Hoắc Đình Sâm bị Cố Chi đút cho nguyên cái đầu con thỏ bằng bơ, toàn bộ đều tan ra trong miệng.
Ngọt đến tận tim.
Ngọt đến mức làm cho anh quên mất rằng bản thân mình không hề thích ăn ngọt.
Cố Chi đút cho Hoắc Đình Sâm ăn, thấy anh có vẻ vô cùng thích, sau đó giật luôn cái muỗng trong tay anh, vô cùng keo kiệt mà nói: “Cho anh ăn một miếng thôi.”
Hoắc Đình Sâm thấy thế bật cười: “Biết rồi.”
Cố Chi ngồi ăn bánh kem, Hoắc Đình Sâm ngồi cạnh thấy trên bàn trà có hộp quà bằng nhung màu đỏ, mở hộp ra, thấy một sợi dây chuyền có mặt kim cương đặt bên trong.
Anh cũng biết nhìn đồ, liếc mắt một cái là biết đồ đắt tiền rồi, nhìn một hồi lại hỏi: “Người khác tặng em hả?”
Cố Chi ngậm cái muỗng, ngẩng đầu lên, trả lời: “Là đội trưởng Trần đưa đó, nói là quà gặp mặt.”
“Ừ.” Trần Thiệu Hoàn tặng kiểu quả thế này cho Cố Chi cũng bình thường, Hoắc Đình Sâm nghe xong thì gật gật. Anh biết cô đâu có hiếm lạ gì mấy món này, nhưng mà vẫn sắp xếp ngăn nắp lại vào trong hộp cho cô.
Cố Chi ngồi ăn bánh kem, Hoắc Đình Sâm mở trong túi ra lấy quyển sách giáo khoa lớp 6.
Anh lật lật nhìn xem, còn có hai bài nữa thôi.
Hoắc Đình Sâm không ngờ là chương trình cấp tiểu học mới đó mà đã học xong rồi, tuy rằng chỉ học có mỗi môn quốc ngữ, nhưng tốc độ này cũng quá nhanh rồi.
Nhưng mà cũng phải công nhận, học nhanh như thế là nhờ Cố Chi thông minh. Hồi lúc Cố Chi còn chưa thích anh, hai người lúc nào cũng gây chuyện với nhau, cứ trì hoãn mãi, nhưng đến khi quan hệ xuôi xuôi rồi thì học cực kì nhanh.
Đến nỗi cả phần toán số, vì để tiện cho việc tính tiền mà giờ Cố Chi cũng thuộc làu làu rồi, bảng cửu chương ngày xưa Cố Dương dạy vẫn còn nhớ như in.
Cố Chi nhìn thấy quyển sách còn có mấy trang nữa là hết, trong lòng cảm giác vô cùng tự hào.
Cô bây giờ là người có trình độ văn hoá tiểu học rồi.
Hoắc Đình Sâm nhìn vẻ đắc ý của Cố Chi, nói: “Học xong cái này rồi anh lại dạy em cái khác nhé?”
“Hả?” Cố Chi cảm thấy mờ mịt, “Ủa biết chữ rồi thì vẫn còn cái để học sao?”
Hoắc Đình Sâm: “Còn nhiều lắm, lịch sử, địa lý, mỹ thuật, mấy cái này học xong vô cùng bổ ích.”
Cố Chi: “Nhưng mấy cái đó chẳng phải lên trung học mới được học sao?”
Hoắc Đình Sâm: “Đúng rồi, học xong thì em sẽ trở thành học sinh trung học.” Cố Chi nghe thấy mấy chữ “học sinh trung học”, tự nhiên trong lòng cảm thấy vui vẻ muốn nhảy cẫng lên.
Học sinh tiểu học tốt nghiệp rồi thì sẽ trở thành học sinh trung học.
Nghĩ đến đây, hai má cô hồng hồng, nhịn không được mà nói: “Hoắc Đình Sâm, em cảm thấy bản thân bây giờ vô cùng có văn hoá đó nha.”
Hoắc Đình Sâm: “……………….”
Anh cũng không phản bác, chỉ gật đầu: “Ừ.”
Cố Chi như nghĩ đến cái gì đó: “Ê mà không được, không thể nào có chuyện mới học tiểu học xong là lên trung học liền được.”
Hoắc Đình Sâm: “Tại sao?”
Cố Chi như suy nghĩ gì đó, nói: “Em nghĩ trước khi lên học trung học thì phải làm lễ tốt nghiệp tiểu học đã.”
Cô thật sự rất chú trọng mấy cái nghi thức thế này. Ngày trước không để ý là vì không có tiền, nhưng lần cô dự lễ tốt nghiệp tiểu học của Cố Dương, đầu tiên là học sinh lớp 1 đến lớp 5 lên nhận thưởng, sau đó học sinh lớp 6 xếp thành hàng trên lễ đài, cùng nhau hát bài “Tan trường”, hát xong còn khóc tùm lum tùm la.
Dù cho lễ tốt nghiệp tiểu học của cô không có lễ đài, dù có làm đơn giản đi chăng nữa, cô vẫn muốn có một cái.
Hoắc Đình Sâm nghe thấy cô nhắc đến “lễ tốt nghiệp tiểu học”, khoé môi không tự giác nâng cao lên: “Được.”
Cố Chi ngồi nhẩm tính: “Anh làm thầy, phải tham gia. Em làm học trò, cũng phải tham gia. Còn có…. có…..”
Cố Chi phát hiện lễ tốt nghiệp của cô không giống người khác, nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn có mỗi Lâm Tư Bác bị Hoắc Đình Sâm đuổi qua đại học Yale bên Mỹ là thầy thôi.
Cách xa cả nửa vòng trái đất, không biết gã ở nước Mỹ đó giờ có ổn không.
Cố Chi hầm hừ liếc Hoắc Đình Sâm một cái.
Đồ thứ đàn ông keo kiệt.
——
Năm tiểu tình phu kia của Cố Chi gần đây đã quay xong bộ phim điện ảnh rồi, cô cố tình đi đến công ty để xem bản cắt thô của phim thử.
Cả năm người thanh niên bề ngoài lấp lánh ánh dương, tràn ngập sức trẻ, nay tụ hội vào chung một khung hình thật sự rất gây chú ý.
Cố Chi vuốt lại lương tâm của mình, nói rằng với tư cách là một người con gái, nhìn thấy cả năm người đứng chung trong một bộ phim, suốt 90 phút liền chỉ toàn cảnh đẹp ý vui, cho dù không quan tâm nội dung thì cũng coi như bỏ tiền rửa mắt một cách xứng đáng. Nhưng mà bộ phim này nội dung cũng không tệ, không uổng công hồi trước cô bắt bọn họ phải tập diễn nhiều như thế, giờ xem thấy cũng xứng đáng.
Cố Chi xem bản cắt thô xong thấy cũng khá vui, mới bước ra khỏi cửa công ty, còn đang định hỏi sao Tạ Dư chưa mở cửa xe đi thì Tạ Dư đã chỉ cô về một hướng khác.
Cố Chi nhìn thấy bên kia đường là một chiếc xe địa hình màu đen, Trần Thiệu Hoàn từ trên xe bước xuống, đi về phía cô.
Trần Thiệu Hoàn đi đến trước mặt Cố Chi, nói: “Hôm nay tôi đến đón em.”
Cố Chi nghe xong, cười gượng gạo: “Tôi có xe mà.”
Trần Thiệu Hoàn cũng không nói gì, chỉ nói: “Ngày hôm nay chắc là em không vướng lịch hẹn đúng không? Để anh mời em đi ăn tối.”
Cố Chi ngẩng đầu: “Hả?”
Cô đang định mở miệng từ chối thì Trần Thiệu Hoàn đã nói: “Đi thôi.”
Cố Chi nhìn Trần Thiệu Hoàn, cảm thấy cái tính tự quyết định này của y hơi kỳ, nhíu mày suy nghĩ gì đó, nhưng vẫn đồng ý: “Được.”
Cố Chi lên xe của Trần Thiệu Hoàn, hai người đi đến nhà hàng món Âu mới khai trương mà hôm trước Trần Thiệu Hoàn đề cập đến.
Cô gọi một phần bò bít tết chín bảy phần, sau khi món ăn được bưng lên, Trần Thiệu Hoàn lấy phần của cô kéo qua, cắt vuông vắn từng khối thịt nhỏ, sau đó đẩy đĩa thịt bò lại cho cô, cười cười.
Cố Chi nhìn chằm chằm phần bò bít tết đã được cắt kia.
Hoắc Đình Sâm hồi trước cũng chu đáo như thế này với cô, từ cái thời mà cô còn chưa biết dùng dao nĩa nữa kìa.
Trần Thiệu Hoàn hỏi: “Bữa tiệc tháng sau em muốn mời ai, đãi tiệc Âu hay là tây ta lẫn lộn?”
Bữa tiệc này vốn dĩ là do Trần Thiệu Hoàn phụ trách, Cố Chi không biết sao tự nhiên y lại hỏi mình, chỉ nói: “Sao cũng được hết.”
“Được.” Trần Thiệu Hoàn đồng tình, sau đó ngồi cắt phần thịt bò của mình.
Y thấy Cố Chi không hề động vào đồ ăn, lại hỏi: “Sao thế? Không hợp khẩu vị của em sao?”
Cố Chi hít một hơi, nhìn Trần Thiệu Hoàn.
“Đội trưởng Trần.” Cô không gọi y là anh trai, “Anh có chuyện gì giấu tôi hả?”
“Cả ba nữa.”
“Hai người đang làm cái gì thế?”
Trần Thiệu Hoàn không ngờ Cố Chi sẽ hỏi thẳng chuyện này, hơi bất ngờ một chút, sau đó nói: “Tôi muốn bồi dưỡng tình cảm với em.”
Cố Chi nghe xong hai mày nhăn lại: “Bồi dưỡng tình cả? Bồi dưỡng tình cảm gì cơ?”
Trần Thiệu Hoàn cũng không lừa dối cô, dù sao Trần Gia Hoành cũng không có ý định giấu Cố Chi chuyện này: “Cha muốn trong bữa tiệc tháng sau, vừa thông báo chuyện nhận thân của em, vừa thông báo chuyện chúng ta đính hôn ra ngoài, cho nên tôi muốn trước khi đính hôn có thể cùng em bồi dưỡng tình cảm một chút.”
Cố Chi cảm thấy không thể tin được: “Cái gì cơ?!” Trần Thiệu Hoàn cũng không lặp lại chuyện đó.
Cố Chi vừa ngạc nhiên vừa giận: “Ba thật sự có ý như thế? Ông ấy nói cho anh nghe, xong rồi anh liền đến bồi dưỡng tình cảm với tôi?”
Trần Thiệu Hoàn không tỏ ý kiến, trên mặt cũng không có biểu cảm gì khác, hoàn toàn là ý cam chịu.
Cố Chi vòng tay trước ngực, lưng tựa vào ghế, nhìn là biết chuyện này đã định rồi.
Mà cũng không trách được, một người là con gái ruột khó khăn lắm mới tìm lại được, một người lại là đứa con nuôi dưỡng dục từ nhỏ lại còn hiểu lễ nghi, tuổi tác hai người tương đương nhau, đều là những đứa con mà ông yêu thương nhất, Trần Gia Hoành không có lý do gì mà không nghĩ đến chuyện tác hợp cho hai người.
Nhưng mà Cố Chi không ngờ được rằng Trần Thiệu Hoàn vậy mà lại nghe lời Trần Gia Hoành, Trần Gia Hoành mới dứt câu là y đã chạy tới muốn bồi dưỡng tình cảm với cô rồi.
Mà lại còn toàn dùng mấy cái chiêu theo đuổi cơ bản kiểu như tặng quà, đưa đón, rồi mời cơm các kiểu.
Nhưng Cố Chi cũng cảm nhận dược, Trần Thiệu Hoàn làm vậy là để hoàn thành cho xong nhiệm vụ thôi, coi chuyện cưa cẩm cô không khác gì nhiệm vụ quân sự được giao, cấp trên giao xuống, cấp dưới tuân theo, chứ không hề có chút tình cảm cá nhân gì trong này hết.
Cố Chi nghĩ nếu về sau cô và Trần Thiệu Hoàn thực sự kết hôn, Trần Thiệu Hoàn chắc chắn sẽ thực hiện nghĩa vụ của người chồng, y sẽ đối xử với cô rất tốt, vô cùng vô cùng tốt, nhưng không vì lý do gì hết ngoài việc muốn đáp ứng ba của cô. Y có nhiệm vụ phải đối xử tốt với cô, cho nên y nhất định sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ này.
Cố Chi không biết Trần Thiệu Hoàn là người như thế nào, cô cứ cảm giác là anh không có suy nghĩ, cảm nhận mọi thứ giống như cô, cho nên nhìn mãi cũng chẳng nhìn ra được anh suy nghĩ gì.
Cố Chi bình tâm lại, sau đó nhìn về Trần Thiệu Hoàn: “Đội trưởng Trần, anh không thích tôi, ba tôi muốn anh bồi dưỡng tình cảm với tôi thì anh liền nghe lời, nói anh đính hôn với tôi anh cũng đồng ý, sao anh có thể nghe lời ông ấy như vậy?”
“Có thể là vì tôi không hiểu cách nghĩ của anh,” cô hỏi, “Có phải là vì ba tôi đã cứu anh, sau đó nhận nuôi anh, coi anh như con trai ruột thịt, cho nên anh mới cảm kích, chấp nhận phục tùng tất cả các mệnh lệnh mà ông ấy giao cho ư?”
“Anh có bao giờ cân nhắc thử xem liệu mệnh lệnh mà ông ấy đưa ra có đúng hay sai chưa? Anh không thích tôi, tôi cũng không thích anh, nếu anh thật sự kết hôn với tôi, hai chúng ta về sau là cái kiểu gì đây?”
Cố Chi nhìn thoáng qua bàn ăn: “Anh cắt thịt bò cho tôi, sau đó tôi sẽ nói cảm ơn, anh đáp lại là không cần khách khí, nghe có vẻ cũng được đúng không? Nhưng bản thân tôi lại thấy sinh hoạt như vậy vô cùng có vấn đề: “Anh có người trong lòng không? Anh tưởng tượng thử coi nếu như anh đi đón người đó sau giờ làm, sau đó đưa đi ăn, rồi cũng ngồi cắt thịt bò cho người đó thì sao? Chắc chắn là sẽ không nhàm chán như cách mà cả hai chúng ta đang làm như hiện tại đâu.”
Dao nĩa đang cắt thịt bò trong tay Trần Thiệu Hoàn ngừng lại.
Cố Chi nói xong, cảm thấy việc thuyết phục Trần Thiệu Hoàn từ bỏ có vẻ hơi khó, liền đứng dậy: “Tôi đi tìm Trần Gia Hoành.”
Cô không muốn gọi ông là ba nữa, mới nhận thân chưa được máy ngày đã tính toán đến chuyện gả cô cho con trai nuôi, không hỏi qua cô một câu nào đã trực tiếp tính tới chuyện đính hôn.
Cố Chi hầm hừ: “Đừng có lôi lôi kéo kéo, tôi là ca sĩ nổi tiếng, không chừng còn lo bị phóng viên chụp lén.”
Trần Thiệu Hoàn nghe xong hơi ngạc nhiên, sau đó ra vẻ xấu hổ mà buông tay Cố Chi ra: “Thật xin lỗi.”
Cố Chi: “Anh đưa tôi đến gặp Trần Gia Hoành đi.”
Trần Thiệu Hoàn gật đầu: “Được.”
——
Tại nhà họ Trần.
Trần Gia Hoành đang ngồi trên sô pha hút xì gà, nghe thấy tiếng ô tô ngoài cửa, sau đó lại thấy Cố Chi và Trần Thiệu Hoàn cùng nhau xuống xe.
Ông vội dập điếu xi gà trong tay, cười cười đợi hai người vào nhà. Ai ngờ đâu Cố Chi bước vào nhà mặt mày hùng hổ, Trần Thiệu Hoàn đi theo phía sau, nhìn thảm vô cùng.
Cố Chi nhìn Trần Gia Hoành, định gọi thẳng tên ông, nhưng sau đó cảm thấy người này dù gì cũng là trưởng bối, cô là người có văn hoá không thể nói chuyện vô lễ như thế, vì thế xụ mặt mà gọi một tiếng: “Trưởng Tư lệnh.”
Trần Gia Hoành cả nửa đời người đều được người khác gọi là Trưởng Tư lệnh, đã sớm quen với cái tên này, nhưng khi nghe thấy Cố Chi gọi như thế thì lại hoảng sợ.
“Chi Chi sao con lại gọi ta như thế, sao không gọi ba nữa?”
Lúc trước nghe thấy Cố Chi gọi mình là ba ông vui biết bao nhiêu, bây giờ lại cảm thấy vừa lo lắng vừa khiếp sợ.
Cố Chi nhìn phản ứng của Trần Gia Hoành, chỉ “hừ” một tiếng: “Tôi không muốn gọi ông là ba nữa, ông mới làm ba tôi có mấy ngày thôi mà đã tự ý đem tôi gả cho con nuôi mà không thèm hỏi một tiếng? Ngày đính hôn cũng đã chọn, đừng nói ngày kết hôn cũng đã chọn luôn rồi nha?”
Trần Gia Hoành nghe Cố Chi nói xong, nhìn thoáng qua Trần Thiệu Hoàn phía sau.
“Thiệu Hoàn.” Trần Gia Hoành lớn giọng: “Là con nói với em gái hả?”
Trần Thiệu Hoàn: “Vâng, thưa cha.”
Trần Gia Hoành thấy thế cũng không ép hai người phải bồi dưỡng tình cảm, nói rõ ràng với nhau cũng tốt, vì thế mới nắm tay Cố Chi: “Ngồi xuống đã.”
Cố Chi ngồi đối diện ông.
Trần Gia Hoành: “Là ta nói Thiệu Hoàn làm thế. Anh con có gì không tốt chứ? Là do diện mạo xấu xí hay là do năng lực không xuất chúng, rốt cuộc là con không ưng nó ở chỗ nào?”
Cố Chi nhìn Trần Thiệu Hoàn, khô khan đáp: “Không có chỗ nào xấu hết.”
Cô cũng không chán ghét gì Trần Thiệu Hoàn, nhưng mà chắc chắn là không thích.
Trần Thiệu Hoàn cười: “Thế chẳng phải quá ổn rồi áo. Chuyện tình cảm cần phải bồi dưỡng mới có, con gả cho nó rồi thì về sau hai đứa sẽ ở chung với ta, nó chắc chắn không dám bắt nạt con, ba người một nhà như vậy quá tốt rồi còn gì.”
Cố Chi nghe xong tức muốn nổ đầu, liền cự tuyệt: “Tôi không cần!”
“Ông dựa vào cái gì mà đòi quản tôi, dựa vào cái gì mà đòi quyết định gả tôi cho ai?”
Trần Gia Hoành: “Ta là vì muốn tốt cho con, để con về sau có người chăm sóc.”
Cố Chi không biết phải nói sao thì Trần Gia Hoành mới hiểu: “Tôi không cần cái ý tốt này của ông!”
Trần Gia Hoành thấy Cố Chi tức giận, hai mày nhíu lại, bạnh môi: “Có phải tại vì con nhớ thương cái tên họ Hoắc kia không?”
Trần Gia Hoành cảm thấy con gái mình chắc chắn là bị mê hoặc rồi: “Tên họ Hoắc có gì tốt hả? Con mới có mười sáu tuổi đã đưa con về nhà, rồi sao nữa? Ông đây ở tận Thiểm Tây còn biết chuyện hắn với nhà họ Triệu đính hôn, sau đó bỏ con nhà người ta để dây dưa với con, con thích loại nam nhân như thế hả?”
Cố Chi đột nhiên im lặng không nói tiếng nào.
Cô không chấp nhận Trần Thiệu Hoàn là vì Hoắc Đình Sâm sao?
Trần Gia Hoành nói không sai, nhưng Cố Chi biết, Hoắc Đình Sâm cũng không xấu như ông nói.
Suốt ba năm hai người ở chung, mọi thứ đều tốt. Cô cũng không dám mơ cao, bản thân cũng không dám nghĩ đến việc có thể đàng hoàng bước chân vào nhà họ Hoắc. Lúc đó Hoắc Đình Sâm cũng đang đợi tới ngày đính hôn với Triệu Hàm Thiến, kết hôn xong sẽ nạp cô làm thiếp ngay.
Trần Gia Minh nói rằng biệt thự Âu nhã lệ quang vốn là Hoắc Đình Sâm định mua tặng cô, sợ cô về sau bị Triệu Hàm Thiến uỷ khuất sẽ không có chỗ nương thân, nên mới mua biệt thự cho cô. Ví dụ như tháng ngày ở Hoắc gia có khổ quá thì cô vẫn có nơi để ở. Sau đó thì cô trúng thưởng, căn biệt thự kia vòng đi vòng lại vẫn về tay cô.
Hoắc Đình Sâm nói thích cô, không muốn rời xa cô, sau đó liền đến Nam Kinh từ hôn với Triệu Hàm Thiến, còn ồn ào một trận với Triệu gia, chuyện này mọi người đều biết. Hai nhà bọn họ quan hệ phức tạp, giờ lại còn từ hôn, đâu thể nào nói một câu xin lỗi là xong chuyện được. Cô nhớ rõ, Hoắc Đình Sâm đi Nam Kinh rất lâu mới về, thời gian đó chắc chắn đã chịu không ít khổ cực, Hoắc Đình Sâm không hề nhắc đến, mà Cố Chi cũng chưa từng hỏi qua.
Sau đó, Hoắc Đình Sâm nói muốn làm tiểu tình phu của cô, dạy cô viết chữ, tổ chức sinh nhật cho cô, giúp cô làm ăn chuyện nọ chuyện kia, lúc tưởng cô bị bắt cóc còn lo lắng sốt vó cả lên.
Trước kia cô hay dùng mấy lời ngon tiếng ngọt để đối phó với Hoắc Đình Sâm, bây giờ lại là Hoắc Đình Sâm ngược lại cả ngày đi dỗ dành cô, cô thích gì cũng chiều chuộng hết mực.
Ngày trước, những lời tình tứ mà cô nói với Hoắc Đình Sâm toàn là giả, cô làm có lệ cho qua, nhưng bây giờ Hoắc Đình Sâm là vô cùng nghiêm túc.
Cố Chi thấy sóng mũi hơi cay.
Trần Gia Hoành cho rằng cô đã hiểu ra việc qua lại với Hoắc Đình Sâm là chuyện hồ đồ cỡ noà, vì thế thái độ cũng mềm xuống, vỗ vỗ tay Cố Chi: “Con nghe lời ta đi.”
Cố Chi ngẩng đầu lên, vươn cằm.
“Đúng vậy,” cô nói. “Người tôi thích là Hoắc Đình Sâm đó, thì sao chứ.”
Trần Gia Hoành cứng đờ.
Cố Chi đứng lên: “Được thì đánh chết tôi đi, Hoắc Đình Sâm chưa bao giờ đánh tôi nhưng tôi cũng bị người khác khinh khi đủ rồi, ông có đánh tôi cũng không sợ!”
Cố Chi: “Từ nhỏ đã không thiếu người đánh tôi rồi, hồi đó tôi còn đi cướp miếng ăn với mấy con chó ngoài đường, cũng bị chó cắn rồi! Sau khi về ở với Hoắc Đình Sâm anh ấy cũng không để ai đánh tôi cả, giờ ông muốn đánh thì cứ việc.” cô cười lạnh một tiếng, “Nói tôi thì ông nhìn lại mình đi, ông quản lại chính bản thân mình hai mươi năm trước có con mà không nuôi dưỡng, mới nhận thân có mấy ngày mà đã bày đặt muốn gả con gái cho ai thì gả, dù sao cũng là vì tốt cho con gái mà, đâu có sai đâu ha?”
Trần Gia Hoành cả người cứng đờ.
“Tôi không cần một người ba như thế.” Cố Chi nhìn Trần Gia Hoành nói không nên lời, sau đó nhìn thoáng qua Trần Thiệu Hoàn một cái rồi đứng lên.
Cô đi xe của Trần Thiệu Hoàn đến, bản thân không có xe. Cố Chi trừng mắt liếc nhìn một sĩ quan của Trần Thiệu Hoàn: “Lái xe chở tôi đi!”
Sĩ quan không ngờ đại tiểu thư lại dám ăn nói thế này, hoảng sợ, vội vàng chạy theo lấy xe đưa Cố Chi đi.
Cố Chi trở về biệt thự, đi đến cửa chính: “Cút đi!”
Sĩ quan sợ đến mức im bặt, kéo nón rồi liền lái xe rời đi.
Cố Chi về nhà, chị Lý thấy mặt mày Cố Chi hầm hầm cũng hơi sợ, sau đó báo là có Hoắc tiên sinh đến, đang đợi ở trong.
Trong phòng khách, Hoắc Đình Sâm thấy Cố Chi mặt mày tối thui trở về, liền hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Tạ Dư nói là cô cùng Trần Thiệu Hoàn đi về nhà họ Trần, Trần Gia Hoành lại vô cùng yêu thương cô con gái này, Hoắc Đình Sâm không biết có chuyện gì đã khiến cho Cố Chi tức giận đến mức này.
Cố Chi nhìn Hoắc Đình Sâm một cái.
Cố Chi cầm túi xách đến đập vào người anh, sau đó còn xông lên đá vào chân anh như xả giận. Hoắc Đình Sâm ngây ngốc đứng im đó, Cố Chi lại đột nhiên vòng tay ôm cổ anh, nhào vào trong lòng anh.
Cố Chi chôn mặt trong ngực Hoắc Đình Sâm, nói: “Anh ôm em một cái đi.”