Trần Gia Hoành ở nhà đợi mấy ngày trời, ai dè mãi chẳng thấy Cố Chi đến nhận lỗi.
Ông không ngờ đứa con gái ông vất vả lắm mới tìm lại được, vậy mà nói không gặp là không gặp nữa. Ông vốn dĩ tính tình cục cằn, đã quen làm mưa làm gió nhiều năm, bây giờ lại cãi nhau với con gái, đương nhiên là không biết phải đối phó thế nào.
Con gái thiệt thòi nhiều năm, ông đương nhiên là muốn bù đắp cho bằng hết. Cố Lăng Chi đã không còn sống nữa, cho nên ông chỉ muốn đem hết toàn bộ những thứ tốt đẹp nhất cho con gái của ông. Vì ông chỉ chăm chăm muốn bù đắp, cho nên ông cảm thấy ông nên tính toán cả việc trọng đài cả đời của con gái, nên mới quyết định chọn Trần Thiệu Hoàn là người thích hợp nhất.
Ông đã nghĩ kỹ lắm rồi, đúng là việc này ông nóng vội thật. Mà Cố Chi lại là con gái của ông, đương nhiên đâu thể nào ngồi yên để người ta đặt đâu ngồi đấy được.
Ông càng ra sức mai mối, càng khiến cho cô chống cự lại, thậm chí còn thừa nhận thích Hoắc Đình Sâm, đảm bảo là nói để chọc giận ông mà. Cô với Hoắc Đình Sâm ở bên nhau từ hồi cô còn nhỏ, chưa có kinh nghiệm gì hết, biết thích là cái gì đâu. Đảm bảo là do hồi đó còn nhỏ, ngây thơ đơn thuần, bị tên họ Hoắc dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, lừa đảo. Để thêm một thời gian nữa, cô ở chung với Trần Thiệu Hoàn rồi, đảm bảo sẽ biết trên đời này còn có rất nhiều đàn ông tốt. Ông cũng không tin rằng, một người do chính tay ông nuôi dạy, tương lai đầy hứa hẹn như thế kia, lại thua kém một tên dân buôn ở Thượng Hải.
Ông nghĩ mãi mấy hôm mới hạ quyết tâm, chuyện đính hôn tạm thời bỏ qua, phải rước con gái về nhà trước đã, không thể cứ thể mà vụt mất được. Lần trước gặp mặt cô còn gọi ông một tiếng “Trần tư lệnh”, nghe mà lòng đau như cắt.
Trần Gia Hoành nghĩ thông suốt rồi, liền vội vàng muốn ghé qua chỗ của Cố Chi. Ông gọi điện thoại báo tin, ai dè, gọi cả đêm đều không được.
Sáng hôm sau, ông cũng gọi lại, nhưng điện thoại vẫn cứ im lặng như thế.
Ông sợ có chuyện xảy ra, liền mang người chạy tới, sau đó hỏi thăm người làm trong nhà, mới biết Hoắc Đình Sâm qua đêm ở đây, hai người còn chưa dậy, nếu muốn gặp chắc phải đợi một lúc.
Trần Gia Hoành ngồi trên ghế sô pha, đợi từ 8 giờ sáng đến tận 11 giờ trưa mới thấy bọn họ tỉnh.
Ông không biết bản thân làm sao mà đã nhịn suốt ba tiếng đồng hồ. Ông thậm chí còn không dám đi lên lầu, sợ gặp phải chuyện không nên thấy. Đến cả súng cũng đã lên cò rồi, nhưng ông lại sợ doạ Cố Chi, nên mới gác lại mà ngồi đợi hai người bọn họ đi xuống.
Trên cầu thang, Hoắc Đình Sâm đối diện với ánh mắt của Trần Gia Hoành, mặt mày giãn ra vô cùng thoả mãn.
Lúc anh mới tiếp nhận Hoắc thị cũng đã phải trải qua không ít chuyện, ánh mắt Trần Gia Hoành nhìn anh lúc này cũng không khác những ánh mắt khi đó là bao, nên theo phản xạ có điều kiện anh liền sờ bên hông tìm vũ khí tự vệ, quên mất rằng lúc anh ở bên cạnh Cố Chi vốn dĩ chưa từng đem theo những thứ đồ đó.
Cố Chi im lặng nhìn Hoắc Đình Sâm đứng chắn ở trước mặt, sau đó nuốt nước miệng, gọi xuống dưới lần: “Ba.”
Cô không gọi ông là “Trần tư lệnh”, bây giờ cũng còn tức giận gì nữa đâu. Cô gọi ông là “ba” là để nhắc ông rằng, người đứng trước mặt ông là người trong lòng của con gái ông, nhắc ông biết điều mà bình tĩnh một chút chớ manh động.
Hoắc Đình Sâm ôm lấy bả vai Cố Chi, dịu dàng trấn an cô.
Anh hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Trần Gia Hoành.
Anh có thể cảm nhận được sát khí từ phía Trần Gia Hoành, nhưng anh biết, có Cố Chi ở đây, ông ta sẽ chẳng dám làm gì.
Hoắc Đình Sâm nắm tay Cố Chi, kéo cô đi xuống dưới lầu.
Hoắc Đình Sâm đến trước mặt Trần Gia Hoành cung kính chào: “Chào bác trai.”
Cố Chi bóp bóp tay Hoắc Đình Sâm, ý bảo anh đừng sợ, sau đó nhìn Trần Gia Hoành.
Cô bây giờ tự tin rồi, khôi phục lại trạng thái không sợ trời không sợ đất trước kia.
Trần Gia Hoành dời ánh mắt từ Hoắc Đình Sâm chuyển qua Cố Chi.
“Con qua đây cho ta.” Ông vững vàng mở miệng.
Hoắc Đình Sâm không ngờ rằng Trần Gia Hoành đến đây không phải tìm anh tính sổ mà là đếm tìm Cố Chi, có hơi bất ngờ một chút. Cố Chi vậy mà rất bình tĩnh, “vâng” một tiếng: “Có gì lên thư phòng nói chuyện.”
Trần Gia Hoành đi trước về hướng thư phòng, không thèm nhìn Hoắc Đình Sâm một cái nào hết. Cố Chi cũng đi theo, lúc cô đi ngang qua Hoắc Đình Sâm kéo tay cô lại.
Anh biết rõ rằng Trần Gia Hoành sẽ không dám làm gì Cố Chi, hai cha con chỉ muốn nói chuyện riêng một chút, nhưng mà Cố Chi vẫn còn đang mặc áo ngủ, anh là sợ cô bị cảm lạnh thôi.
Hoắc Đình Sâm liền đem áo khoác trên người khoác lên người Cố Chi, sau đó lại nhìn theo bóng Trần Gia Hoành đầy lo lắng.
Cố Chi an ủi ngược lại anh, nhìn anh một cái thật chắc chắn: “Không sao đâu mà.”
Cô đi theo Trần Gia Hoành vào thư phòng.
Hoắc Đình Sâm chờ bên ngoài, mặt mày lo lắng.
Trong thư phòng, Cố Chi đi vào, đóng cửa lại, mở miệng kêu: “Ba.”
Trần Gia Hoành có vẻ bất ngờ, không ngờ rằng Cố Chi vẫn gọi ông là ‘ba’ trôi chảy như vậy, giống như không nhận ra ông đang tức giận cỡ nào, lại như quên mất rằng mấy ngày trước là ai đứng trước mặt ông nói không nhận cha con nữa.
Cố Chi liền chạy lại ôm cánh tay Trần Gia Hoành, kêu một tiếng: “Ba ơi.”
Cô biết cách lấy lòng Trần Gia Hoành, càng biết phải đối phó với ông như thế nào, vì thế liền ôm cánh tay ông mà nói: “Ba ơi, giờ con thích Hoắc Đình Sâm lắm rồi, ba giúp con biến anh ta thành của con có được không?”
Trần Gia Hoành hai mày nhăn tít lại.
Gì chứ?
Ông nghĩ rằng Cố Chi sẽ nhận sai, còn muốn nói cho cô biết rằng hai người mà bên nhau thì sẽ đau khổ cỡ nào, ai ngờ đâu tới đây thì lại nghe Cố Chi đòi cướp Hoắc Đình Sâm về tay.
Cố Chi dở chứng bắt đầu cứng đầu, nói: “Kiểu gì thì con cũng phải có được anh ta.”
Cô bắt đầu ngồi tố: “Ba cũng biết mà, con với ảnh ở bên nhau ba năm trời, cái gì cũng làm rồi mà anh ta còn chưa thèm rước con vào cửa, anh ta còn định cưới người khác nữa kìa! Trời ơi anh ta khinh con một mà mẹ của anh ta khinh con mười lận đó, con khổ lắm luôn đó!”
Trần Gia Hoành vừa nghe xong, máu nóng bất lên, phất tay áo, cau mày quắc mắt “Hừ” một cái.
Cố Chi: “Mà con tức nhất là bây giờ anh ta đòi ngủ với con nhưng mà không thèm cầu hôn. Suốt ngày ra rả thích con các kiểu nhưng con biết tỏng chỉ là lợi dụng thôi, nhưng thiệt tình con cũng không hiểu mình bị gì nữa, tự nhiên thích ảnh, xong giờ yêu cũng không được mà bỏ cũng không xong. Hồi trước con không có gì, không làm gì được ảnh. GIờ con có ba rồi, ba nhất định phải giúp con rước ảnh về.”
“Ba làm lưu manh lớn, con làm lưu manh nhỏ. Ba lợi hại như vậy, giúp con cướp người về làm áp trại phu nhân đi, anh ta không chịu cũng phải chịu. Sau này mà anh ta dám chạy trốn hay dám làm xằng bậy trước mặt con, ba cho ảnh viên đạn là xong chuyện.”
“Con cũng không quan tâm anh ta có đồng ý không, dù sao con cũng chỉ thích cái mã thôi, con cũng chỉ chơi đùa thôi á. Chừng sau chơi chán rồi, con nhất định sẽ đá bay anh ta. Ba thấy sao?”
Trần Gia Hoành nghe xong mà tức muốn hộc. máu.
Bây giờ ông đã xác định được Cố Chi chắc chắn là con gái của mình rồi, trời ơi cái thể loại thích đến không từ thủ đoạn này chỉ có ông sinh ra được thôi.
Bởi vì thương, mà thấy con gái mình không có, nên ông càng muốn biến nó thành của cô, để cô biết rằng ba của cô lợi hại cỡ nào
Bây giờ con gái muốn chơi đùa với trai trẻ xong rồi bỏ, gì chứ cái này dễ.
Trần Gia Hoành cười lạnh: “Thằng đó thật sự khinh thường con, không muốn cưới con?”
Cố Chi điên cuồng gật đầu: “Đúng rồi á!”
Hoắc Đình Sâm đâu có nói gì đến chuyện cưới xin với cô đâu.
Cô bổ sung: “Trời ơi cái kiểu thiếu gia như anh ta hả, chắc chắn là trong lòng cực kỳ khinh thường mấy người thô bỉ như chúng ta. Anh ta vừa đùa giỡn tình cảm vừa khinh thường con, nói cái gì mà con dâu nhà họ Hoắc phải là tiểu thư dòng dõi danh giá các kiểu. Anh ta còn nói bây giờ ba có vẻ uy phong thế thôi chứ cái gốc vẫn là thổ phỉ, anh ta không thèm con gái của thổ phỉ đâu.:”
Trần Gia Hoành tức đến lửa giận bừng bừng, không đợi Cố Chi nói xong đã đùng đùng đi ra ngoài.
Hoắc Đình Sâm đang ngồi trên sô pha, nghe tiếng Trần Gia Hoành bước xuống cầu thang liền đứng dậy.
Trần Gia Hoành nhìn thấy Hoắc Đình Sâm, chưa kịp mở miệng nói gì đã cho anh một đấm.
Trần Gia Hoành là người biết võ, lại có sức lớn, Hoắc Đình Sâm vốn có thể né được, nhưng vì bị tấn công bất ngờ nên chỉ có thể ăn trọn cú đấm, ngã lên sô pha.
Hoắc Đình Sâm “A” một tiếng, đang định đứng dậy thì đã thấy họng súng dí ngay trước trán.
Hoắc Đình Sâm ngồi trên sô pha, Trần Gia Hoành lấy súng dí vào đầu anh.
Cố Chi cũng từ trên lầu chạy xuống, nhìn hai người bọn họ, nhìn chẳng có chút sợ hãi gì, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh.
Dưới ánh mắt đầy sợ hãi, không thể tin được của Hoắc Đình Sâm Cố Chi đủng đỉnh đi xuống, ôm lấy một cánh tay của Trần Gia Hoành, sau đó nhìn Hoắc Đình Sâm mà vô cùng đắc ý: “Hừ.”
Trần Gia Hoành kéo chốt an toàn, dí súng vào đầu Hoắc Đình Sâm, mặt mày tối thui, hỏi: “Mày dám bắt nạt con gái tao đúng không?”
“Dám khinh thường nó? Không tính cưới nó chứ gì?”
Hoắc Đình Sâm mặt mày ngu ngơ.
Trần Gia Hoành: “Tao không quan tâm nhà họ Hoắc lớn cỡ nào, giờ tao muốn đem mày đi thì không có ai dám hó hé tiếng nào đâu.”
Ông quay qua hỏi Cố Chi: “Con định xử nó thế nào?”
Cố Chi thấy Trần Gia Hoành tháo chốt an toàn, tim muốn thòng xuống, nhưng mặt mày vẫn tỉnh bơ, cô liền chậm rãi vươn tay che lại họng súng của Trần Gia Hoành.
Trần Gia Hoành cúi đầu nhìn cô.
Cố Chi nuốt nước miếng, lấy súng từ trong tay Trần Gia Hoành: “Xử sao ba cứ để con quyết.”
Súng quả thật rất nặng, Cố Chi cầm hai tay mới nổi. Cô hít một nơi, cầm súng thật cẩn thận, không chạm vào cò súng, sau đó mới bình tĩnh lại, nâng tay lên, chĩa súng vào đầu Hoắc Đình Sâm.
Hoắc Đình Sâm biết là nếu súng vào tay Cố Chi thì anh hoàn toàn có thể đoạt súng bất cứ lúc nào, nhưng mà anh không làm gì cả, muốn chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Trong một giây phút, anh đã nghĩ rằng nếu cô thật sự nổ súng, anh cũng sẽ chấp nhận.
Cố Chi dí súng về phía anh, hỏi: “Giờ anh nói coi anh có muốn tôi không?”
Sau đó, cô liền đổi giọng, uy hiếp: “Có chịu ở bên cạnh tôi không?”
Dường như chỉ cần anh hé môi nói “Không” một tiếng thôi là cô sẽ bóp cò liền.
Hoắc Đình Sâm chỉ nhẹ nhàng cười: “Có.”
“Không được cười!” Cố Chi liền la lớn.
Hoắc Đình Sâm liền lập tức thu nụ cười lại.
Cố Chi: “Giờ anh nghe cho rõ đây, bây giờ bà đây nói muốn có được anh, anh có không chịu cũng không phải chịu. Thử dám bỏ chạy coi, tôi sẽ đánh gãy chân anh, sau đó một phát bắn chết anh luôn. Có nghe chưa?”
Cô biết có Trần Gia Hoành đứng sau chống lưng cho, tình cảnh này chẳng khác nào một cặp cha con thổ phỉ đi ăn hiếp dân lành cả.
Hoắc Đình Sâm cũng thuận theo: “Đồng ý.”
Cố Chi hỏi xong, lặng lẽ thở ra một cái, nhìn thoáng qua Trần Gia Hoành ở bên cạnh, sau đó buông tay, trả súng lại cho ông.
Trần Gia Hoành cất súng.
Cố Chi nhìn thấy trên trán Hoắc Đình Sâm vẫn còn vết hằn do ấn súng vào.
Trần Gia Hoành nhìn Hoắc Đình Sâm: “Nhóc con, lo mà nhớ cho kỹ lời đã nói>”
Hoắc Đình Sâm gật đầu: “Vâng.”
Trần Gia Hoành liếc mắt thấy Cố Chi vẫn còn khoác trên người áo của Hoắc Đình Sâm.
Ông cũng chỉ im lặng không nói gì.
……
Mấy lần trước Hoắc Đình Sâm chủ động hẹn mà Trần Gia Hoành chẳng chịu gặp, người lại lần này Trần Gia Hoành chủ động hẹn gặp anh.
Ông nhướng mày: “Ui cha, không mang vệ sĩ theo hả, không sợ ta một phát bắn chết cậu à?”
Hoắc Đình Sâm cười: “Chào bác trai.”
Trần Gia Hoành: “Bác trai cái gì, ông đây còn chưa có nhận con cháu gì đâu nhé.”
Hoắc Đình Sâm: “Trần tư lệnh.”
Trần Gia Hoành nhả một ngụm khói, nhìn Hoắc Đình Sâm.
“Vui quá ha?
Ông cười to: “Sợ ông đây làm cho cậu một lỗ nên con bé liền cướp súng từ trên tay ta, đến cả cò súng còn chả thèm chạm vào, cảm động ghê nhỉ?”
Hoắc Đình Sâm nghĩ nghĩ, sau đó lại cười: “Đương nhiên rồi.”
Anh biết Trần Gia Hoành đang nói đến chuyện Cố Chi cướp súng từ trong tay ông. Anh còn nhìn ra tiểu tiết này, đương nhiên Trần Gia Hoành cũng sẽ nhìn ra.
Trần Gia Hoành gạt tàn thuốc: “Ta tính tình nóng nảy, nhưng không đến nỗi lỗ mãn vô lý, lúc cần dùng đầu óc thì vẫn có thể dùng được. Nếu không, ta đã không ngồi lên được cái ghế này.”
Ông chỉ vào ghế đối diện: “Ngồi đi.”
Hoắc Đình Sâm ngồi xuống.
Trần Gia Hoành nghĩ đến Cố Chi, liền nhịn không được mà cười: “Con bé biết rằng nếu cãi lời thì không ổn, nên liền chuyển sang nói kích ta. Thông minh, chiêu này của nó thật sự thông minh. Nếu như không phải lúc đó ta vẫn còn tỉnh táo, có khi đã bị con bé lừa gạt rồi.”
Hoắc Đình Sâm nhìn người ngồi đối diện mình, nhắc đến Cố Chi là liền cười như đang tắm trong gió xuân.
Ông thương Cố Chi, thương đến mức bao nhiêu tình thương đều thể hiện hết lên mặt.
Trần Gia Hoành: “Ta vốn không thích cậu, nghĩ rằng con bé ở bên cạnh cậu không vui vẻ gì. Ai ngờ đâu, con bé mới bước trước kêu không nhận ta làm cha nữa, sau lưng lại còn sợ ta bắn cậu mà nhanh chóng đi gọi ba, ta cũng chẳng thể làm gì khác.”
“Quả nhiên, vị trí của ta trong lòng con bé không bằng cậu.”
Ông như tự giễu mình: “Mà cũng đúng thôi, cậu ở bên con bé suốt mấy năm trời, còn ông đây chỉ mới gặp con bé có mấy ngày.”
“Dù sao thì, tôi cũng muốn cảm ơn cậu. Lúc con bé chạy đến ôm tay nhờ cậu thu nhận, cậu không một phát bắn thẳng vào con bé mà đã thu nhận nó về.”
Cả ông lẫn Hoắc Đình Sâm đều là cùng một loại người, nếu lỡ có ca kỹ ất ơ ở đâu chạy tới móc tay móc chân, chắc chắn sẽ không chớp mắt mà cho người đó một phát súng.
Hoắc Đình Sâm cúi đầu: “Trần tư lệnh.”
Trần Gia Hoành lại đốt thêm một điếu xì gà, nhìn Hoắc Đình Sâm, hỏi: “Cậu thật lòng sao?”
Hoắc Đình Sâm: “Vâng.”
Trần Gia Hoành chỉ “Hừ” một tiếng: “Chuyện cũng chẳng có gì, hễ con bé muốn, ta đều có thể cho. Nếu đã không thích con trai nuôi của ta mà lại chỉ để ý cậu, lúc đó ta chĩa súng vào cậu cũng chỉ muốn ép cậu phải ở bên con bé thôi. Nếu cậu dám bỏ trốn, người đầu tiên đánh gãy chân cậu sẽ là ta.”
“Đương nhiên, bây giờ con bé chỉ chơi chơi với cậu thôi, nếu chơi chán rồi muốn bỏ, lúc đó ta cũng sẽ hai tay đồng thuận mà giúp con bé loại bỏ cậu. Cậu cũng biết rồi đó, con người ta không có nói lý lẽ bao giờ.”
Hoắc Đình Sâm nghe xong chỉ thể hiện hở kinh ngạc, nhưng sau đó lại mỉm cười: “Vâng.”
Trần Gia Hoành nhìn bộ dạng kinh ngạc của anh, cười cười, có vẻ rất đắc ý: “Là con bé chính miệng nói với ta như thế.”
Hoắc Đình Sâm khẽ gật đầu: “Tôi biết.”
Trần Gia Hoành cẩn thận quan sát vẻ mặt của Hoắc Đình Sâm, sau đó cảm thấy chẳng còn gì cần nói nữa: “Được rồi, cậu đi đi.”
Hoắc Đình Sâm vậy mà không đi, anh nhìn vào bản đồ trên bàn sách của Trần Gia Hoành.
Mấy lần trước, để có thể hẹn gặp ông, anh đã chuẩn bị đủ thứ thành ý,
Trần Gia Hoành cùng Trần Thiệu Hoàn lần này đến Thượng Hải, một là vì Cố Chi, hai là để đàm phán với chính phủ.
Tuy nói rằng tình hình đã định xong, nhưng mà có những việc lặt vặt bên trong lại vô cùng phức tạp. Trần Thiệu Hoàn mấy ngày nay bận đến chẳng thấy mặt mũi đâu, bởi vì Trần Gia Hoành không muốn hoàn toàn uỷ quyền cho chính phủ, cho nên hợp tác với chính phủ là điều tối ưu nhất.
Mấy địa phương như Thiểm Cam vốn xa xôi, cuộc sống không bằng với người ở kinh đô, phần lớn là vì giao thông không tiện, mà cũng không có tuyến đường sắt.
Hoắc Đình Sâm biết Trần Gia Hoành đang bận tâm cái gì. Ông ở Thiểm Cam bình định đã xong, được người người ủng hộ, đám thổ phỉ cũng không dám đụng tới dân lành.
Anh đi qua, lấy bút chì trên bàn sách của Trần Gia Hoành, cầm lấy vẽ một đường trên bản đồ.
Trần Gia Hoành nhìn nét vẽ của anh: “Ý cậu là gì?”
Đường vẽ của Hoắc Đình Sâm một bên là Thượng Hải, một bên là thẳng tới Tây An.
Hoắc Đình Sâm chỉ nói ngắn gọn: “Đường sắt.”
Trần Gia Hoành nghe thấy hai chữ đường sắt liền kích động.
Ông biết Hoắc thị làm ăn chuyện gì, cũng biết năng lực của Hoắc Đình Sâm. Hoắc thị mạnh nhất là về vận tải đường sắt, có không ít địa phương nịnh bợ, muốn Hoắc thị mở đường ở đó.
Chỗ nào có tuyến đường sắt, chỗ đó như sông cạn được tưới thêm nước, dần dần được hồi sinh.
Hai người đối mắt nhau, dường như hiểu rõ đối phương nghĩ gì.
Trần Gia Hoành đột nhiên ngửa mặt lên cười to: “Hay! Hay lắm!”
Ông chỉ vào ghế đối diện: “Ngồi xuống, chúng ta nói chuyện tiếp.”
….
Ở bên này, Cố Chi vốn đang chọn quần áo, sau khi biết tin Hoắc Đình Sâm một mình đi gặp Trần Gia Hoành nói chuyện, toàn thân liền đổ mồ hôi lạnh.
Cô vội vội vàng vàng chạy đến nhà họ Trần. Đám cảnh vệ thấy đây là xe của đại tiểu thư liền lập tức thông qua.
Lúc Cố Chi chạy vào cửa, Hoắc Đình Sâm đang từ từ đi xuống lầu.
Cô nhìn thấy Hoắc Đình Sâm còn sống sờ sờ, bình yên vô sự, thở hắt ra một hơi, sau đó liền nhào qua.
Cố Chi hai mày nhíu lại, nghĩ đến lần trước Trần Gia Hoành dùng súng chĩa vào đầu Hoắc Đình Sâm, cảm thấy vô cùng sợ hãi: “Sau này anh không được một mình đi gặp ông ấy nữa. Nếu mà ông ấy tìm anh, anh nhất định phải nói em, em nhất định sẽ bảo vệ anh.”
Cố Chi cảm thấy tự nhiên ở đâu rớt ra một người cha thế này phiền muốn chết.
Cố Chi nắm tay Hoắc Đình Sâm chuẩn bị lôi đi, may mà Trần Gia Hoành chưa đi ra. Cô cảm thấy Hoắc Đình Sâm mà ở đây thêm một giây thì sinh mệnh của anh sẽ bị đe doạ một giây.
Hoắc Đình Sâm vô cùng thích được Cố Chi lo lắng cho mình, nhìn cô thật sự nôn nóng mang anh ra khỏi cái chỗ này.
Anh nhớ đến chuyện Trần Gia Hoành nói với anh ban nãy.
Ông nói rằng, đều là đàn ông nhưng anh may mắn hơn ông ta nhìn.
Ông ta hận bản thân không có xuất thân tốt như anh, không được sinh ra làm thiếu gia như anh.
Ông nói rằng, có đôi khi ông không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Chi, vì cô quá giống Cố Lăng Chi. Ông hận bà vô tình bao nhiêu, thì lại càng yêu bà bấy nhiêu. Cả cuộc đời này của ông, những tháng ngày vui vẻ nhất chính là lúc sống cùng Cố Lăng Chi. Ông biết rằng đến Thiểm Cam cực khổ, đã nhiều lần muốn từ bỏ, nhưng vì bà nên ông mới bám trụ ở đây.
Hoắc Đình Sâm đột nhiên cảm thấy xúc động.
Anh dừng lại.
Cố Chi quay đầu: “Sao còn chưa đi nữa?”
Hoắc Đình Sâm nhìn Cố Chi một cái rồi ôm cô vào lòng, ôm một hồi, cảm nhận sự tồn tại của cô, sau đó mới buông ra, cúi đầu nhìn cô: “Cố Chi.”
Cố Chi: “Sao?”
Hoắc Đình Sâm: “Em thật sự chỉ định chơi đùa với anh một thời gian, chơi chán rồi bỏ anh sao?”
Cố Chi ngẩn người.
Hoắc Đình Sâm nhìn kỹ vào mắt cô: “Vậy, em có thể chơi đùa với anh cả đời được không?”
“Anh cho em cả đời này làm áp trại phu nhân luôn.”