Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

Chương 65



Ngày hôm sau, Điệp Y xốc mạn trướng lên, muốn gọi ta dậy dùng chút điểm tâm và uống thuốc, lại thấy Khinh Hàn quang lỏa nằm trên người của ta, nhất thời đỏ mặt đi ra ngoài.

Ai………thanh danh một đời của ta a…… toàn bộ bị hủy hoại rồi……

Ta chỉa chỉa vào đầu Khinh Hàn, hắn hừ một tiếng rồi sờ sờ tóc của ta, ta muốn ngồi dậy, thì lúc này mới phát giác phân thân của hắn vẫn còn trong thân thể của ta, ta tức giận quay đầu trừng hắn, hắn còn làm như cái gì cũng không biết, quay lại hôn ta.

Lúc sau hỏi ta muốn ăn cái gì? Muốn làm việc gì? Hay muốn ra ngoài phơi nắng hay làm chuyện linh tinh gì đó, ta đều hờ hững, hắn cũng không có buồn bực, không nói gì mà nằm ôm ta ở trên giường.

Bảo ngươi nằm, ngươi nằm đi, nằm cả ngày cho người mập ú lên đi, xem ai còn bị ngươi  quyến rũ nữa.

Đúng lúc ta đang nói thầm trong bụng, thì đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau, cả phòng chấn động mạnh, vài người ngã lầm rầm vào trong phòng.

‘Tôn chủ……thuộc hạ không cản được……’

‘Tôn chủ……thuộc hạ……vô năng……’

Khinh Hàn ngồi dậy, miệng lộ ra một tia tươi cười nói:  ‘có thể thoát chết dưới vô hình kiếm của Đế Hạo thì đáng khích lệ hơn là bị trách phạt đó chứ.’ Nói xong, trong tay bắn mấy viên đan dược ra  ngoài.

Đế Hạo, trong lòng ta bỗng rung lên thật mãnh liệt……là hắn sao?

Xuyên thấu qua sa mỏng, ta nhìn thấy thân ảnh thật bình tĩnh từng bước từng bước mà tiến tới, trầm ổn như như sơn

‘Hắn không thuộc về ngươi và nơi này’. Đế Hạo nói thật lạnh lùng không mang theo một tia nôn nóng nào, chỉ giống như  nơi đây là một căn phòng trống, tựa hồ như các phát ra từ trong không trung.

Chỉ trong một chớp mắt, ta muốn vươn tay kéo màn sa mỏng kia ra, để nhìn thân ảnh kia, nhưng thế nào cũng không thể kéo ra được.

Khinh Hàn nâng tay lên, giữ lấy cổ tay của ta, ta đột nhiên cảm thấy thân thể của hắn run lên, âm thanh không một tia gợn sóng như trước:  ‘Ở trong này không thích sao? Sao không muốn ở lại trong này?’

‘Ta muốn đưa hắn đi.’

Nước mắt ta cuối cùng cũng rơi xuống, rất lâu, rất lâu như trước kia, làm cho ta cảm thấy thật bất đắc dĩ.

Nhưng, nếu như ngươi có thể……

‘Đưa hắn đi? Hai chân hắn đã không thể ‘bước đi’ được nữa rồi’

‘Ta sẽ ôm hắn, đi đến nơi mà hắn muốn đến.’

‘Hai tay hắn đã gãy, chẳng thể dùng kiếm được nữa.’

‘Ta sẽ bảo hộ hắn’

‘Hắn không thể nói chuyện.’

‘Ta sẽ nhìn thật kỹ để biết hắn muốn cái gì.’

‘Nhưng chính là ngươi không đặt đủ niềm tin nơi hắn.’

‘Về sau ta sẽ tin tưởng hắn từng câu từng chữ.’

Ta cúi đầu, cười đến không thể nhiều hơn được nữa, trên đời này, có nhiều lần ‘về sau’ đến thế sao?

‘Vậy ngươi thử lại đây mà đưa hắn đi coi.’  Khinh Hàn âm thanh phát ra, trên mặt lộ ra nụ cười tuyệt mỹ, nhưng cuối cùng làm cho người ta không thể nhúc nhích được.

Tầng tầng mạn trướng như phiêu khởi trước mắt ta, giống như chim cứ bay bay trước mắt ta, ta mở mắt thật to, thấy Đế Hạo nhảy vào trong không trung, rồi là kiếm của Khinh Hàn, cứ thế trực diện mà tiến đến.

Thân người Khinh Hàn nghiêng qua, kéo ta qua một bên, bàn tay đột nhiên chụp lên bả vai dưới thanh kiếm, ta chỉ nghe thấy một trận ầm vang, tất cả sa mạn giống như bị xé rách bay ra tứ phía, giường trong chốc lát sụp đổ, ta hoảng loạng bị té xuống theo, Đế Hạo nhìn thấy đưa tay muốn bắt lấy ra, nhưng lại bị Khinh Hàn nắm lấy vạt áo của ta.

Mắt Đế Hạo  đỏ như ngọn đuốc, gắt gao nhìn thẳng vào Khinh Hàn, bỗng nhiên nói: ‘trận chiến giữa ta và ngươi không thể nào tránh được.’

‘Đó là điều hiển nhiên, bất quá hạn mười năm còn những hai năm nữa, nhưng các hạ sao lại gấp gáp như thế?’ Khinh Hàn thảnh thơi mà nói.

Áo của ta rớt xuống, lộ ra dấu vết của hoan ái, làm ta không biết nói gì hết.

Đế Hạo không chút để ý đến dấu vết trên người ta, nháy mắt hắn khẽ run lên, nhưng ta biết được, trong lòng hắn giống như bầu trời xanh kia đã sụp đổ.

‘Đi theo ta được không.’  Hắn đứng trước ta, trước mặt ta, nhưng không phải là khí thế cường đại nữa, cũng không phải là muốn kích thích, chỉ là rất đỗi bình thường.

Nhưng như thế lại cường đại hơn bao giờ hết, trong mắt ta phút chốc như nước bi ai thoát khỏi mặt biển rộng bao la.

Ta tự hỏi có đường sống nào cho mình không, Khinh Hàn tay đang nắm cổ họng ta, ta có chút mờ mịt nhìn về phía hắn, hắn nhìn ta mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên trán ta, sau đó nhìn Đế Hạo mà nói: ‘ta biết ngươi nhất định sẽ đưa hắn đi, nếu như vậy, chúng ta cùng đặt cược một ván đi.’

‘Đặt cược cái gì?’

Khinh Hàn ở bên tai ta nhẹ nhàng nói: ‘còn nhớ lần đó ngươi bắt bướm không? Ngươi cảm thấy ta dùng sức, thì con bướm kia có chết không?

Ta nghĩ, chẳng lẽ hắn muốn giết ta sao?

‘Đế Hạo chúng ta chùng nhau đánh cược bằng kiếm, coi là ta mau hay là ngươi nhanh tay hơn, sẽ không ngăn cản nhau, một kiếm cứ thế mà đâm thẳng tới, coi là ta chết trước hay Tàm Đậu chết trước.’

Ta mở to hai mắt, lần đầu tiên Khinh Hàn nói chuyện lại xuôi tai đến thế.

‘Ngươi sẽ không giết hắn.’ Đế Hạo nói, trong mắt hiện lên một cái nhìn thật sâu.

‘Ta đương nhiên sẽ giết. Ta đã mất hắn một lần, cũng buông tay hắn một lần, quyết định đã làm cho ta sống không bằng chết, lúc này ta tình nguyện hủy hoại hắn, cũng quyết không đem hắn cho người khác nữa.’ Khinh Hàn nhếch môi nở nụ cười, đường hoàng mà quyết liệt.

Đế Hạo nâng kiếm lên, Khinh Hàn cười nói: quả nhiên là kiếm thần, đã đến mức này rồi thì ta cũng không lưu tình.’

Khinh Hàn thu ngón tay về, ta nhất thời không hô hấp nổi.

‘Không được ra tay.’ Đế Hạo lẳng lặng nói.

‘Ngươi biết sao không? Cảnh tượng này ta từng tập luyện trong tâm tưởng rất nhiều lần, ngươi có không?

‘Ngươi điên rồi.’

‘Đúng là ta đã điên, hôm nay chúng ta sẽ coi coi ai là người điên hơn ai! Đến đi, ta xuống ngươi đâm kiếm đến đi, cắt đứt cổ hắn, một……’

Ta nhắm mắt lại, ta cảm nhận được bàn tay Khinh Hàn đang run rẩy, còn Đế Hạo thở thật gấp gáp.

‘Hai……’ Khinh Hàn đưa tay đặt vào hông ta, hơi nâng người ta lên, ta nhất thời hiểu được kiếm của Đế Hạo đang hướng đến, hắn nhất định sẽ đẩy ta ra.

‘Được…… ta sẽ rời đi!’ âm thanh vẫn trầm ổn như trước, giống như hòn đá lẳng lặng nằm ở đáy biển sâu, không nhìn thấy ánh mặt trời.

Ta mở to mắt ra nhìn, thấy Đế Hạo đã buông tay.

Khinh Hàn tay vẫn đặt ở cổ của ta, ta lặng yên thấy Đế Hạo xoay người rời đi, ngón tay nắm chặt chuôi kiếm, vì đã dùng rất nhiều sức nắm lấy. Thế nên ngón tay trở nên trắng bệch, máu từ khẽ ngón tay tràn đầy, uốn lượn quanh chuôi kiếm, như dòng ấn ký nóng bỏng, mà kia là dáng người giống như đang chờ đợi bị phá hủy đi.

Nước mắt ta rơi xuống kẽ tay của Khinh Hàn.

Ta hiểu được, Khinh Hàn đang đặt cược xem Đế Hạo yêu ta bao nhiêu, có thể yêu ta đến mức mà từ bỏ tôn nghiêm, có thể yêu ta đến mức mà hủy thiên diệt địa mà tay cầm kiếm vẫn không run rẫy. Có yêu ta đến mức dù tâm can có bị xé nát vẫn phải buông tay hay không.

Khinh Hàn đã thắng, thân ảnh Đế Hạo từng bước từng bước rời xa, so với khi bước đến càng nặng nề hơn. Tựa hồ như mỗi bước sđi đều đau đến nát xương cốt.

Cuối cùng hắn hoàn toàn biến mất trước mặt ta, ta vẫn như cũ cùng Khinh Hàn vị trí tình thế không thay đổi.

Ta có rất nhiều lần muốn mở miệng gọi tên hắn, nhưng không biết nên mở miệng gọi thế  nào, hiện tại còn chẳng thể nói được, thật là ngốc mà, làm thế nào mà gọi được đây?

Rất lâu sau đó, Khinh Hàn rời tay khỏi cổ ta, hắn gối đầu lên vai ta, ta không nhìn thấy mặt hắn, lại thấy thân thể hắn run lên, sau đó từ bả vai đến cả người ta đều bắt đầu lạnh lên, cảm giác ngày càng rõ ràng hơn.

‘Ngươi muốn đi cùng hắn phải không? Không nên nhìn hắn………không cần nhìn hắn như thế……ta sẽ ghen tị……ta sẽ rất rất ghen tị……bởi vì ngươi chưa bao giờ nhìn ta như vậy………’

Ta ngơ ngác, vươn tay trái ra, ôm lấy bờ vai hắn, tên ngốc……tên ngốc nghếch này……

‘Ngươi hận ta đã không cho ngươi cơ hội lựa chọn đúng không……? Hắn ngẩng đầu lên, chất lỏng trắng như tuyết rơi xuống từ khóe mắt hắn, tay hắn xoa xoa mặt ta, hơi đau ‘ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, nếu ngươi lựa chọn theo hắn, ta sẽ liền buông tay……ngươi yếu ớt như con bướm nhỏ kia, ta sao có thể nhẫn tâm bóp chết ngươi trong tay ta được……’

Ta mở miệng thở dốc, thiên ngôn vạn ngữ không thể nói ra được.

Hắn cười cười, giuống như hoa quỳnh nở rộ giữa buổi đêm, rồi giây tiếp theo sẽ biến mất.

Đột nhiên tay hắn nắm lấy đỉnh đầu của ta, ta bỗng nhiên cảm giác được một trận nội lực thật mạnh tràn vào nội tức của ta, đè ép kinh mạch, phản phất giãy dụa như con bướm kia, xuyên ta toàn thân ta, không thể chịu đựng được mà két lên: ‘ A—–A——-‘

Xương cốt toàn thân ta rung động, im lặng một chút rồi tất cả chìm trong tĩnh lặng.

Bàn tay Khinh Hàn rời khỏi đỉnh đầu ta, sắc mặt trở nên trắng bệt, không còn tí huyết sắc, thân thể như cạn kiệt sức lự.

Ta muốn đứng lên đỡ lấy hắn, khi chạm đến hắn, ta phát hiện mình có thể cử động được.

‘Khinh Hàn! nguoi thế nào rồi!’ âm thanh khàn khàn của ta vang lên.

Khinh Hàn ánh mắt có chút mơ màng, cười cười nói: ‘thật tốt……câu đầu tiên ngươi nói ……là gọi tên ta……’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.