Anh nói chắc chắn: “Chúng ta sẽ không ly hôn, cho dù em có tin hay không, hoặc có hiểu lầm gì, anh có thể nói rõ ràng cho em biết, anh muốn là em chúng ta sẽ không ly hôn, em đừng mong có cơ hội gả cho người khác...”
Gả cho người khác? Mặc dù đây chỉ là suy nghĩ lúc ẩn lúc hiện trong đầu Khương Hiểu Nguyên, cũng có thể làm cháy lên lửa giận của anh, anh thấy mình giống quân địch giả, ai dám đến gần bà xã của anh, anh sẽ đem toàn bộ sức mạnh của mình để chống lại ke địch!
Dù sao đối với anh mà nói, sao không thường xuyên gặp ác mộng chứ?
Anh cũng bởi vì tai nạn kia mà nửa đêm tỉnh lại, anh dường như thấy chiếc xe tải nặng mấy ngàn tấn kia đụng Hiểu Nguyên, cả người cô bị ném đi thật xa... Cả người anh đầy mồ hôi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm. Anh sẽ nhanh chóng xuống giường, vọt đến cạnh giường bệnh, cho đến khi nhìn thấy cô yên ổn ngủ, nhịp tim anh mới chậm lại, hơi thở chậm lại, thả lỏng thân thể đang căng cứng...
Từng ngày từng ngày trôi qua, nếu so về kiên trì và quyết tâm, Khương Hiểu Nguyên không phải là đối thủ của Tống Tử Ngôn?
Nhìn thấy tình huống hai người giằng co sóng ngầm mãnh liệt, anh chậm chạp không biết nên giải thích như thế nào? Xem như cô muốn làm đà điểu, hy vọng anh không phá vỡ, nhưng lấy ám hiệu giải thích được không?
Cũng không thể mãi mãi không giải thích chứ? Cả ngày dính lấy cô, đem phòng bệnh của cô làm thành phòng làm việc của hắn, đây là ý gì?
Những điều không vừa lòng này, công thêm nằm trong phòng bệnh mười ngày làm cô càng thêm bực bội, hôm nay, Hiểu Nguyên rốt cuộc nổi giận...
“Tôi không muốn anh lúc ẩn lúc hiện trước mặt tôi! Anh đi tìm Đổng Tú Thanh, hoặc là người nào cũng được, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”
Tống Tử Ngôn như buông xuống tảng đá lớn. Anh rốt cuộc chờ được, chờ Hiểu Nguyên cho anh cơ hội giải thích, chỉ cần cô nhắc đến bất kỳ chuyện gì liên quan đến Đổng Tú Thanh, chỉ cần cô tình nguyện đối mặt, anh có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện.
“Anh và Tú Thanh quen nhau ở một cuộc thi hùng biện, sinh viên năm nhất như cô ấy có thể cùng phối hợp với sinh viên năm bốn như anh, làm cho anh đối với cô ấy nảy sinh tò mò, bởi vì tò mò, cho nên anh làm quen với cô ấy, theo đuổi cô ấy. Sau khi cuộc thi hùng biện toàn quốc kết thúc, bọn anh đoạt giải nhất, cũng bắt đầu qua lại.”
Anh đem cô vây trên giường, nửa nằm khống chế hành động của cô. Anh thể hiện rất rõ ràng, một khi muốn mở ra cánh cửa thần bí này, anh sẽ không cho cô một chút cơ hội trốn tránh.
Cô cắn răng chống cự. “Tống Tử Ngôn, tôi không muốn nghe tình sử của các người!”
“Đây là chuyện quá khứ của anh, em là bà xã của anh, em phải nghe.”
Anh tiếp tục. “Bọn anh rất yêu nhau, trước khi tốt nghiệp, anh bắt đầu chuẩn bị cho cuộc thi quốc gia, lập kế hoạch trong thời gian ngắn nhất lấy được bằng luật sư. Nhưng có lẽ anh quá tập trung, bỏ quên cô ấy, để cho cô ấy cô đơn. Những cặp tình nhân khác lễ tình nhân hoặc lễ giáng sinh đều hưởng thụ bữa tối dưới nến, cô ấy lại theo anh đến thư viện đọc sách, cô ấy không cách nào thông cảm cho việc anh quá tập trung vào cuộc thi, cũng không cách nào chấp nhận đây là vì tương lai của cả hai, cũng có lẽ do anh ích kỷ, không lo cô ấy phải chịu cô đơn, tình huống như thế vẫn kéo dài, cho đến khi cô ấy rời đi không để lại lời nào, mà anh là người cuối cùng biết. Cô ấy làm giấy tạm nghỉ học đến Mỹ du học, một năm sau, anh lấy được bằng luật sư, cũng nghe được tin cô ấy ở Mỹ kết hôn với một người Mỹ gốc hoa, là ông chủ đời thứ ba của một công ty bất động sản.”
Ánh mắt anh nhìn xa xăm. “Anh cho là sau khi Tú Thanh rời đi, tình yêu của anh cũng mãi mãi chết đi, anh quyết định kết hôn vì mong muốn của người lớn, cũng bởi vì trong kế hoạch cuộc sống của anh cũng đã đến lúc kết hôn. Sau đó anh biết em, phát hiện lý tưởng cuộc sống của chúng ta không mưu mà hợp (không bàn trước mà cùng ý tưởng), chúng ta kết hợp thành một gia đình yên ổn, cuộc sống thường ngày dần dần sinh ra ăn ý, anh rất hài lòng với cuộc sống như vậy, vậy mà, trong lòng anh không biết cảm giác đối với em đến cùng là cái gì? Là trách nhiệm của người chồng, hay còn cái gì khác?”
Anh nắm chặt tay cô. “Em cho anh cảm giác bình yên, an toàn, cùng với tình cảm vừa hận vừa yêu mà Tú Thanh cho anh hoàn toàn khác nhau, anh không biết cái nào, mới là cái gọi khắc cốt ghi tâm (ghi lòng tạc dạ)? Lúc mới kết hôn, anh đã nghiêm túc nghĩ về những chuyện này, càng nghĩ càng rối, anh tự nói với mình không cần phân biệt rõ, cứ như vậy bên cạnh em cả đời, anh cũng rất vui lòng.
Sau đó, Tú Thanh trở lại. Cô ấy bởi vì bạo lực gia đình nên kết thúc cuộc hôn nhân ngắn ngủi, cô ấy nói cô ấy cần anh, bỏ lỡ một lần, cô ấy mới hiểu rõ, anh mới là hạnh phúc thật sự của cô ấy. Cô ấy hỏi anh, có suy nghĩ gì với hôn nhân của chúng ta, anh trả lời: 'Dùng lễ đối đãi', có lẽ bởi chính câu nói đó, cô ấy mới hiểu lầm giữa anh và em không có tình yêu, cho nên cô ấy muốn cùng anh ở một chỗ, khát vọng tìm lại thời gian quá khứ ngọt ngào.
Anh nghĩ trong lòng anh lúc đó, những cảm giác đối với cô ấy là tình yêu, anh muốn chấm dứt hợp đồng giữa chúng ta, anh biết nếu nói với em chuyện ly hôn, cá tính em mạnh mẽ, nhất định sẽ lập tức đồng ý. Nhưng anh không làm được, anh chỉ nghĩ thôi cũng thấy đó là một chuyện hết sức đáng sợ, anh bắt đầu tự hỏi chẳng lẽ vì những gì quá khứ lưu lại, nhưng bản thân cũng không thể hiểu rõ những tình cảm đó là gì, có đáng giá buông em, buông tha cho gia đình chúng ta?”
Anh hôn tóc cô. “Hôm em về nhà mẹ đẻ, nói cho anh biết em muốn ly hôn, em không muốn sống tiếp những ngày tháng đầy ngờ vực, anh biết sự xuất hiện của Tú Thanh làm em bị tổn thương, làm cho em không yên lòng, nhưng em không thèm quan tâm, lúc nào cũng có thể dứt khoát buông tay làm cho anh vô cùng sợ hãi. Tại sao anh lại sợ? Nếu anh còn yêu Tú Thanh, vậy còn em? Tình cảm anh đối với em là gì? Cho nên khi Tú Thanh hôn anh, anh không từ chối, anh muốn biết người trong lòng anh muốn là ai.
Hôn, ôm, đụng chạm, cho dù cô ấy có trêu chọc anh như thế nào, anh cũng không có cảm giác, một chút cũng không có, trong đầu anh tràn ngập hình ảnh của em, em thẳng thắn, em làm nũng, thỉnh thoảng đánh lén, còn nữa em đáng yêu, thì ra trong lúc vô tình, em đã khắc sâu trong lòng anh, anh lại không hề hay biết.”
Anh nhắm mắt lại. “Đây là sự thay đổi lớn nhất, anh đã hiểu rõ tình cảm của anh đối với em, lại không nghĩ tới chính việc đó, cũng là lý do anh làm em tổn thương. Em nói em không muốn tin tưởng anh nữa, khóc chạy đi, anh trơ mắt nhìn em bị xe đụng, anh nghĩ đây là hình phạt nghiêm khắc nhất của ông trời vì sự chần chừ của anh. Lúc ngồi chờ trước phòng cấp cứu, vừa nghĩ đến không may mất đi em, trái tim của anh đau đến tê liệt...”
Anh chống thân thể lên, không để cho bản thân dè cô, anh ngừng lại nhìn vào mắt cô, trong đôi mắt đen là tình ý mênh mông.
“Anh phát hiện anh không thể nhẫn nhịn chịu đựng, anh không thể mất em, khi đó anh chân chân thật thật hiểu một chuyện... Anh rất yêu em, Hiểu Nguyên.”
Anh yêu em, Hiểu Nguyên.
Khương Hiểu Nguyên sớm đã không kiềm chế được nước mắt rơi xuống, cô trợn tròn hai mắt, nhìn anh.
Anh cúi đầu hôn lên đôi mắt đẫm lệ của cô, nhìn thẳng vào ánh mắt trong suốt không dao động của cô. “Nếu em hỏi anh, anh bắt đầu yêu em từ lúc nào? Tại sao? Anh đều không thể trả lời, có lẽ tình yêu đã phát sinh tại thời điểm anh không biết. Anh chỉ biết, mỗi ngày nhìn em, cảm nhận được sự bình yên của gia đình, em hóm hỉnh, em ngọt ngào, em cười rạng rỡ... Mỗi ngày sống cùng em, trái tim của anh...”
Anh cầm bàn tay cô, đặt lên lồng ngực mình. “Nơi này, thình thịch thình thịch đập loạn nhịp, rất thỏa mãn, rất bình yên, rất thoải mái. Hiểu Nguyên, anh muốn em, anh yêu em, đây chính là tình yêu mà anh muốn.”
Hôm nay xuất viện.
“Chúng tôi đem hành lý lên xe trước.”
“Ừ.” Khương Hiểu Nguyên cúi đầu, giả vờ bận rộn dọn dẹp mấy thứ lặt vặt.
Ngày đó, sau khi Tử Ngôn tỏ tình, cô ngược lại càng lúng túng, cũng không phải là việc tha thứ hay không tha thứ, chính là cảm thấy không được tự nhiên.
Vui vẻ không? Dĩ nhiên rồi, nhưng mà cảm thấy... Ách, cảm thấy không được tự nhiên, hành động đó của anh đã phá hủy hình tượng trang trọng trong lòng cô, hình tượng ngăn nắp, thì ra khi người đàn ông nói mấy lời tình cảm lại có sức công phá mạnh đến vậy, cho dù người phụ nữ nào cũng chịu không nổi...
“Thế nào?”
Cô vội vàng lắc đầu.
Tống Tử Ngôn nhịn cười, xoa xoa tóc cô. “Lưỡi bị mèo tha đi rồi à?”
“Không phải...”
Anh khom lưng nhìn cô. “Thật là không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Cô vẫn lắc đầu, hai gò má đỏ bừng.
Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn môi cô.
“Này...” Cô đỏ mặt trốn tránh, lúc nào cũng có thể có người đi vào, anh sao có thể nói hôn liền hôn chứ...
Nhưng mà Tống Tử Ngôn không thèm để ý bà xã đang thẹn thùng chống cự, trực tiếp ôm cô vào ngực. Người đàn ông này sớm có thói quen giữ quyền quyết định. Khương Hiểu Nguyên đỏ mặt, đưa tay muốn đẩy anh ra, nhưng anh càng ôm chặt, cô yếu ớt giãy giụa ngược lại giống như hai người đang tán tỉnh nhau.
Anh ôm cô. “Rất xin lỗi.”
Khương Hiểu Nguyên hơi sững sờ. “Tại sao?” Xuyên qua lồng ngực rắn chắc của anh, cô nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của anh.
“Anh quên nói xin lỗi với em.” Khương Hiểu Nguyên cười, hiểu ý anh.
Ngày đó sau khi nói rõ ràng, cô đột nhiên cảm giác được, vết thương trong lòng đã bắt đầu khép lại, từng chút từng chút một.
Bởi vì người quan trọng nhất trên thế giới đều ở đây, có cô, có ông xã, có đứa nhỏ, cho nên...
“Không sao.”
Lúc này, Khương Hiểu Nguyên đã bình thường trở lại, buông xuống tất cả.
Cô ngửa đầu nhìn anh, mỉm cười xinh đẹp nói. “Em tin duyên phận đã định sẵn, xem như quá khứ luật sư Tống có vô số bạn gái, nhưng chân mệnh thiên nữ chỉ có thể là em.”
Anh cười to. “Sao anh lại biến thành người đàn ông hoa tâm rồi?” (Hoa tâm = phong lưu)
Trên thế giới này, có một số việc, có một số người, nếu như nhất định, cũng sẽ không bỏ qua. Anh ôm cô thật chặt, tất cả mọi chuyện đều đã qua, bọn họ cùng nhau chào đón tương lai tốt đẹp, có anh, có bà xã, có đứa nhỏ... Dĩ nhiên là không chỉ một đứa nhỏ.
Cô ngửa đầu hôn anh, vô cùng tự tin. “Đó là người đàn ông hoa tâm của Khương Hiểu Nguyên.”
Bọn họ hôn nhau thắm thiết, hưởng thụ những giây phút ngọt ngào, cho đến khi y tá đi vào phòng bệnh, sau đó nhỏ giọng sợ hãi kêu...
Khương Hiểu Nguyên vội vàng đẩy anh ra, khuôn mặt e then đỏ bừng.
Ngược lại Tống Tử Ngôn vẫn rất tự nhiên.
Cô y tá bối rối. “Xấu hổ quá, ách...” Cô cầm biên lai xuất viện, không biết nên đưa cho ai.
Tống Tử Ngôn hào phóng giải vây cho cô y tá. “Đây là hóa đơn xuất viện?”
“Đúng vậy, đây là tiền thuốc, thuốc ở bệnh viện và thuốc uống ở nhà.” Y tá giải thích rõ ràng.
Tống Tử Ngôn nhận lấy hóa đơn, quay đầu nhìn bà xã nồng nàn, sau đó ra khỏi phòng bệnh làm thủ tục xuất viện.
Khương Hiểu Nguyên tiếp tục dọn dẹp hành lý, nhưng khóe miệng luôn có nụ cười ngọt ngào.
“Hạnh phúc không?”
Cô quay đầu, không ngờ thấy Đổng Tú Thanh đang ở cửa phòng bệnh.
Đây là lần thứ hai cô một mình đối mặt với Đổng Tú Thanh, lần đầu tiên gặp cô ta, có lo lắng oán hận, lần này, tất cả đều không còn, cô tự tin nhìn thẳng cô ta, không sợ bất kỳ khiêu khích nào.
“Rất hạnh phúc. Có chuyện gì sao?”
Đổng Tú Thanh vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng khuôn mặt có vẻ gầy gò. “Tôi muốn về Mỹ, tới nói từ biệt với cô.”
Câu nói của cô ta làm Khương Hiểu Nguyên càng hoảng sợ. Cô cứ nghĩ rằng cô ta đến để gây rối.
“Học trưởng đối với tôi rất tốt, người phản bội anh ấy là tôi, tôi lại vọng tưởng anh ấy không cần bất kỳ thứ gì, trở lại bên cạnh tôi, tiếp tục yêu tôi. Cô nằm viện, anh ấy rất tức giận, anh ấy nói bởi vì sự tùy hứng của tôi, tôi chút nữa đã làm anh ấy mất đi người vợ anh ấy muốn cùng chung sống cả đời.” Cô ta vuốt vuốt mái tóc dài. “Mặc dù tôi rất không cam tâm, nhưng vẫn phải chấp nhận sự thật tôi đã thất bại. Mọi chuyện đã qua không thể giữ lại được, tôi không dám gặp anh ấy, cho nên chỉ có thể gặp cô để nói từ biệt và xin lỗi.”
Đổng Tú Thanh nói xong những lời muốn nói, giống như u hồn xoay người bỏ đi.
Khương Hiểu Nguyên từ đầu đến cuối cũng giật mình, bản thân đã chuẩn bị sẵn mọi cách muốn cãi nhau với cô ta, kết quả người ta cũng chỉ tới nói chuyện, sau đó chủ động bỏ đi?
Cuộc đời của cô gặp một Đổng Tú Thanh, mặc dù gây ra không ít phiền phức, nhưng cũng coi như là thử thách cần thiết. Nếu như không có những thử thách đó, có thể lúc Tử Ngôn biến thành một ông già, mới phát hiện hắn yêu cô?
Đây là một vấn đề hay.
Không lâu sau đó, cô nhìn thấy Tử Ngôn hoảng hốt chạy vào, vừa nhìn thấy cô, không đầu không đuôi kiểm tra cô từ đầu đến chân có nguyên vẹn hay không.
“Cô ấy nói cái gì với em? Cô ấy có làm em bị thương không?” Anh thật muốn điên lên rồi.
Khương Hiểu Nguyên hiểu. “Người ta cũng không phải mãnh thú hay hồng thủy, làm sao có thể làm em bị thương?”
Tống Tử Ngôn ôm bà xã vào ngực, khẳng định cô vẫn hoàn hảo, lục phủ ngũ tạng bị xáo trộn cũng trở về vị trí cũ. “Anh ở chỗ y tá thấy cô ấy muốn đi thang máy xuống lầu, cô ấy vẫy tay cười với anh, nụ cười kia... Em phải biết anh rất sợ, ông trời, anh không thể lại bị dọa!”
Cô cười nhìn anh, không quên trêu chọc anh. “Cô ấy là bạn gái cũ của anh.”
Anh nghiêm mặt giải thích, không cho phép có bóng ma tồn tại trong lòng bà xã. “Hiểu Nguyên, với anh em là người quan trọng nhất.”
“Em biết.” Cô gật đầu, nghĩ đến thắc mắc lúc nãy. “Hỏi anh cái này.”
“Ừ?”
“Nếu như Đổng Tú Thanh không xuất hiện, anh có phải chờ đến lúc biến thành một ông già, mới phát hiện anh yêu em?”
Mắt anh trợn to, trực tiếp đổi đề tài. “Chúng ta còn rất nhiều đồ phải chất lên xe?”
Trốn tránh? Khương Hiểu Nguyên kéo cánh tay anh. “Nói một chút đi mà, hôm qua anh không phải nói lúc đó không biết tình cảm anh đối với em là gì, nhưng bởi vì thỏa mãn với cách chúng ta chung sống, nên muốn cùng em cả đời sao? Vậy nếu như không xảy ra kích thích như vậy, anh chẳng lẽ mãi mãi không phát hiện ra anh yêu em?”
Mắt Tống Tử Ngôn trừng lớn hơn. “Bà xã, dĩ nhiên anh biết anh yêu em...”
Đại luật sư đối mặt với một người phụ nữ “làm trái khẩu lệnh”, cũng chỉ có thể thúc thủ vô sách (bó tay).
“Cho nên anh chắc chắn dù không có Đổng Tú Thanh, một ngày nào đó anh cũng sẽ phát hiện anh yêu em?” Tống Tử Ngôn rất thông minh, vừa nghe liền biết đây chính là cái bẫy.
Một ngày nào đó là ngày nào? Anh sẽ không tự đào hố rồi nhảy xuống.
Anh bắt đầu lấy hành lý, giả bộ bận rộn.
“Ông xã, anh rất bận sao?”
“Đúng vậy...”
Hắc, có thể thấy dáng vẻ bối rối của luật sư lớn, cũng xem như lời to rồi.
“Ông xã.”
“Ách... Bà xã, chuyện gì? Anh rất bận... Đúng rồi, mẹ nói hầm canh chờ em về, cho nên trước tiên chúng ta về nhà chính...”
“Ông xã, nhìn em.”
Tống Tử Ngôn quay đầu, không biết bà xã lại đưa ra đề gì để kiểm tra anh...
Nhưng mà, một cái cũng không có, Hiểu Nguyên ôm anh, ngẩng đầu lên, kiễng chân, hấp dẫn lại nóng bỏng hôn anh.
Tống Tử Ngôn xúc động ôm lấy bà xã, đáp lại nụ hôn của bà xã, giành lại quyền chủ động.
“Em yêu anh...” Cô thở hổn hển, nói nhỏ.
Muốn ngăn lại cái miệng của người phụ nữ, quả nhiên một nụ hôn nóng bỏng là cách tốt nhất.
Tống Tử Ngôn cực kỳ vui vẻ phát hiện ra bí mật ngọt ngào này.
Ánh sáng chói mắt xuyên qua cửa sổ, chiếu lên người đôi tình nhân, bọn họ mỉm cười chăm chú nhìn nhau, bọn họ chắc chắn sẽ hạnh phúc, cả đời hạnh phúc!