Từ khi Mặc Thanh đi, Kỳ Ngôn chính là do một tay bà nuôi nấng, Kỳ Ngôn suy nghĩ gì, Hoàng Du đều nhìn ra được.
Bà biết anh rất thích máy bay, thế nhưng, Nhà họ Cận cũng cần anh bảo vệ!
Để anh từ bỏ sự nghiệp lái máy bay mà anh yêu thích, quả thực rất khó khăn đối với anh.
Nhưng là, bà hi vọng Kỳ Ngôn đến kế thừa Tập doàn Hoa Vũ!
Từ nhỏ, Kỳ Ngôn đã được định sẵn là người thừa kế Hoa Vũ.
Cho dù anh học Học viện hàng không, nhưng khi tham gia học quản lý kinh tế, đào tạo hành vi, vốn có tư chất làm một Tổng giám đốc, anh vẫn có thể hoàn thành.
Anh thật không để bà thất vọng, anh thật sự thi đậu MBA, cũng thuận lợi lấy được bằng.
Cho nên, bà để anh tùy hứng bay mấy năm, bây giờ, cũng đã đến lúc anh nên nghĩ lại, trở lại Nhà họ Cận bắt đầu sự nghiệp huy hoàng.
Bên trong đôi mắt của Kỳ Ngôn lấp lóe vẻ u buồn nhàn nhạt, Hoàng Du nhìn thấy, bà cũng đau lòng vì anh.
Bởi vì mẹ mất sớm, đứa bé này đặc biệt mẫn cảm, bà dồn hết tất cả kiên nhẫn lên người anh.
Bà nỗ lực không thể phí công, Kỳ Ngôn mới là người thừa kế Nhà họ Cận, vị trí Gia chủ tương lai, không thể để anh tùy hứng!
"Cháu có thời gian ở cạnh bà nội, thật tốt, bà cầu còn không được! Kỳ Ngôn, chúng ta phải nghĩ đến tương lai một chút, mỗi một phần nỗ lực đều sẽ có hồi báo. Tin tưởng bà nội, bà sẽ bảo vệ cháu, sẽ không để cho người khác làm tổn thương cháu."
"Cháu cảm ơn bà nội! Bà chính là người thân nhất của cháu, bà hiểu rõ cháu nhất, cháu tin tưởng bà!"
"Đi thôi, đi ăn cơm, chúng ta ăn một bữa thật lớn."
Hoàng Du và Cận Kỳ Ngôn đi ra phòng Yoga, thình lình Cận Nam Sinh cũng đi tới.
"Kỳ Ngôn, có thể cho ba mười phút không? Chúng ta nói chuyện."
"Không được, tôi muốn đi ăn cơm cùng Kỳ Ngôn, có lời gì ngày mai lại nói, chúng tôi không trở ngại anh một nhà đoàn tụ. Ngày mai Kỳ Ngôn còn phải đi phỏng vấn, anh làm cha, tối nay cũng đừng tạo áp lực cho Kỳ Ngôn."
Hoàng Du không nhìn Cận Nam Sinh, bà nắm tay Cận Kỳ Ngôn đi qua trước mặt ông.
Bà chính là muốn cho ông biết, không phải tất cả sai lầm cũng đều có thể bù đắp.
Cận Nam Sinh giật mình đứng ở đó, ông cũng không nhúc nhích.
Ông biết mẹ còn chưa chịu tha thứ cho ông, bà còn canh cánh trong lòng cái chết của mẹ Kỳ Ngôn.
Đã nhiều năm như vậy, hai cha con bọn họ ngoại trừ quan hệ máu mủ, bọn họ ngay cả người xa lạ cũng không bằng.
Cận Nam Sinh tự giễu cười, đôi mắt thâm thúy không tự giác híp lại.
Cái kia sai lầm, là muốn ông chuộc tội cả đời này sao?
Bây giờ cô vô cùng không dễ chịu, vài phút trước cô đã xúc động muốn giết chết Cận Kỳ Ngôn!
Vân Thuỷ Dạng gọi điện thoại cho bạn, ngay cả một câu ra hồn cũng không nói nổi, Hạ Hương Trừng ở bên kia điện thoại nghe được cô liên tục hắt hơi, thì có chút lo lắng hỏi cô.
"Thuỷ Thuỷ, cậu sao vậy? Nghiêm trọng không?"
"Lại bị cảm, sốt tới 39°6, đang ở bệnh viện truyền nước, không có việc gì... Hắt xì... Hắt xì... Còn chưa chết!"
"Thuỷ Thuỷ, vì sao cậu đột nhiên bệnh đến nghiêm trọng như vậy? Buổi sáng hôm nay, không phải Âu Lập Dương đi đón cậu sao?"
"Cậu còn dám nhắc Âu Lập Dương, mình vô cùng chán ghét tên khốn kia! Hắt xì... Hắt xì... Hắt xì... anh ta là một trong những thủ phạm hại mình bệnh nặng! Hương Trừng, mình gọi điện thoại cho cậu, là muốn nói với cậu chờ mình hết bệnh mời cậu ăn cơm, cuộc hẹn tối nay hủy bỏ."