Vợ Mang Thai: Chồng Lo Lắng Muốn Có Đứa Thứ Hai

Chương 51: Chơi Thật 4





Cam Viện dừng lại, Kiều Lương lập tức rời khỏi Sở Hân Tình muốn đi về phía cô, duỗi tay ra ôm lấy cánh tay của Kiều Lương, Sở Hân Tình miệng nở nụ cười.
"A Lương, đây là đồng nghiệp của anh nhỉ, sao anh không giới thiệu một chút?" Vừa nói, cô vừa cười và đưa tay phải về phía Cam Viện, "Xin chào, tôi là vị hôn thê của A Lương, Sở Hân Tình, sau này xin chiếu cố nhiều hơn."
Giọng điệu của cô ta nhấn mạnh hơn khi nói đến ba chữ chữ "vị hôn thê", chính là đang cảnh cáo Cam Viện biết khó mà lui.
Làm sao Cam Viện không nghe ra được ý trong lời nói cô ta được, trong lòng thầm cười một tiếng, người liền lịch sự đưa tay phải ra và nhẹ nhàng cầm tay cô ta.
"Tôi là Cam Viện."
Sở Hân Tình mỉm cười, "Tôi sớm đã nghe A Lương nhắc về cô.

Cảm ơn cô đã quan tâm đến A Lương nhà chúng tôi.

Anh ấy rất tùy hứng, không có gây phiền phức cho cô chứ?"
"Làm sao có thể?" Cam Viện rút lại bàn tay, "Tôi còn có việc, không làm phiền hai người nữa, tạm biệt."
"Tạm biệt!" Sở Hân Tình mỉm cười vẫy tay với cô, sau đó nắm tay Kiều Lương, không cho anh ta cơ hội để trốn thoát.

Một mực nhìn bóng người Cam Viện biến mất bên ngoài đại sảnh, cô thu hồi tầm mắt và kéo Kiều Lương vào thang máy, "Chúng ta trước tiên đi lên lầu, sau đó đi xem nơi anh làm việc."
Nhìn bóng người của Cam Viện biến mất, Kiều Lương rút cánh tay khỏi tay cô ta, nghi ngờ nhíu mày, "Sao cô biết tôi làm việc ở đây?"

Sở Hân Tình hơi nâng cằm lên, trêи mặt đắc ý, "Bí mật!"
Cô ta mới đến thành phố B có ba ngày, ở chỗ này anh ta lại dùng tên giả, cô ta không thể tìm được anh ta nhanh như vậy.

Được.
"Cô rốt cuộc là làm sao mà lại tìm được tôi?"
Kiều Lương rất muốn biết, mình cuối cùng đã làm sai ở đâu, mới có thể bị cô ta quấn lấy như vậy.
"Muốn biết?" Sở Hân Tình nâng cằm cô lên hướng về chỗ hành lý, "Đưa em vào phòng đi rồi em sẽ nói cho anh biết."
Dù sao lấy tính tình của cô ta cũng sẽ không để anh ta như vậy mà đi mất, Kiều Lương vươn tay cầm lấy hành lý từ người phục vụ, giúp cô ta kéo vào thang máy.
"Nói đi?"
Sở Hân Tình bĩu môi, "Còn chưa tới phòng đâu!"
Bất lực, anh ta cũng không còn cách nào khác, đành kìm ném lại tính khí của mình, đưa cô ta lên phòng, nhìn anh đặt hành lý xuống, cô duỗi lòng bàn tay đến muốn từ phía sau ôm eo của anh ta.
"A Lương, mấy ngày nay, em đều nghĩ tới anh.."
Đưa tay chống đỡ bàn tay của cô ta, Kiều Lương chậm rãi quay mặt lại, nhìn chăm chú khuôn mặt tươi cười của cô ta "Để cho tôi đoán xem, cô không thể nào tìm được tôi nhanh như vậy.

Nếu tôi đoán không lầm thì có người báo tung tích của tôi cho cô đúng không?"

"Những chuyện này không quan trọng, quan trọng.."
Cô ta còn chưa nói xong, Kiều Lương đã vươn tay nắm lấy cánh tay cô ta.
"Là ai?"
"Anh nắm em đau quá!" Sở Hân Tình nũng nịu kêu lên.
Ngón tay của Kiều Lương nắm lấy bàn tay của cô ta càng siết chặt hơn, "Cô không phải là đang bán đứng tung tích của tôi cho ông cụ ở nhà chứ?"
Với năng lực của người này, không thể tìm được anh ta nhanh như vậy, trừ khi cô ta đã báo tung tích của anh ta cho ông cụ ở nhà.

Nếu là như vậy, mẹ con Cam Viện cũng có thể bị anh ta liên lụy.
"Không có a!"
"Vậy làm sao cô biết tôi ở đây?"
Sở Hân Tình hất cánh tay anh ta ra, "Không phải là anh để cho em tới sao?"
Khuôn mặt Kiều Lương tỏ vẻ nghi ngờ, "Tôi..

để cho cô tới?"
"Nếu không, phòng này em tự đặt sao?" Sở Hân Tình tươi cười nắm lấy cánh tay anh ta "Tốt lắm, biết anh sĩ diện, coi như là em tìm đến anh.."
Kiều Lương nheo mắt, "Điện thoại, tin nhắn hay cái gì khác?"
Nhìn thấy Sở Hân Tình vẫn còn đang ngẩn ra, anh ta xoay người lại, lấy điện thoại di động từ trong túi xách của cô ta ra, nhìn vào ghi chép điện thoại, không thấy cuộc gọi lạ nào, anh ta lại xem đến tin nhắn.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.