Vợ Mang Thai: Chồng Lo Lắng Muốn Có Đứa Thứ Hai

Chương 21: Tôi Muốn Cô Ấy Phục Vụ Tôi 21





Cửa phòng mở ra, một cột nước lạnh như băng xông tới mặt, phun lên trêи mặt cô, may mà có kính ngăn lại, nước mới không phun vào mắt, những chỗ khác đều không tránh khỏi bị ướt.

Mặc kệ nước trêи người, Cam Viện xoay mình vọt vào phòng vệ sinh, qua vết nước đọng trêи cửa kính, chỉ thấy vòi công tắc bên trong phòng vệ sinh không biết bị trục trặc chỗ nào, lúc này giống như suối nước phun trào.

"Chết tiệt"Chửi nhỏ một tiếng, cô xoay người xông về bồn rửa tay, chuẩn bị tắt van nước, người vừa mới xoay lại, thì thấy một bóng người cao lớn trước mắt.

Cô bất ngờ không kịp đề phòng, người lập tức đụng vào người đối phương.

Hơi thở quen thuộc phả vào mũi, cô theo bản năng đưa tay chống lên người đối phương, muốn né về phía sau, cánh tay vừa mới nâng lên, hai cổ tay đã bị lòng bàn tay ấm áp nắm lấy.

Một giây sau, lưng đã dán lên bức tường lạnh lẽo trong phòng vệ sinh.

Hai tay bị đối phương nắm lên đỉnh đầu đè lại, Cam Viện theo bản năng cong đầu gối phải lên muốn đánh trả, chân mới vừa cong lên lại lần nữa thu lại, thu hồi lại ánh mắt tàn khốc, lộ ra vẻ hoảng sợ như một phụ nữ thông thường.

"Hoàng Phủ tiên sinh, ngài.

.


ngài làm gì vậy?"Nếu như nói anh ta chỉ vì hợp đồng, như vậy liền chứng minh, anh ta còn không biết chuyện gì, cô làm sao có thể bộc lộ bản thân.

Dùng cả người đem cô đè trêи tường, nâng tay phải lên, Hoàng Phủ Quyết lấy chiếc kính đen trêи mặt cô xuống.

Tóc cô sớm đã bị ướt, những sợi tóc lộn xộn dính trêи cái trán trắng nõn đầy đặn, đôi mắt vốn luôn được che bởi cặp kính rộng, vào lúc này không còn bị cản trở lộ ở trước mắt của anh ấy.

Đôi mắt chứa mấy phần sợ hãi, trong con ngươi đen láy hiện lên bóng dáng của anh ấy.

Cùng anh ấy trực tiếp đối mặt, Cam Viện có chút chột dạ, lập tức thu hồi ánh mắt muốn cúi mặt xuống, người đàn ông này luôn thông minh hơn người, cô nhất định phải cẩn thận nhiều hơn, mới có thể không để lộ ra sơ hở.

Cô mới vừa cúi đầu xuống, ngón tay người đàn ông đã đưa tới, nắm lấy cằm cô, nâng mặt cô lên và bắt cô nhìn thẳng vào mắt anh ấy.

"Làm sao, không dám nhìn tôi?"Cam Viện trầm mặt giãy dụa, làm ra vẻ tức giận cùng hốt hoảng.

"Hoàng Phủ tiên sinh, xin ngài hãy tôn trọng một chút, nếu như ngài tiếp tục như vậy, tôi sẽ gọi người tới"Người đàn ông siết chặt ngón tay trêи cằm cô, khuôn mặt tuấn tú cúi xuống tiến đến gần cô.

Giữa không trung, nước vẫn phun ra như cũ, tóc tai quần áo của anh ấy cũng đều bị ướt.


Khuôn mặt hai người gần kề nhau, cô có thể thấy rõ ràng giọt nước như ngọc trêи hàng mi dài màu nâu vàng của anh.

Giọt nước từ tóc ngắn chảy xuống, trượt qua sống mũi thẳng tắp, và rơi xuống gò má cô.

Giọt nước lạnh như băng, nhưng hơi thở người đàn ông lại nóng hổi.

Trêи da lập tức nổi lên một tầng da gà, gò má ửng đỏ, Cam Viện hơi thở căng thẳng, nhịp tim cũng theo đó mà mất kiểm soát.

Cô ra sức giãy giụa "Anh buông tôi ra, buông tay a.

.

"Cánh tay người đàn ông như cái kìm sắt, không thể thoát ra được.

Đối diện với ánh mắt của cô gần trong gang tấc, đôi mắt màu lam của Hoàng Phủ Quyết nhìn sâu vào đôi mắt cô.

"Đêm hôm đó vào sáu năm trước, có phải là em không?"Giọng của anh ấy, là hỏi tựa như, điều này nói rõ anh ấy thực sự còn không xác định được chuyện này.

Cam Viện trong lòng buông lỏng một cái "Tôi không hiểu anh đang nói gì, Hoàng Phủ tiên sinh nhận sai người rồi"Ngón tay trêи cằm càng siết chặt, khuôn mặt cô bị buộc nâng lên, đầu môi cọ vào cằm anh ấy.

Người đàn ông nhìn cô đầy áp bức, trong giọng nói lộ ra mấy phần giễu cợt.

"Vậy em đang lo lắng điều gì?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.