Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

Chương 66



Vừa mới khôi phục lại, tay chân có chút không linh hoạt, ta dùng sức đỡ hắn, muốn đưa hắn lên giường.

Bỗng nhiên có một chưởng thật mạnh đánh về phía ta, ta miễn cưỡng ôm Khinh Hàn né đi, tập trung nhìn về phía đó thấy Trầm Trạc Thanh.

‘Ai da….ai da!’ tiếng vỗ tay vang lên, ‘xem ra Khinh Hàn quả nhiên nội công sâu thâm không thể lường được, lại có thể giúp ngươi đã thông nội tức nối gân cốt.’’

‘Ngươi muốn gì!’

‘Đương nhiên là nắm chắc cơ hội, ta đã ẩn nắp bên Khinh Hàn lâu như thế rồi, hiển nhiên phải hoàn thành nhiệm vụ của ta thôi mà——‘ hắn nở một nụ cười,  ‘bất quá khinh công của ngươi thật lợi hại có thể đem Khinh Hàn tránh chiêu này của ta ’thu thiền chấn dực’

Ta nghiêm mặt, chợt nhớ đến lời Khinh Hàn, Trầm Trạc Thanh thoạt nhìn không đơng  giản như bề ngoài.

Trầm Trạc Thanh không có nói tiếp, ta trả lại hắn một chưởng, ta dùng ‘Ngự họa bát thức’, chỉ tiếc là vết thương ở tay chân vừa khép lại cho nên cũng không cử động thoải mái lắm, chỉ là miễn cưỡng ra chiêu, bỗng dưng ta hoảng la lên: ‘hàn thiền chỉ! Ngươi là người của Bích U cung’

Trầm Trạc Thanh bước vài bước, vỗ tay nói: ‘ nhãn lực thật tốt! Bất quá, nếu ta là Lộ Ngưng, ta sẽ không tốn nhiều tâm tư để mà tra tấn ngươi, bất quá nàng là ngươi tâm hẹp, luôn ghét người mạnh hơn mình, nên cũng không ít phiền toái.’

‘Điệp Y——–Điệp Y——‘ ta kêu to, chỉ bằng ta hiện tại không thể chống lại hàn thiền chỉ, huống chi hiện tai nội công của ta tuyệt đối không bằng Trầm Trạc Thanh.

‘Gọi Điệp Y sao? Nàng vận khí tốt, đang cùng Băng Lạc sắc thuốc ở ngoài, còn những người khác, thật có lỗi, họ đã không có thể giúp ngươi rồi.’  Vừa dứt lời,  hắn liền phóng ta một cước, ta liền tránh né, mà Trầm Trạc Thanh lại nhảy qua, nguy rồi! Mục tiêu của hắn chính là Khinh Hàn đang nằm trên giường.

Ta vội vàng đuổi theo, một chưởng đánh sau lưng hắn, hắn lại túm Khinh Hàn đến trước chưởng của ta, ta phải thu chưởng lại, chuyển về hướng hắn, vừa trúng phần eo của Trầm Trạc Thanh, hắn ăn đau, ta nhân cơ hội mà túm lại Khinh Hàn, lại không ngờ được trong nháy mắt hắn lại đánh một chưởng vào giữa người Khinh Hàn.

Trong nháy mắt, Khinh Hàn phun ra một ngụm máu tươi, ta không phát khỏi một trận kinh hô.

Hai người bọn ta té trên mặt đất, Trầm Trạc Thanh hướng về phía giường, bắn ra một quyển sách.

‘Trầm Trạc Thanh, ta giết ngươi!’ ta một chưởng đánh tới, cai giường gãy nát, mà Trầm Trạc Thanh lại né được.

‘Ta khuyên ngươi, đi xem Khinh Hàn đi, hắn hao hết nội lức đã thông kinh mạch cho ngươi, lại bị ta làm vỡ nát nguyên khí, ngươi nói hắn sẽ thế nào? Trầm Trạc Thanh nhìn ta cười trong nhấy mắt hiện lên như ma quỷ.

Mà ta nhất thời đầu óc hỗn loạn, vỡ nát nguyên khí, chân khí không có nơi ở, nội tức sẽ xói mòn, gân mạch đứt đoạn.

Ta chạy đến bên hắn, chế trụ kinh mạch hắn, đem chân khí chuyển đến, Trầm Trạc Thanh không có lừa gạt ta, hắn đã làm vỡ nguyên khí của Khinh Hàn, chân khí của ta tiến vào trong  cơ thể của Khinh Hàn, nhưng lại giống thả muối xuống biển, chỉ có thể miễn cưỡng bảo trụ hô hấp của hắn.

‘Ai da. Ai da, ta khuyên ngươi nên buông tay đi, không ai có khả năn cứu hắn đâu, nhưng chỉ cần chân khí ngươi vừa cạn thì hắn sẽ chết ngay lập tức. Dù sao cũng phải chết, không bằng buông tay đi.’’ Hắn cười đến sáng lạn, như đang nói chuyện phiếm,  ‘đúng rồi, sẵn tiện nói cho ngươi biết, nhũ danh của ta không phải ‘Đâu Đậu’, nhũ danh này là cung chủ lâm thời ban cho ta, Khinh Hàn rất mê luyến ngươi, dùng nhủ danh này có tể dễ dàng tiếp cận hắn, thế nào? Không tồi chứ hả?’

Giờ phút này ta muốn cho hắn ăn thiên đao vạn quả, nhưng hiện tại chỉ có thể gắt gao ôm chặt Khinh Hàn, một khác cũng không buông tay, ta từng có cảm giác  hắn sẽ rời đi, chỉ xoay người là không thấy được, chỉ là lần này, ta nhất quyết sẽ không buông tay, trừ phi ta chết đi!

Trầm Trạc Thanh cầm một phiến quạt mà cảm thán nói: ‘ mệt chết đi được, lãnh phíc nội lực thế ngươi cũng sẽ cạn kiệt mà chết, chi bằng để ta đến giúp ngươi nha!’ nói xong, hắn hướng tay hắn hướng tay đến Khinh Hàn, ta vội vàng đầy Khinh Hàn qua dùng tay phải phá chưởng, hắn lại chụp lấy tay ta, tay ta khí huyết cuồn trào, cố nén không thể chặt đứt nội khí truyền cho Khinh Hàn.

‘Ta nói rồi, ta không giống Lộ Ngưng, ta không có kiên nhẫn.’    Hắn lại chưởng đến, ta miễn cưỡng tránh đi, nhưng cuối cùng không thoát khỏi một chưởng, một  ngụm máu phun ra, bại bị ta nuốt xuống.

‘Xem ra ngươi có kiên nhẫn và cái tính liều mạng luôn nha.!’ Trầm Trạc Thanh vặn vẹo đứng lên, hắn làm ta hết kiên trì.

‘Đi ……đi mau………đừng lo cho ta……’ Khinh Hàn khẽ nhếch miệng nói, ta la2mnhu7 kẻ tiểu nhân không nghe thấy.

Ta nhìn mặt hắn, cười cười: ‘ ngươi nhớ ta nói, chính là cảm thấy ngươi không có tự soi gương, không biết dùng từ gì để diễn ta ngươi bây giờ.

‘Ta xin ngươi hãy đi đi……’ hắn dùng sức giãy ra khỏi tay ta, nhưng so với ta lực thật yếu, ngược lại làm cho ta nắm hắn càng chặt.

‘Ta đi rồi, sẽ không được nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của ngươi nữa.’ Ta nhẹ nhàng khều khều trán hắn, hắn tựa hồ bị ta nói khích, nên ho khan thật nhiều.

Lúc này Trầm Trạc Thanh từng bước đi đến trước mặt ta, ta ngẩn đầu nhìn thấy khuôn mặt tối đen của hắn.

Hắn nâng tay lên, xuất ra mấy cây ngân châm.

‘Trầm Trạc Thanh! Dám làm càn ở Cửu Trọng Thiên sao!’

Trong nháy mắt một tả một hữu chạy tới trước Trầm Trạc Thanh, hắn thu chưởng lại, chắn được roi của Điệp Y, ngân châm của Băng Lạc, Điệp Y hét vang một tiếng, một đám người cũng chạy đến.’

‘Xem ra thật đáng khen nha, chắc cũng đến lúc đi rồi! Hòa hàn sấu ngọc thần công đã bị ta phá giải, Khinh Hàn chết là việc không thể nghi ngờ, xem ra ta nên cáo biệt’. Nói xong, hướng hai tay về phía trước mà đẩy cửa ra,, nhảy ra từ cửa, mọi người liền đuổi theo.

Băng Lạc, Điệp Y cùng chạy đến bên Khinh Hàn.

‘Mau cứu hắn, cứu hắn Băng Lạc!’, ta nâng Khinh Hàn dây, Băng Lạc một bên bắt mạch cho hắn, mày ngày càng nhíu chặt, không ngừng trầm xuống, không nói cho ta biết, nước mắt tuyệt vọng của ta cứ từ từ rơi xuống.

Băng Lạc lắc đầu: ‘ nguyên khí đã vỡ nát……không thể cứu chữa……’

Ta ôm Khinh Hàn, ta ôm thật chặt, ta đã nói rồi, trừ phi ta chết, nếu không sẽ không buông tay.

Bướm trắng lặng lẽ bay quanh chúng tôi, Băng Lạc im lặng không nói. Tất cả mọi người đang chờ đợi, chờ đợi kiên trì của ta mất đi, chờ đợi cho ta buông tay.

Ta phát hiện ta, cảm giác giác bị Bạch Lộ Ngưng tra tấn, không đau đớn đến thế này, mà chính là hiện tại, mỗi phút mỗi giây khiến ta kinh hãi, đó là người trong lòng ngực ta sẽ ngưng thở.

‘Ta thật cao hứng………cả đởi này……chỉ có lúc này đây……ngươi ôm ta chặt như vậy……’

Ta vẫn như cũ không nói lời nào.

‘Ngươi thích ta sao……

Ta bất đắc dĩ cười cười: ‘chờ tóc của ngươi bạc đi, mặt xấu đi không ai thèm nhìn, ta sẽ nói cho ngươi biết.’

‘A………’

Khinh Hàn, đừng nói, đừng cảm thấy sợ đau thì sẽ không đau.

Chính là ngươi có biết, chỉ cần ngón tay ngươi bị đứt tim ta cũng đau lắm.

Ta bỗng  nhớ tới lão tử chết tiệt kia, trừ bỏ Khinh Hàn, hắn còn biết một người có thể chữa khỏi cho ta, với y thuật như vậy, chắc chắc sẽ có thể giúp, ta mở hợp nhỏ ra, phóng con sâu nhỏ bên trong đi ra.

Không đợi quá lâu, chỉ một lát đã thấy lão tử chết tiệt kia chạy đến từ cửa, thấy ta ôm Khinh Hàn, mặt đầy nước mắt, kêu lên một tiếng   ‘ Ai da…’ rồi chạy đến.

‘Làm sao thế này? Làm sao thế này? Cái phòng coi như bị hủy gần hết rồi! Đây không phải là Khinh Hàn sao? Sao lại bị thương đến nổi này đây.?’

‘Su phụ……’ ta mở miệng, thanh âm run run.

‘Ngươi có thể nói! Haha nhất định là Khinh Hàn cứu ngươi!’ lão tử chết tiệt xem ta có thể nói nhìn rất là kích động, rất cao hứng, chính là hắn không có chú ý đến hoàn cảnh hiện tai,  ‘Khinh Hàn bị ai đả thương?’

‘Trầm Trạc Thanh, sau khi Khinh Hàn giúp ta đã thông kinh mạch cùng gân cốt……’

‘Thương nặng tới mức nào?’

‘Bị đánh vỡ nguyên khí……’

Lả tử chết tiệt trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng: ‘ cho nên ngươi vì thế mà truyền chân khí vào trong người hắn…… sẽ dùng hết chân khí của ngươi……’

‘Thế nên ta mới nhờ người đến, nghĩ biện pháp nhất định phải cứu được hắn.’  Ta cầu xin mà nói.

‘Hắn bị đánh vỡ nguyên khí, ta còn có thể có biện pháp gì đây?’  lão tử chết tiệt bất đắc dĩ nói.

‘Nhưng chắc chắn người biết ai có thể cứu hắn!’ ta hét ta.

‘……ta không thể tìm hắn được……’ lão tử chết tiệt cuối đầu, ‘hắn sẽ không cứu Khinh Hàn, hắn ai cũng đều sẽ không  cứu……’

‘Sư phụ vang cầu người, nói cho ta biết hắn là ai vậy? Ta không thể để Khinh Hàn chết được, ta không thể!’ ta nắm chặt lấy tay áo của lão tử chết tiệt,  ‘nếu hắn chết……nếu hắn chết……’

‘Ngươi cũng sẽ chết theo sao?’’. Lão tử chết tiệt hỏi

‘Ta sẽ không chết, vì ta phải để mạng mà cứu hắn, cho nên ta phải sống, sống để nhớ đến hắn, nhớ dáng vẻ của hắn, tiếng nói của hắn, hành động của hắn, nhớ đến khi hắn ôm ấp ta, nhớ hắn thật kỹ, nhớ đến lúc hắn chọc giận ta, nhớ đến hắn vì ta mà đau khổ.’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.