh xảo.

Tô Tình liếc mắt một cái, khi thấy rõ cái khóa ngọc kia thì liền thay đổi sắc mặt, ngoắc gọi tới một nha hoàn tới, nói nhỏ hai câu.

Trình Túc đột nhiên tiến lên hai bước, ánh mắt dính chặt trên khóa ngọc. Trình Túc đã thấy rõ ràng, chính là của ấu nữ Trình Yên hay mang bên người.

Trình Mạc vốn cũng không biết, lúc này thấy vẻ mặt của phụ thân và kế mẫu, ngực như bị ai siết chặt. Sau đó liền thấy nha hoàn kia hấp tấp chạy về, vội vàng nói nhỏ bên tai Tô Tình.

Sắc mặt Tô Tình càng tái đi, nha hoàn kia vội đỡ lấy nàng, nàng đi đến bên người Trình Túc, thấp giọng nói: “Không thấy Yên nhi đâu.”

Trình Mạc nghe nói, không cầm được cảm xúc nữa, giận dữ hét lên: “Thư Trường Hoa!”

Thư Trường Hoa lạnh nhạt đáp: “Trình minh chủ có gì chỉ giáo?”

Trình Mạc không cùng hắn quanh co lòng vòng, cả giận nói: “Muội muội ta ở nơi nào?”

Thư Trường Hoa đáp: “Hôm nay ngẫu nhiên nhìn thấy Trình tiểu tỷ, quả là xinh xắn đáng yêu, ta liền gọi người mang nàng ra ngoài chơi đùa, chờ ở một chỗ nghỉ tạm, đợi ta xử lý tốt việc bên này sẽ đưa nàng trở về.”

Trình Mạc chưa từng phẫn nộ như thế này, hắn chưa bao giờ nếm thử cảm giác bị người mình tín nhiệm phản bội. Nam nhân này mới mấy ngày trước còn tại trên giường nói sẽ đứng phía trước vì hắn mà che mưa chắn gió, nay lại bắt cóc muội muội hắn, uy hiếp hắn và thân nhân.

Trình Mạc suýt nữa nhịn không được mà tiến lên giật cái mặt nạ lạnh băng của Thư Trường Hoa xuống, hắn cố hết sức đè nén cảm xúc của mình, hai mắt đỏ lên lúc nào không hay.

Trình Túc nhăn chặt hai hàng lông mày, hiển nhiên cũng phẫn nộ đến tột điểm, hắn trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc thế nào ngươi mới chịu thả nữ nhi của ta?”

Thư Trường Hoa đáp: “Tại hạ đã nói qua, hôm nay có hai việc cần làm, một là dẫn Tử La đi, hai là tới mừng thọ Trình minh chủ, sẵn tiện muốn Trình minh chủ giao ra một thứ.”

Trình Mạc quan sát Thư Trường Hoa, cảm xúc trong lòng như nghiêng trời lệch đất, thậm chí đối phương nói cái gì hắn cũng không thể nghe rõ.

Trình Túc hỏi: “Là thứ gì?”

Thư Trường Hoa đáp: “Bạch Ngọc Lưu Ly châu.”

Tần Phương Xuyên nghe vậy sửng sốt, Tử Tiêu không thể không nhíu mày.

Một viên Bạch Ngọc Lưu Ly châu cuối cùng đúng là đang ở trong tay Trình Túc, mấy người Trình Mạc đều biết rõ trong lòng. Nhưng Trình Mạc trở về lâu như vậy vẫn không dám đề cập tới nó với Trình Túc chính là vì lo lắng sẽ khiến Trình Túc hoài nghi.

Lúc này Thư Trường Hoa nhắc tới, Trình Túc cho dù hoài nghi cũng không có đủ thời gian suy xét nguyên nhân trong đó.

Trình Túc hỏi: “Ta đưa nó cho ngươi, ngươi thả con gái ta ra?”

Thư Trường Hoa nói: “Tất nhiên rồi, tại hạ dám thề với trời.”

Tô Tình đột nhiên cao giọng hỏi: “Bằng cái gì chúng ta có thể tin tưởng ngươi?”

Thư Trường Hoa hơi chút đăm chiêu, suy nghĩ một lát, nói: “Nếu Trình lão minh chủ và Trình phu nhân không yên lòng, có thể tự mình theo ta đi đón Trình tiểu tỷ.”

Trình Túc trầm mặt, nhắm chặt mắt, nói: “Tô Tình, đem Bạch Ngọc Lưu Ly châu ra giao cho Trình Mạc, để nó theo y mang Yên nhi trở về.”

Tô Tình đáp: “Vâng, lão gia.”

Trình lão minh chủ đức cao vọng trọng, hắn đã hạ quyết định, ở đây không người dám phản đối. Có đệ tử Không Động rục rịch, Lâm Tu Vong yên lặng lắc lắc đầu.

Nữ nhi thân sinh của lão Võ Lâm Minh chủ, muội muội ruột của Võ Lâm Minh chủ đương nhiệm, nếu thật sự có gì không hay xảy ra, ai có thể gánh vác trách nhiệm này?

Thư Trường Hoa tiến đến, nâng Tử La dậy.

Tử La hơi chút đứng không vững, đành để Thư Trường Hoa đỡ nàng lui về phía sau, nàng thấp giọng nói: “Đa tạ giáo chủ.”

Thư Trường Hoa cười một tiếng, để cho hai nữ tử mặc hồng y phía sau đỡ nàng.

Tô Tình đi lấy Bạch Ngọc Lưu Ly châu, cả sảnh tiệc giằng co không tiếng động, không ai nói chuyện, chỉ đều đánh giá Thư Trường Hoa.

Dưới ánh mắt mọi người, Thư Trường Hoa tựa hồ rất thản nhiên, nhưng lại không nhìn thẳng Trình Mạc.

Qua một lúc, Tô Tình mang một cái hộp gấm đỏ khắc hoa văn chìm đi ra, nàng liếc mắt nhìn Trình Túc một cái rồi mới giao đến tay Trình Mạc.

Trình Mạc cúi đầu, nhìn hộp gấm trong tay, nhịn không được hé mở nắp hộp, nhìn thấy viên châu Bạch Ngọc trong suốt sáng lung linh bên trong mới khép lại nắp hộp.

Trình Túc bỗng nhiên nói thầm: “Nếu có cơ hội, đừng cho y dễ dàng đào thoát.”

Trình Mạc kinh ngạc đáp: “Vâng.”

Hắn cầm hộp gấm, đi về phía Thư Trường Hoa.

Thư Trường Hoa vươn tay, nói: “Trình minh chủ, thỉnh.”

Trình Mạc gật đầu, “Thư giáo chủ, thỉnh.”

Trình Mạc theo Thư Trường Hoa, Tử La và hai hồng y thiếu nữ rời đi.

Chờ bóng dáng bọn họ khuất khỏi phòng tiệc, Tử Tiêu bỗng nhiên cầm kiếm đứng dậy.

Thanh Hư sửng sốt, “Chưởng môn sư thúc?”

Tử Tiêu nói: “Ngươi chờ ở chỗ này.” Nói xong liền biến mất sau đám người.

Tần Phương Xuyên lặng lẽ lui lại sau cửa, cũng rời theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.