Vợ Lẽ Thời Dân Quốc Trở Mình

Chương 72



Editor: Cheese

Beta: Chin 

Hoắc Đình Sâm nghe thế liền vòng tay ôm lấy Cố Chi, trong lòng tự nhiên cảm thấy mềm mại hẳn ra.

Anh đưa tay vỗ vỗ lưng cô, biết rằng cảm xúc của cô bây giờ đang không ổn định, vì thế cũng không đi hỏi nguyên nhân ngay mà chỉ trấn an: “Không có chuyện gì nữa rồi.”

Cố Chi chỉ “ừ” một tiếng, vùi mặt vào ngực anh, chưa bao giờ cảm thấy an toàn như lúc này.

Cô ngửi được mùi hương thanh mát trên người anh.

Hai người ôm nhau một lúc lâu, Cố Chi mới hơi nhích ra, ngẩng đầu nhìn anh.

Hoắc Đình Sâm cũng cúi đầu xuống nhìn cô.

Mặt mày vẫn cau có hung dữ, nhưng mà Cố Chi lúc này là tức giận đến mức khiến người khác sợ hãi, còn bây giờ chỉ còn lại một vẻ vô cùng đáng yêu.

Anh cười cười, nhặt túi xách của cô ở dưới đất lên, sau đó kéo tay cô ngồi xuống sô pha.

Cố Chi ngồi xuống liền nói: “Em không nhận phụ thân nữa.”

Hoắc Đình Sâm không ngờ nguyên nhân khiến cho cô tức giận lại là vì Trần Gia Hoành, vô cùng ngạc nhiên mà hỏi: “Sao lại thế?”

Anh cảm thấy rằng nhìn sơ cũng nhận ra Trần Gia Hoành yêu thương đứa con gái bảo bối khó khăn lắm mới tìm lại được, cưng sủng đến tận trời, vậy mà giờ lại khiến cho Cố Chi tức giận đến mức không muốn thừa nhận quan hệ giữa hai người nữa.

Cố Chi: “Em không thích bị người khác dùng cái cớ là muốn tốt cho em mà quyết định mọi chuyện khác cho em, một chút cũng không  thích.”

Hoắc Đình Sâm đợi cô nói tiếp: “Ừm.”

Cố Chi nhìn Hoắc Đình Sâm một cái, sau đó lại nghĩ đến Trần Gia Hoành, cơn giận lại bùng lên, nói: “Ông ấy nói là muốn tốt cho em, nên mới muốn gả em cho đội trưởng Trần, còn muốn bọn em bồi dưỡng tình cảm với nhau, ông ấy còn định trong buổi tiệc sắp tới sẽ làm lễ đính hôn cho bọn em luôn.”

Hoắc Đình Sâm nghe thấy thể trong lòng hoảng hốt.

Một bên là con gái cưng, một bên là con trai nuôi nhất mực nghe lời, lại thêm Trần Gia Hoành vốn đã quen cả nửa đời đi sát phạt, ra lệnh, cho nên đã quen với việc cấp dưới  phải nhất nhất nghe theo mệnh lệnh của ông. Đúng là ông có ý tốt với Cố Chi, cho nên sẽ cũng thuận theo như vậy mà tự ý sắp đặt hết chuyện của cô.

Nhưng anh không ngờ là Trần Gia Hoành lại nôn nóng đến vậy. Con gái mới tìm thấy chưa được mấy hôm, đã vội vàng tác hợp cho Cố Chi và Trần Thiệu Hoàn, thậm chí đến cả ngày đính hôn cũng quyết định luôn rồi.

Bảo sao Cố Chi không tức đến mức này.

Hoắc Đình Sâm nghĩ đến tính toán của Trần Gia Hoành, cũng cảm thấy tức giận.

Nhưng mà phản ứng của Cố Chi lại khiến anh vui vô cùng. Cố Chi và Trần Gia Hoành tính cách giống nhau đến vậy, cũng không phải là kiểu con gái ai nói gì cũng nghe. Cô không thích Trần Thiệu Hoàn, hơn nữa còn không thích làm theo sự sắp đặt của người khác. Lúc tìm lại được người thân cô đã vui biết bao nhiêu, nhưng sau khi biết cha của mình “vì nghĩ tốt cho mình” mà tự ý sắp xếp mọi thứ thì liền tức giận vô cùng.

Mặc dù biết nguyên nhân Cố Chi tức giận là vì không thích kiểu cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, không phải vì anh, nhưng mà anh vẫn cảm thấy rất vui.

Hoắc Đình Sâm lấy tay ôm lấy mặt của Cố Chi, trịnh trọng nói: “Anh đây cũng không cho phép.”

Anh cảm thấy bản thân phải nhanh nhanh tìm ngày đến gặp Trần Gia Hoành nói chuyện mới được.

Cố Chi nhìn Hoắc Đình Sâm, lại nhớ tới mấy lời mà mình đã nói với Trần Gia Hoành.

Cô hơi rũ mắt.

Hoắc Đình Sâm vén tóc của Cố Chi ra sau tai, nói: “Thôi không giận dỗi nữa, ngoại trừ em ra, không ai có thể ép em làm chuyện em không muốn, cha của…… Trần tư lệnh chắc giờ cũng hiểu rồi.”

Cố Chi rầm rì mà nói theo: “Biết rồi.”

Hoắc Đình Sâm cũng không biết sao mà cảm xúc của Cố Chi vẫn chưa vui trở lại, thấy trên bàn có bày một khay trái cây, hỏi: “Em có muốn ăn táo không? Để anh gọt cho em nhé. Hay là muốn ăn cái khác thì bây giờ vẫn chưa muộn lắm, chúng ta ra ngoài ăn vẫn kịp.”

Cố Chi ngẩng đầu nhìn Hoắc Đình Sâm một cái.

Cô nghĩ một hồi, đột nhiên nói: “Hoắc Đình Sâm, anh lại đây, em có chuyện muốn nói với anh.”

Hoắc Đình Sâm nghe xong cũng hơi nghi nghi, nhưng vẫn không phản ứng gì, chỉ khẽ cười rồi nhích lại gần: “Nói chuyện gì?”

Cố Chi ngồi đối diện Hoắc Đình Sâm.

Dù đã tự nói với bản thân rất nhiều lần, không hiểu vì sao bây giờ cô lại chẳng thể thốt lên lời.

Cô cảm thấy thật kỳ lạ, mấy cái câu kiểu như chỉ thích Hoắc tiên sinh, chỉ muốn cả đời  này ở bên cạnh Hoắc tiên sinh, hồi trước thì nói ra một cách  vô cùng dễ dàng, mặt không đỏ, tim không loạn mà nói, nói ngon nói ngọt dỗ dành Hoắc Đình Sâm, nhưng bây giờ lại chẳng thể nào thốt ra được một chữ.

Cố Chi cảm thấy sầu não vô cùng, tự mắng bản thân không hề có tiền đồ gì cả.

Hoắc Đình Sâm vẫn cứ yên lặng ngồi đợi, nhìn thấy hết bao nhiêu rối rắm cùng sầu não trên mặt cô.

Cố Chi nhẹ nhàng mở miệng: “Em….”

Cô nói được một chữ “Em…” xong rồi, lại rối rắm cả lúc lâu, vẫn chẳng nói được tiếp, cuối cùng đành hít một hơi sâu, nhìn thẳng vào mắt Hoắc Đình Sâm.

Nếu không nói được thì thôi dùng hành động thể hiện đi.

Hoắc Đình Sâm tự nhiên bị Cố Chi nhào tới hôn, hai mắt mở to.

Cố Chi hôn loạn cả lên, dùng răng nanh cắn lên môi anh một cái, như muốn nói là chắc giờ anh hiểu ý em rồi ha, đang định buông ra thì sau gáy bị một bàn tay giữ lại.

“Ưm…” Cố Chi mở to mắt, đưa tay đấm đấm trước ngực Hoắc Đình Sâm.

Hoắc Đình Sâm thả lỏng tay, sau đó lại dây dưa mà hôn môi với Cố Chi không dứt.

Bàn tay vò áo sơ mi của Cố Chi cũng thả lỏng, sau đó rũ xuống, cũng từ từ nhắm mắt lại, từ từ đáp lại Hoắc Đình Sâm.

Không biết hai người đã hôn bao lâu, đến khi Cố Chi cảm thấy bản thân sắp ngất đến nơi, Hoắc Đình Sâm mới chịu thả cô ra.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Cố Chi không khỏi mà nuốt nước miếng một ngụm.

Hành động  này kích thích Hoắc Đình Sâm đến mức nào, nhưng anh nhịn xuống, chỉ dám hôn nhẹ một cái lên môi cô.

Lúc này anh cảm thấy vui đến muốn nhảy lên: “Không cần nói nữa, anh biết rồi.”

Cố Chi hiếm lắm mới cảm thấy ngượng ngùng, nhìn chỗ khác: “Anh thì biết em định nói cái gì chứ.”

Hoắc Đình Sâm ôm Cố Chi lên trên đùi mình, khẽ thở dài: “Thì em muốn nói rằng em chán ghét anh, hận anh, cả đời này không muốn nhìn thấy anh nữa.”

Cố Chi cười khúc khích, gật đầu: “Coi như anh cũng thông  minh đó.”

——

Cố Chi tuyên bố không qua lại với Trần Gia Hoành xong thì sau đó cũng không ghé qua nhà họ Trần nữa.

Trần Gia Hoành có vẻ cũng giận dỗi với con gái, nên cũng không chủ động đến tìm, Trần Thiệu Hoàn cũng không có cớ gì để ghé qua.

Nhưng thật ra Trần Gia Hoành đã cử sĩ quan đến biệt thự một lần, người đó bảo là lén tới đây, báo rằng Trần tư lệnh mấy ngày nay đã ăn không ngon ngủ không yên, lúc rảnh rỗi cứ đi tới đi lui trong thư phòng mãi, người đó muốn mời đại tiểu thư về xin lỗi Trần tư lệnh, xuống nước, nói vài câu dễ nghe xong rồi tính toán phía sau sau.

Cố Chi nghe xong lại nghĩ, trước mắt nhìn đầy mong đợi của sĩ quan mà cười, bảo hắn về thuật lại rằng cô xin lỗi Trần tư lệnh vì đã tồn tại trên đời này, nhắc ông làm ơn huỷ luôn cái buổi tiệc nhận ruột thịt chuẩn bị tổ chức kia luôn đi.

Sĩ quan mặt mày cả kinh, sau đó đành lủi thủi đi về.

Cố Chi lại như chẳng có việc gì, lại quay về cuộc sống ngày xưa. Bây giờ mọi thứ vô cùng tốt, cô đã học xong chương trình lớp sáu rồi, chuẩn bị tốt nghiệp tiểu học rồi.

Hoắc Đình Sâm còn đòi ra đề thi, bảo là thi tốt nghiệp nữa.

Cố Chi làm bài được 98 điểm, tuy rằng đây là bài kiểm tra chỉ có một người, nhưng cô cũng vô cùng tự hào với danh hiệu thủ khoa kỳ thi tốt nghiệp này.

Tiệc sinh nhật lần trước, vì một vài lý do mà phải mời khá nhiều người không quen biết đến dự. Lễ tốt nghiệp tiểu học lần này, Cố Chi đương nhiên không thể nào mặt dày mà lặp lại chuyện đó nữa.

Vì thế, buổi lễ chỉ có hai người là cô và Hoắc Đình Sâm, một người là thầy dạy, một người là học trò, bởi vì chỉ có ít người cho nên không khí không bằng buổi lễ bình thường.

Cố Chi còn chịu khó đi thu âm bài “Tạm biệt” để hát trong buổi lễ tốt nghiệp nữa. Đến lúc làm lễ, Hoắc Đình Sâm còn tặng cho cô một món quà.

Là bằng chứng nhận tốt nghiệp tiểu học có dấu ấn của Hoắc thị.

Trong thư phòng, Cố Chi vừa cầm bằng tốt nghiệp, tâm trạng bối rối, hỏi: “Anh bảo nhân viên trong công ty làm hả?”

Hoắc Đình Sâm gật gật đầu.

Cố Chi cầm bằng tốt nghiệp trong tay rồi, trong lòng tự nhiên cũng nổi lên ham muốn: “Vậy anh có thể đi nói bọn họ làm cho em cả bằng tốt nghiệp trung học rồi đại học các kiểu không? Nhìn thấy có vía để học á.”

“Không được.” Hoắc Đình Sâm từ chối ngay, vừa tức vừa mắc cười: “Học xong mới được nhận bằng chứ.”

Cố Chi liếc anh một cái, không từ bỏ: “Dòng thứ keo kiệt.”

Hoắc Đình Sâm nhìn Cố Chi, lại nhớ đến Trần Gia Hoành.

Hoắc Đình Sâm biết Cố Chi là vì bản thân mình mới nói thế, không có miếng nào vì anh, nhưng mà trong lòng cũng không nổi cỗ ngọt ngào dâng lên. Anh cũng không thể cứ nhìn hai người bọn họ cương mãi với nhau như thế được.

Anh không tin rằng hai người đã có quan hệ ruột thịt, khó khăn lắm mới gặp nhau mà giờ nói từ mặt là từ mặt liền được. Cho dù Cố Chi có thật sự nghĩ như thế đi chăng nữa, Trần Gia Hoành nhất định sẽ không chịu để vậy. Ông ta hô mưa gọi gió nhiều năm như thế, đã quen với việc người khác phải thuận theo sự sắp đặt của mình, bây giờ bị Cố Chi chơi một chiêu thế này, nhất định là trong phút chốc không chấp nhận nổi, nên ông ta mới giận dỗi kiểu này để đợi Cố Chi xuống nước trước. Tiếc quá, Cố Chi ngang bướng quen thói, càng không chịu.

Anh có hẹn gặp Trần Gia Hoành vài lần, muốn cùng ông ta nói chuyện một chút, nhưng lần nào cũng bị Trần Gia Hoành từ chối.

Chắc là còn giận dỗi rồi.

Hai cha con này tính tình y chang nhau.

Hoắc Đình Sâm cười cười, lắc đầu.

Cố Chi thấy Hoắc Đình Sâm biểu cảm kỳ lạ, nghĩ gì đó rồi phì cười, mới hỏi: “Anh cười cái gì đó?”

Hoắc Đình Sâm nhìn cô, nói: “Mừng em tốt nghiệp.”

Cố Chi ráng kìm cái khoé miệng lại, sau đó lẩm bẩm: “Nãy nói rồi mà giờ còn nói chi không biết nữa.”

Lễ tốt nghiệp kết thúc, cô cũng sắp xếp lại đống sách vở của mình.

Hoắc Đình Sâm đã mang sách giáo khoa trung học đến rồi, Cố Chi phải cất sách vở tiểu học của mình thôi.

Ngày trước, cô chỉ nghĩ đơn giản rằng biết mặt chữ, biết viết chữ là đủ rồi. Bây giờ cô lại thấy rảnh chả có gì làm, thôi học thêm xíu cũng chẳng mất gì, mà Hoắc Đình Sâm cũng nói là thích dạy cho cô rồi.

Hoắc Đình Sâm cũng lại giúp Cố Chi sắp xếp sách vở lại.

Có sách vở cũ, rồi cả mấy quyển bài tập ngày trước của Cố Chi, dọn một hồi lòi ra một đống.

Hoắc Đình Sâm đang lúc dọn dẹp thì cũng lật lật xem, lật đến quyển sách giáo khoa lớp 4 của cô.

Ngay trang thứ nhất trong sách, Cố Chi viết tên mình, bên dưới viết thêm “Hoắc Đình Sâm, xx”

Hoắc Đình Sâm nhìn thấy cái dòng “Hoắc Đình Sâm, xx” này, suy nghĩ một hồi.

Lần trước khi nhìn thấy, anh đã nghĩ rằng Cố Chi muốn viết rằng “Hoắc Đình Sâm, cảm ơn”, cho rằng Cố Chi cảm kích tấm lòng dạy học của anh, lúc đó trong lòng cảm động bao nhiêu, lúc đó hai người ngồi học ở khách sạn Uy Tư, anh ôm người đẹp trong lòng mà không dám làm gì.

Bây giờ, người cũng ở đây, anh muốn xác nhận lại cho chắc ăn.

Cho nên, Hoắc Đình Sâm cười cười, chỉ vào hai dấu xx kia, hỏi Cố Chi bên cạnh: “Cái này có nghĩa gì thế?”

“Hả?” Cố Chi đang dọn kệ sách, nghe Hoắc Đình Sâm nói liền quay đầu lại.

Cô bước lên, nhìn vào chỗ mà Hoắc Đình Sâm chỉ.

“………………….”

Yên ắng.

Hoắc Đình Sâm cảm nhận được sự im lặng của Cố Chi, trong lòng cảm giác có điềm chẳng lành.

Anh cảm thấy có khi hồi xưa mình nghĩ sai rồi.

Nghĩ thế nhưng anh vẫn bày ra một nụ cười, tiếp tục hỏi: “Là có ý gì vậy?”

Cố Chi uốn lưỡi: “Anh cảm thấy….nó sẽ có nghĩa gì?”

“Hoặc là, anh hiểu nó thế nào?”

Hoắc Đình Sâm nào có mặt mũi nào để thừa nhận là anh nghĩ cô đang cảm ơn, chỉ nói: “Thì ý em sao cứ nói đi.”

Cố Chi nhìn anh thật lâu: “Anh thật sự muốn biết hả?”

Mặt Hoắc Đình Sâm dần đen đi: “Ừ.”

Cố Chi vẫn cứ ngập ngừng: “Anh thật sự muốn nghe? Giờ muốn nghe nói thật hay nói dối đây?”

Hoắc Đình Sâm mặt mày vô cảm: “Nói thật.”

Cố Chi: “Nghe xong không được tức giận với em nha.”

Hoắc Đình Sâm: “Ừ, không giận.”

“Thế thì được.” Cố Chi cảm thấy Hoắc Đình Sâm đã muốn nghe thế thì cũng không thể giấu mãi được, mà cô cũng sống thành thật, vì thế mới chỉ vào cái chữ xx kia, gằn từng chữ một: “Đồ, chó.”

“Đọc chung với nhau  thì thành “Hoắc Đình Sâm, đồ chó”.”

Tại hồi đó em không biết viết chữ, nên mới dùng xx thay thế.

Hoắc Đình Sâm: “………….”

Mây đen bay đầy đầu Hoắc Đình Sâm.

“Cố! Chi!” Anh riết qua từng kẽ răng.

Cố Chi liền lấy sách che lại giữa hai người: “Anh đã nói là không có tức giận mà!”

Hoắc Đình Sâm đứng hít thở thật lâu.

Hồi trước anh còn nghĩ là cô bảo “Cảm ơn” gì đó thật tốt đẹp biết bao, giờ thì hay rồi.

Rớt giá thiệt sự, đã ba năm trung thành với một mình cô, chia tay xong rồi giờ cũng dính mãi không dứt ra được.

Mắng ngoài miệng thôi cũng được đi, coi như mắng xong là hết, đây còn đem viết lên trong sách nữa chứ.

Mắc công anh cố gắng dạy chữ cho học chỉ để làm mấy trò này.

“Ha ha.” Cố Chi cười gượng hai tiếng. Cô quên mất hồi đó tại sao lại viết thế này, nhưng mà thật sự là hồi xưa Hoắc Đình Sâm đối xử với cô chó má thiệt sự, nhưng giờ nghĩ lại thì chẳng nhớ nổi  một chuyện gì.

Hoắc Đình Sâm giận thì giận nhưng mà vẫn vươn tay ôm eo Cố Chi, răng nghiến ken két.

Giờ đánh thì anh không nỡ, mà từ nhỏ đến lớn anh đã được tiếp nhận giá trị tinh hoa văn hoá, cho nên càng không biết chửi người khác sao cho bõ tức.

Hoắc Đình Sâm giận không có chỗ xả, chỉ trong miệng phun ra một câu: “Đồ vô ơn.”

Cố Chi: “Hả?”

Đến lúc cô tỉnh ra thì mới biết là anh đang mắng cô.

Cố Chi lại không có tức giận mà chỉ im lặng cảm thán: “Hoắc Đình Sâm, anh mắng người nghe quê dễ sợ.”

Hoắc Đình Sâm: “……………….”

Cố Chi cảm thấy đúng là giữa người với người không giống nhau. Hoắc Đình Sâm lớn thế này mà chẳng biết mắng người khác gì cả. Còn cô thì từ khi có nhận thức đã dư chữ để mắng chết bọn đầu đường xó chợ rồi.

Cố Chi ngồi lên bàn sách, khoảng cách với Hoắc Đình Sâm gần như bằng không, sau đó chống cằm, ngửa cổ lên nhìn anh: “Nè nhìn coi em thấp cổ bé họng thế này, anh nói bậy rồi á.”

Hoắc Đình Sâm nhìn thấy cần cổ mảnh khảnh của Cố Chi.

Đúng là bé thật, còn xinh nữa.

Hôm nay cô đeo sợi dây chuyền kim cương hồng mà hôm sinh nhật anh tặng, càng khiến cho làn da trở nên sáng bừng lên.

Sau đó, anh nhìn viên kim cương, rồi xuống thêm chút nữa. Hoắc Đình Sâm cảm thấy cổ họng khát khô.

Hôm nay là lễ tốt nghiệp, mà Hoắc Đình Sâm cũng là người có nguyên tắc. Cố Chi mới tốt nghiệp tiểu học, bọn họ vừa mới kết thúc một chương, không thể vội vã sang chương mới được.

Cố Chi cảm thấy ánh mắt của Hoắc Đình Sâm không ổn lắm.

Cô muốn xuống khỏi bàn sách.

Nhưng chân chưa chạm đất thì Hoắc Đình Sâm đã ngăn lại trước mặt rồi.

Cố Chi không thể không ngửa ra sau.

Hoắc Đình Sâm cười ra tiếng, hỏi: “Em trốn cái gì?”

Cố Chi: “Hiểu anh quá mà.”

Hoắc Đình Sâm: “Có thật không?”

Cố Chi gật đầu.

Nói gì thì nói, cô cũng là người đã từng trải, tuy gần đây không có “thực hành” nhưng mà kiến thức trong đầu thì vẫn còn nhớ.

Cô cũng cảm giác được rằng Hoắc Đình Sâm không giận dỗi gì, nhưng mà rõ ràng đây là lúc anh nên tức giận mà. Nếu đã không tức giận, tức là anh muốn lợi dụng thời điểm để làm chuyện khác.

Hoắc Đình Sâm: “Vậy em thấy là bản thân mình trốn được sao?”

Cố Chi lắc đầu, cô lại nói: “Thì cũng phải thử chứ không thể ngồi im chờ chết được.”

Hoắc Đình Sâm lại cười.

Anh ngồi dựa vào ghế, giữ chặt tay Cố Chi.

“Đêm nay anh ở lại có được không?” Anh hỏi trực tiếp luôn.

Cố Chi nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng nhìn về phía Hoắc Đình Sâm, gật đầu.

Cô liền bổ sung: “Nhưng mà có chuyện gì thì cũng phải theo ý em.”

Hoắc Đình Sâm nghe xong nhướng mày, cười gật đầu.

Hoắc Đình Sâm rút kinh nghiệm lần trước, đã sớm rút dây điện thoại trong biệt thự ra rồi.

Cố Chi ôm cổ Hoắc Đình Sâm, cảm nhận từng nụ hôn anh đặt trên mặt cô.

Cô cảm thấy có hơi xấu hổ, nhưng vốn dĩ cô đồng ý là vì bản thân cô cũng thích.

Bởi vì thích anh, nên mới đồng ý.

Nhưng mà Cố Chi sơ sót rồi, bản chất con người đâu dễ thay đổi thế. Chỉ cần anh nói ngon nói ngọt mấy câu là cô đã bỏ qua hết mấy chuyện kia, quên luôn bản tính khốn nạn của anh.

Cố Chi trên đường từ phòng khách lên phòng ngủ khóc hu hu: “Anh nói là theo ý em mà!”

Hoắc Đình Sâm ôm đùi cô kéo về, tiếp tục công việc, miệng vẫn cứ đáp lời: “Ừ.”

Cố Chi biết anh nói cho có lệ thôi, nhưng mà cô cảm thấy từ eo trở xuống không còn là của mình nữa, liền lấy móng tay cào anh, vô cùng đáng thương mà mắng nhiếc: “Đồ khốn nạn, chó chết, anh là kẻ xấu, đồ lừa đảo.”

Hoắc Đình Sâm chỉ xuýt xoa một chút, da đầu hơi tê dại do bị cào, sau đó lại cúi đầu hôn cô.

“Đồ quỷ yêu tinh.”



Ngày hôm sau là cuối tuần, Hoắc Đình Sâm không cần đi làm, Cố Chi tỉnh lại nhìn thấy người bên cạnh đã tỉnh.

Sau đó liền nhào qua vừa cắn vừa đánh.

Mãi đến khi Hoắc Đình Sâm nhắc khéo là cô vẫn còn nhiều sức quá nhỉ, Cố Chi mới vừa tức vừa nhục mà phải dừng lại.

Kết quả, vẫn tiếp tục lăn lộn một lần nữa mới buông.

Cố Chi hoàn toàn không còn chút sức lực nào, ngủ thêm một giấc nữa, Hoắc Đình Sâm vẫn ở bên cạnh ngủ chung với cô, đến gần 11 giờ hai người mới ra khỏi phòng.

Hoắc Đình Sâm tự biết anh hơi quá trớn, cả tối hôm qua lẫn sáng nay, cho nên từ lúc thức dậy không ngừng hầu hạ lấy lòng Cố Chi.

Anh nhìn thấy chỗ xương quai xanh của Cố Chi có mấy vết đỏ đỏ, nhìn cũng biết tối hôm qua chuyện gì đã xảy ra, trong lòng thoả mãn vô cùng.

Cố Chi mặc áo ngủ, vừa đi vừa ngáp.

Cô đi tới đi lui, phát hiện Hoắc Đình Sâm đột nhiên dừng lại.

Ủa đang đi tự nhiên đứng lại làm gì?

Cố Chi ngáp xong, chớp chớp mắt, nhìn xuống dưới lầu.

Cô nhìn thấy Trần Gia Hoành đang ngồi ở dưới, lẳng lặng nhìn hai người.

Chính xác hơn là ông đang nhìn chằm chằm vào Hoắc Đình Sâm.

Ánh mắt kia có thể làm cho cả Cố Chi, vốn không phải mục tiêu, còn cảm thấy run rẩy không thôi.

Cô hoảng hốt nhìn Trần Gia Hoành mấy giây, sau đó liền rụt lại sau lưng anh, đem Hoắc Đình Sâm biến thành khiên chắn.

~ Hoàn chương 72 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.