Vợ Luôn Nghĩ Tôi Không Yêu Em Ấy

Chương 28



Sau khi hai người ra khỏi nhà hàng, bầu trời đã được phủ lên một tấm màn màu đen, điểm lên vài ngôi sao nhỏ nếu không cố gắng nhìn cũng chẳng nhìn thấy.

Chu Độ đứng ở bậc tam cấp ở trước cửa nhà hàng, chột dạ nhìn Hạ Nghiêu một cái nói: “Nghe nói gần đây có một cái công viên, bọn mình đi dạo một vòng đi?”

Hạ Nghiêu ôm con gấu bông được Chu Độ tặng đứng ở bên cạnh hắn, cậu biết cái công viên mà Chu Độ nói. Cách đây không xa, băng qua con đường xe cộ đông đúc trước mặt, rồi đi tiếp khoảng chục mét nữa là tới.

Đó là một công viên có hồ nước, nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ. Lượng người đi dạo ở đây khá đông, nhưng mà đông hơn chính là các cặp tình nhân đến đó để hẹn hò.

Vì cách cái công viên đó không xa có một trung tâm mua sắm, một vài cặp tình nhân ăn xong đi mua sắm xong đều sẽ đến công viên này đi dạo, mà người thiết kế công viên này không biết có phải dự đoán trước được tình huống này hay không, đặc biệt có lòng thiết kế đèn đường tối tối mờ mờ, cứ như vậy, nơi này trở thành thánh địa hẹn hò của các cặp tình nhân.

“Được thôi.” Hạ Nghiêu nhìn chằm chằm mũi chân mình, trả lời một tiếng.

Chu Độ vô cùng vui vẻ kéo cánh tay của Hạ Nghiêu bước về phía trước.

Mà ở một nơi cách đó không xa, Vương Hạo đang ngồi trên xe riêng của nhà mình, xuyên qua cửa sổ xe, vừa vặn nhìn thấy Hạ Nghiêu cùng Chu Độ ở bên kia đường.

“Thằng này nó nói cuối tuần không có thời gian, thì ra là đi chơi với Hạ Nghiêu.” Vương Hạo nghĩ thầm trong lòng, đưa tay ấn nút kéo cửa sổ xuống. Cậu ta vừa định to mồm gọi tên Chu Độ, không ngờ lại nhìn thấy Chu Độ kéo Hạ Nghiêu chạy qua con đường phía đối diện chạy đi mất.

“Đóng cửa sổ lại.” Mẹ Vương Hạo ngồi ở ghế phó lái quay đầu nói với con trai mình, Vương Hạo nghiêng đầu qua trả lời: “Mẹ, hình như con mới nhìn thấy Chu Độ.”

“Thấy Chu Độ thì có cái gì hiếm lạ, con ngồi lại đàng hoàng cho bố coi.”

Vương Hạo nghe thấy bố mình lên tiếng, vì vậy chỉ có thể đóng cửa sổ xe lại.

————

Ven bờ hồ trong công viên cứ cách một đoạn là lại có một cái chòi nhỏ để nghỉ mát, mấy cái chòi đó được xây ngay trên mặt nước, mỗi cái đều có một cặp tình nhân đang ngồi.

Hạ Nghiêu cùng Chu Độ sóng vai đi đến một con đường nhỏ mờ tối ven hồ, thỉnh thoảng có vài người đi tới từ phía đối diện chen chính giữa bọn họ mà bước qua.

Chu Độ đang vắt nát óc suy nghĩ nên mở miệng như thế nào để đánh tan bầu không khí lúng túng này, Hạ Nghiêu vậy mà lại mở miệng trước, cậu hỏi Chu Độ: “Vậy cuốn nhật ký của em… thật sự là ở chỗ anh hả?”

Sự căng thẳng trong lòng Chu Độ như muốn bùng nổ, vẻ mặt hắn đề phòng nhìn Hạ Nghiêu nói: “Ừ thì làm sao, tự em đặt ở chỗ ngồi của anh mà, đừng hòng anh trả lại.”

Cả gương mặt Hạ Nghiêu đỏ lên nói: “Vậy sao lúc đó em hỏi anh, anh lại nói là không nhìn thấy?”

Chu Độ thấy kiểu nào cũng đang nói đến hắn, mở miệng đổi chủ đề: “Lúc nãy đứng ở cửa rạp chiếu phim, em với nhỏ kia nói cái gì mà vui vẻ như vậy?”

Trong lòng Hạ Nghiêu thở dài một cái, biết Chu Độ chính là không muốn trả lời câu hỏi của mình, vì vậy cậu giải thích: “Có nói gì đâu, chỉ là đứng đó đợi bọn anh đi ra thôi. À, đúng rồi.” Cậu móc tờ giấy ghi số điện thoại mà Phương Dao Dao đưa cho mình từ trong túi quần ra, đưa đến trước mặt Chu Độ nói: “Cái này cho anh.”

Chu Độ thấy cậu đưa cho hắn một tờ giấy nhỏ, tưởng rằng có viết bí mật nào đó, vành tai đỏ lên nói: “Thật là, có gì thì cứ nói thẳng với anh sao phải đưa giấy, ngây thơ quá đi.”

Hạ Nghiêu lúng túng nhìn Chu Độ giải thích: “Cái này là Phương Dao Dao bảo em đưa cho anh, là số điện thoại của em ấy.”

Chu Độ đang trong tư thế chuẩn bị nhét tờ giấy vào trong túi quần, nét mặt lập tức trầm xuống, ngữ khí mang theo một chút tức giận hỏi: “Nhỏ bảo em đưa em liền đưa cho anh luôn?”

Hạ Nghiêu cảm thật mình thật ủy khuất, vì vậy không lên tiếng.

Chu Độ bực bội ném tờ giấy vào một góc ven hồ, sau đó nhanh chân, một mình cắm đầu đi mất đất.

“Chu Độ.” Hạ Nghiêu vội vàng chạy vài bước theo sau hắn, “Anh sao vậy?”

Chu Độ nghe được Hạ Nghiêu hỏi như vậy, trong lòng càng tức giận, hắn chợt xoay người lại muốn chất vấn Hạ Nghiêu, vừa vặn lúc này có hai người đang từ phía đối diện bước tới.

Hạ Nghiêu không thể làm gì khác hơn là di chuyển sang bên cạnh, để người ta đi qua giữa cậu và Chu Độ. Thế nhưng Hạ Nghiêu không biết hành động này của cậu như đang thêm dầu vào lửa, Chu Độ cho rằng Hạ Nghiêu khi thấy có người thì liền tránh hắn, trong lòng vừa tức giận vừa tủi thân, những lời vốn muốn nói ra lại lần nữa nghẹn lại trong bụng, tiếp tục cắm đầu đi về phía trước.

Hắn chưa đi được mấy bước, góc áo đã bị một người nhẹ nhàng kéo lại.

“Chu Độ đừng tức giận nữa.” Hạ Nghiêu nhỏ giọng mở miệng nói xin lỗi: “Xin lỗi mà.”

Chu Độ vừa nghe thấy giọng nói của Hạ Nghiêu nhỏ nhẹ nói xin lỗi với mình, trong lòng lập tức mềm thành một mảnh, tức giận vô cớ vừa nay bốc hơi không còn một mống.

Hắn nghĩ thầm, mình cái tên đại lão gia* này sao có thể đi tức giận với người yêu chứ. Hắn xoay người nhìn chằm chằm gương mặt của Hạ Nghiêu không nhúc nhích, nhìn cậu một hồi rồi mới nói: “Anh ghen.”

*đại lão gia: ở đây có nghĩa là coi mình là lớn nhất, mình làm cái gì cũng đúng

“Hả?” Hạ Nghiêu chẳng mô tê gì.

“Lúc em nhận con thỏ nhồi bông đó làm anh ghen.” Chu Độ nề nếp nói tiếp: “Lúc em nói chuyện với thằng đó ở trong rạp chiếu phim anh cũng ghen. Anh biết đánh người là sai, nhưng anh sẽ không xin lỗi đâu.”

Vẻ mặt Hạ Nghiêu mờ hồ: “Đánh người, anh đánh ai vậy?”

Chu Độ chẳng trả lời câu hỏi này của Hạ Nghiêu, nói tiếp với cậu: “Nhỏ kia nhờ giúp nó đưa số điện thoại, lẽ nào em không ghen hả? Hạ Nghiêu, em có phải là người yêu của anh không?”

Hạ Nghiêu bị hắn nói đến xấu hổ, lúc đó Phương Dao Dao nhờ cậu đưa dùm số điện thoại, trong lòng quả thật vô cùng khó chịu, thế nhưng mình đồng ý rồi, lại không làm được mấy việc trái với lương tâm, chỉ có thể thành thật đưa tờ giấy cho Chu Độ.

“Em…” Hạ Nghiêu mấp máy môi, lời cậu vẫn chưa nói ra, Chu Độ liền mở miệng nói: “Nếu mà em lại làm chuyện này lần nữa, anh sẽ…”

Hắn muốn nói anh sẽ đánh em, nhưng mà nghĩ lại nếu như vậy mình sẽ đau lòng, vì vậy chuyển ý uy hiếp Hạ Nghiêu nói: “Anh sẽ hôn em.”

Hạ Nghiêu phụt một cái bật cười, cậu nhìn nhìn xung quanh, nhét con gấu bông vào trong ngực Chu Độ, sau đó kéo cổ áo hắn đi qua khu rừng phía bên kia.

Đi lên phía trên của công viên, trồng một loạt cây to. Nơi này tục xưng là khu chuyên dụng dành cho người lớn, chỉ cần nhìn tên cũng đủ hiểu vào đây để làm cái gì.

“Em muốn làm gì?” Chu Độ bị Hạ Nghiêu kéo đi lảo đảo sắp ngã, Hạ Nghiêu quay đầu cong cong hai hàng lông mi nói với hắn: “Không phải anh nói muốn hôn em hả?”

Cậu kéo hắn đến một cái cây to ở bên cạnh, sau đó dựa lưng vào cây, ánh mắt mang theo mong chờ mà nhìn chằm chằm Chu Độ ở trước mắt.

Mặt Chu Độ lập tức đỏ lên, lúc này xung quanh chẳng có ai, thật là một cơ hội tốt để lén lút làm chút gì đó. Trong lòng hắn như nổi trống, nhìn thấy gương mặt ửng hồng của Hạ Nghiêu, chầm chậm cúi đầu xuống.

“A ~” Đột nhiên từ một bụi cỏ cách bọn họ không xa truyền đến một tiếng rên.

Cả người Chu Độ lập tức cứng đờ, hắn cùng Hạ Nghiêu ngừng thở, đồng thời quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh.

“A ~” Một tiếng rên lớn hơn lại truyền tới, Hạ Nghiêu cũng được coi như là một người đàn ông trưởng thành sống đến hai đời, tự nhiên hiểu được trong bụi cỏ xa xa kia đang làm việc gì.

Chu Độ nhíu nhíu mày, hắn thấp giọng nói với Hạ Nghiêu: “Bên kia hình như có người.”

“Ừa nè.” Ánh mắt Hạ Nghiêu úp úp mở mở, không dám nhìn thẳng vào mắt Chu Độ, Chu Độ đứng thẳng lại, đang định hét lên một câu: “Ai đang ở bên kia?”

Hắn vừa lấy hơi, miềng liền bị bịt chặt lại.

“Ô ô ô.” Hắn trợn hai mắt chẳng hiểu gì mà nhìn Hạ Nghiêu.

Sắc mặt Hạ Nghiêu đỏ bừng nói: “Đừng la lớn, người ta đang… đang làm việc.”

“Làm việc?” Chu Độ nghi hoặc hỏi.

Hạ Nghiêu đỏ mặt không lên tiếng, Chu Độ lúc này mới muộn màng nhận ra.

“Mẹ nó.” Hắn thấp giọng chửi thề một câu, kéo tay Hạ Nghiêu nói: “Bọn mình đi thôi.”

“Đợi chút.” Hạ Nghiêu nắm chặt Chu Độ không cho hắn đi, cậu nhỏ giọng nói: “Tại sao lại phải đi?” Cậu vừa nói vừa ngửa đầu lên nhẹ nhàng hôn một cái lên môi Chu Độ, nỉ non: “Anh không cảm thấy này rất kích thích sao, Chu Độ?”

Chu Độ đang đứng ở ranh giới của của thiếu niên huyết khí sục sôi, nào chịu được khiêu khích của Hạ Nghiêu, lúc này mặc kệ tất cả mọi người liền đè người lên thân cây làm nụ hôn sâu hơn.

Hắn bây giờ cũng đã dần dần hiểu được, hôn không chỉ môi dán môi là xong, cũng cần phải có kỹ xảo nha.

Ví dụ như bây giờ, hắn biết phải chầm chậm mở miệng, đem miệng Hạ Nghiêu mở ra chui vào.

Tiếng rên rỉ của phụ nữa cứ lẩn quẩn bên tai, tiếng thở dốc của Chu Độ nặng thêm, trong lòng Hạ Nghiêu nổi lên ý xấu, cố ý lấy đầu lưỡi liếm một cái ở trên môi Chu Độ.

Cả người Chu Độ cứng lại, chợt thẳng người lại đẩy Hạ Nghiêu ra.

“Bọn, bọn mình đi thôi.” Hắn ôm lấy nửa thắt lưng của Hạ Nghiêu, xấu hổ nói với cậu.

Đều là đàn ông, Hạ Nghiêu biết dưới tình huống này cơ thể nổi lên phản ứng là chuyện hết sức bình thường, cậu đưa lấy ôm lấy lưng quần của Chu Độ, bởi vì động tình mà giọng nói có chút khàn khàn.

“Anh muốn cứ như vậy mà đi sao?” Cậu liếc xuống phía dưới của hắn một cái.

“Hạ, Hạ Nghiêu, anh, anh.” Chu Độ bị Hạ Nghiêu nhận ra sự khác thường của cơ thể, căng thẳng đến nỗi chẳng nói nên lời.

Hạ Nghiêu ưỡn người về phía Chu Độ đối diện, cơ thể dính chặt vào cơ thể của hắn, ghé vào bên tai hắn chầm chậm nói: “Chu Độ, bọn mình làm chút việc người lớn mới có thể làm đi.” Cậu vừa nói, ngón tay đã theo khe hỡ giữa lưng quần mà chui vào.

Chu Độ cảm thấy mình bị nổ thành một cái pháo hoa chói mắt nhất trên bầu trời.

Mãi cho đến lúc trên đường trở về, cả người Chu Độ dường như vẫn đang còn ở trên mây, hắn thỉnh thoảng quay đầu quan sát Hạ Nghiêu ở bên người, khóe miệng nhịn không được lại cong cong lên.

Hai người theo đường cái chậm rãi đi về phía trước, Chu Độ thỉnh thoảng lại lấy ngón tay hắn khều khều lòng bàn tay của Hạ Nghiêu, mà tay còn lại của hắn thì đang ôm con gấu bông mà hắn tặng cho Hạ Nghiêu.

“Có phải anh rất lợi hại không?” Chu Độ đưa đầu dựa gần sát vào Hạ Nghiêu, nhẹ giọng hỏi một câu ở bên tai cậu, sắc mặt Hạ Nghiêu đỏ lên, ấp a ấp úng không trả lời được.

Mặt Chu Độ mang theo vẻ đắc ý không nhịn được ngâm nga một khúc nhạc không vần điệu.

Lòng bàn tay Hạ Nghiêu như vẫn còn lưu lại hơi ấm của Chu Độ, nhịn không được vân vê bàn tay mình.

“Ha! Tao biết chính là hai đứa bay mà!” Đột nhiên có người dùng sức vỗ một cái lên vai hai người, Chu Độ và Hạ Nghiêu đồng thời quay đầu lại.

Vương Hạo đứng sau lưng bọn họ cười ngu ngốc.

“Hai đứa bay làm cái gì vậy, hẹn hò hả?” Vương Hạo chen vào giữa hai người, một tay ôm lấy Chu Độ, một tay ôm lấy Hạ Nghiêu, trêu ghẹo nói.

Chu Độ nghe vậy nhăn mày, hắn đẩy mạnh cái tay đang ôm Hạ Nghiêu của Vương Hạo ra, sau đó kéo lấy Hạ Nghiêu ôm vào trong ngực, nhếch mày khiêu khích nói với Vương Hạo: “Đang hẹn hò đó, rồi sao?”

Hạ Nghiêu bị hắn ôm vào trong ngực, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.