Vợ Ngoan Muốn Bắt Đầu Nuôi Từ Nhỏ

Chương 17



Lâm Hạo Hi nhẹ nhàng nở nụ cười “Tôi cũng muốn làm loại thứ hai. Thế nhưng loại thứ hai so với hai loại người khác khó khăn hơn rất nhiều, người nghèo muốn làm giàu nhưng không đủ tài chính và mối quan hệ, con đường làm giàu càng gập ghềnh. Người tàn tật muốn trở thành kiện tướng thể dục thể thao, dĩ nhiên phải nỗ lực hơn người bình thường gấp mấy lần”

Tống Vũ Huy mím môi “Đúng”

“Thế nhưng, cậu lại khiến tôi có hơi thất vọng” Lâm Hạo Hi nhìn cậu đang cúi thấp đầu “Bởi vì cậu tự lựa chọn vận mệnh đã được sắp đặt sẵn, không biết cách nắm bắt, cũng không muốn thay đổi”

Tống Vũ Huy cúi đầu không lên tiếng, Lâm Hạo Hi lẳng lặng nhìn cậu, biết là trong lòng cậu đang rất đấu tranh. Liền nhẹ nhàng nắm lấy bờ vai của cậu, đem đầu cậu dựa vào lồng ngực của mình.

“Vũ Huy, trời cao sắp đặt vận mệnh cho mỗi người cũng không phải công bằng, có người bị tước đi ánh sáng từ nhỏ, có người mất đi trí khôn, cũng sẽ có người mất đi tiếng nói. Còn cậu, mất đi cha mẹ” Lâm Hạo Hi xoa đầu cậu, nhẹ giọng “Nhưng trời cao cuối cùng lại sắp đặt cho tôi gặp được cậu, để cho tôi giúp đỡ cậu”

Tống Vũ Huy giống như một cậu bé, từ trong lồng ngực Lâm Hạo Hi ngẩng đầu lên “Có thật không?”

“Đương nhiên” Lâm Hạo Hi vuốt tóc cậu “Cậu đã gọi tôi là ca, làm ca ca đương nhiên phải giúp đỡ đệ đệ rồi”

“Dạ” Tống Vũ Huy hoàn toàn bị Lâm Hạo Hi tẩy não, hắn nói cái gì thì chính là cái đó.

“Ca ca hỏi cậu chuyện này, cậu có muốn tiếp tục đi học nữa hay không?”

Tống Vũ Huy lại tiếp tục cúi đầu xuống, Lâm Hạo Hi nâng mặt cậu lên “Không được cúi đầu, nhìn tôi nói”

Bờ môi Tống Vũ Huy giật giật, nhưng rồi vẫn không thể mở miệng được. Cậu muốn được tiếp tục đi học, rất rất muốn, mỗi lần thấy học sinh đeo cặp sách đến trường, cậu lại ao ước biết bao, nhưng mà học cao trung phải tốn rất nhiều tiền, học đại học lại càng tốn nhiều tiền hơn nữa, ông nội bà nội đều đã già cả rồi, lại chẳng có thu nhập gì, tiền mua sách vở rồi đóng học phí thật không thể nào đóng nổi. Lâm Hạo Hi là quý nhân của cậu, thế nhưng cùng hắn học trung học rồi đại học không phải là chuyện đơn giản, cậu không muốn mang đến trên vai hắn một cái gánh quá nặng lại phiền phức như vậy. Hơn nữa, ông nội bà nội cũng sẽ không đồng ý.

Lâm Hạo Hi nâng khuôn mặt cậu lên, nhìn thẳng vào mắt cậu “Vận mệnh là do ông trời định đoạt, nhưng cuộc sống là do chính bản thân mình nắm giữ. Bắt đầu từ lúc cậu biết nhận thức, mỗi một sự chọn lựa đều có ảnh hưởng tới cuộc đời của cậu sau này, hơn nữa, sẽ không thể hối hận. Cậu có hai phương hướng đơn giản để lựa chọn, một cái là phương hướng phải đi, một cái là phương hướng cậu thích. Nói thật, sự lựa chọn hiện tại của cậu khiến tôi rất buồn lòng, bởi vì cậu chọn phương hướng cậu không thích, rồi sẽ thành phương hướng sai lầm, đây thật là điều ngu xuẩn nhất. Đời người được mấy cái mười năm, chọn sai một con đường, coi như cả đời sai lầm. Cậu chấp nhận cả đời phải sống cuộc sống mình không thích sao?”

Viền mắt Tống Vũ Huy đỏ lên, trong đôi mắt lấp lánh ánh nước, một giọt lệ theo khóe mi mà tràn ra chảy xuôi theo gò má lăn xuống tay Lâm Hạo Hi. Lâm Hạo Hi đưa ngón cái lau đi vệt nước mắt trên mặt cậu, dịu dàng nói “Vũ Huy, nói cho tôi nghe đi, cậu có còn muốn tiếp tục đi học nữa không?”

Tống Vũ Huy khóc thút thít một hồi, lời nói cứ ra khỏi miệng liền kèm theo chút nức nở “Nhưng mà, em không muốn anh phải chịu trọng trách nặng nề như thế”

Lâm Hạo Hi đưa cậu ôm lại vào lồng ngực mình “Cậu lo mấy cái đó làm gì, ca của cậu thẻ trong ngân hàng gộp lại được mấy trăm ngàn, nếu không làm sao tôi lại nói muốn giúp cậu đi học như thế”

“Nhưng mà, đó là tiền của anh, em, em không thể…”

“Cậu nghĩ tiền tôi cho không để cậu đi học chắc? Chờ sau này cậu có tiền đồ, tôi cũng già rồi, vậy không phải tới lúc đó cậu nuôi tôi sao. Cậu lại hiếu thuận như thế, nói không chừng tới lúc đó tôi lại có lời”

“Nhưng mà…”

“Còn nhưng mà cái gì nữa?”

“Gia gia nãi nãi sẽ không chịu đâu”

Lâm Hạo Hi vuốt tóc cậu “Chuyện này cậu cũng không cần phải lo lắng, tôi sẽ nói rõ ràng hết với họ” Nói rồi, lại nâng mặt cậu lên, nhìn đôi mắt ướt đẫm của cậu “Cậu chỉ cần nói cho tôi biết, cậu có muốn tiếp tục đi học nữa không?”

Tống Vũ Huy mím môi, nhìn Lâm Hạo Hi mà chẳng nói nên lời

“Còn do dự cái gì?”

Tống Vũ Huy gật gật đầu “Dạ có”

Lâm Hạo Hi mỉm cười “Tốt, ngày mai chúng ta sẽ trở về chỗ ông bà nội nói rõ với họ”

“Còn việc trong xưởng, làm sao bây giờ?”

“Đừng quay lại cái xưởng đó nữa, tiền lương mấy ngày vừa rồi coi như cho ông chủ đi”

“Ở đó em còn mấy thứ nữa, đều là đồ mới”

“Vậy lát tối tới lấy”

Hai người nói chuyện rất tập trung mà hoàn toàn chẳng để tâm tới ánh mắt của những người xung quanh.

Lâm Hạo Hi đưa cậu tới một khách sạn gần đó ở một đêm, hai người ngủ cùng một giường, tắm rửa sạch sẽ xong, không có thay quần áo.

Sau khi tắt đèn, Lâm Hạo Hi nằm nghiêng ở trên giường, hướng mặt về phía Tống Vũ Huy “Vũ Huy, tôi nói cho cậu biết, thi cử giáo dục ở Trung Quốc kỳ thực giống như một cái hầm vậy, ở dưới chế độ này, người theo học cũng được chia thành mấy loại, một loại là con mọt sách, một loại là học những thứ cặn bã, còn một loại không phải học vẹt cũng không học xấu, mà là người chiến thắng trong thi cử, xã hội này có phát triển hay không hơn một nửa là do họ làm chủ. Ở Trung Quốc, trải qua 16 năm học tập thi cử thành công không nhất định sẽ trở nên nổi bật hơn tất cả mọi người, nhưng nếu không trải qua 16 năm này, đa số sẽ chìm vào đáy biển”

“Dạ”

“Tôi hi vọng cậu là người chiến thắng, không phải mấy lời nói suông vì dân vì nước gì đó, mà là vì chính bản thân cậu”

“Dạ”

Buổi tối hôm đó, Lâm Hạo Hi nói rất nhiều đạo lý lớn làm người, Tống Vũ Huy như hoàn toàn bị hắn tẩy não, mỗi lời hắn nói đều ghi nhớ kỹ trong đầu.

Sáng hôm sau, Lâm Hạo Hi dùng ôtô đưa Tống Vũ huy đến tỉnh H. Nhà Tống Vũ Huy ở vùng giáp giữa tỉnh H với thành phố G, đi ôtô hơn năm tiếng đồng hồ là đến thị trấn, sau đó đổi sang đi xe bus, đi hơn một tiếng là lên đến trên trấn, xuống xe đi bộ hơn một tiếng nữa là tới Lâm thôn.

Lúc đến thôn đã là ba giờ chiều.

Khí trời miền Nam vào thu, ánh mặt trời vẫn xán lạn, ranh giới giữa mùa thu và mùa hè rất mơ hồ không dễ phát hiện ra. Thôn trang thuần phác kia vẫn hệt như lúc trước rời đi, không có bất kỳ thay đổi nào.

Sau khi nói rõ hết câu chuyện với hai vị lão nhân gia, nhưng rốt cuộc họ vẫn lắc đầu.

Lâm Hạo Hi vẫn tiếp tục kiên trì “Vũ Huy từ nhỏ đã không có cha mẹ, đối với cậu ấy mà nói, điều này rất tàn nhẫn, cháu chỉ muốn giúp cậu ấy, không phải là bố thí, cũng không phải thương hại, chính là muốn giúp cậu ấy, thay thế cha mẹ cậu ấy, cho cậu ấy ý kiến, để cậu ấy đi con đường cậu ấy muốn, nếu như sau này cậu ấy có được tiền đồ, cậu ấy sẽ báo đáp lại cháu, cũng sẽ như thế này thôi.”

Lâm Hạo Hi thuyết phục “Ông nội bà nội, hai người có nguyên tắc riêng của mình, cháu cũng không muốn ép buộc phải thay đổi. Nhưng chuyện này có liên quan tới tương lai sau này của Vũ Huy, cậu ấy chỉ mới 15 tuổi thôi, cuộc đời còn dài, nếu bây giờ mà bỏ học, cả đời sẽ phải cực khổ đi làm công. Vũ Huy là một cậu bé hiếu thảo, ông bà nói như thế nào, cậu ấy sẽ làm theo thế ấy, không ngỗ nghịch. Thế nhưng cuộc đời của cậu ấy là của cậu ấy, nên đi con đường nào nên do chính cậu ấy lựa chọn, vì vậy, khẩn cầu ông nội bà nội có thể suy nghĩ lại một chút có được không”

Tống gia gia trầm ngầm nhìn về phía Tống Vũ Huy đang đứng bên cạnh Lâm Hạo Hi “Vũ Huy, con nghĩ như thế nào?”

Tống Vũ Huy cúi thấp đầu, mở miệng rất khó khăn, Lâm Hạo Hi đặt tay lên vai cậu “Những gì cậu nói với tôi ngày hôm qua, giờ hãy nói lại với ông nội đi”

Tống Vũ Huy mím môi gật đầu, nhìn về phía Tống gia gia, lại nhìn một chút về phía Tống nãi nãi, lí nhí nói “Ông nội, bà nội, con… con muốn tiếp tục được đi học”

Tống nãi nãi dùng khăn tay lau nước mắt, Tống gia gia rít một hơi thuốc, thở dài một cái, lại trầm mặc trong chốc lát, nhìn về phía Lâm Hạo Hi “Hạo Hi a, giúp Vũ Huy đi học không phải là chuyện nhỏ, cậu cũng vẫn còn là sinh viên, tôi chỉ sợ cậu gánh trên vai trọng trách quá nặng thôi”

“Chuyện này ông có thể yên tâm, cháu hiện tại có công việc có thể kiếm tiền, cũng có trong tay được mấy trăm ngàn, để Vũ Huy học cao trung rồi lên đại học không thành vấn đề”

Điếu thuốc lá trên tay Tống gia gia đã cháy đến phần cuối, ông hút thêm một cái cuối cùng rồi đem đoạn tàn thuốc nhỏ thả xuống đất, giẫm lên cho tắt, giọng trầm thấp nói “Bà nó này, hai người chúng ta già rồi, cũng chẳng sống được bao lâu nữa, Tiểu Huy còn nhỏ, con đường sau này còn dài, nếu nó đã chọn con đường nó muốn đi, thì thôi cứ để nó đi thôi”

Tống nãi nãi khịt khịt mũi, thút thít khóc một hồi, nhìn Tống Vũ Huy nói “Hạo Hi ca ca của con tốt như thế, sau này nhất định không được vong ân phụ nghĩa, quên đi cái ân cái tình người ta dành cho con, có biết không?”

Tống nãi nãi nói lời này tức là đã đồng ý rồi, Tống Vũ Huy gật đầu “Dạ”

Tống gia gia lật tới lật lui tấm lịch màu vàng treo trên tường, quay đầu lại hỏi “Mấy ngày nữa tới ngày khai giảng, giờ này trường học còn nhận không?”

Lâm Hạo Hi nói “Vấn đề này không to tát lắm, tới lúc đó cháu sẽ xử lý”

Ngày hôm đó, Lâm Hạo Hi với Tống Vũ Huy ở lại, tính là ngày mai mới đi. Tống Vũ Huy lấy một thùng nước đi gánh hai gánh nước về, Tống gia gia hái một rổ hạt dẻ sau núi.

Hạt dẻ vẫn còn chưa tới thời điểm thu hoạch, ít nhất còn phải chờ thêm nửa tháng nữa. Nhưng nghĩ tới lúc đó thì Lâm Hạo Hi với Tống Vũ Huy không có mặt ở đây, liền đi thu hoạch về sớm một chút.

Vỏ ngoài hạt dẻ đã hơi mở ra một cái khe, dùng que có thể khảy ra được, khảy ra nếu bên trong nhân hạt dẻ màu nâu là đã hoàn toàn chín, còn nếu nhân vẫn có chút màu xanh nhạt thì loại này vẫn chưa chín tới nhưng vẫn có thể ăn.

Lâm Hạo Hi với Tống Vũ Huy ngồi xổm dưới sàn trước phòng khách bóc hạt dẻ, đây là lần đầu tiên Lâm Hạo Hi làm hạt dẻ mới từ dưới đất hái về, trên tay bị gai vỏ ngoài hạt dẻ đâm mấy lần, có chút đau rát.

Cuối cùng một rổ cây dẻ lột ra chưa được nửa rổ hạt dẻ. Hạt dẻ có rất nhiều cách ăn, thắng kẹo đường, tách vỏ ra chưng cách thủy, luộc với nước sôi, cũng có thể nướng lên ăn.

Tống nãi nãi dùng dao xẻ trên vỏ dẻ một đường rồi bỏ vào bếp, dùng tro bếp trùm lại nướng lên, như thế hương vị của hạt dẻ sẽ rất ngon. Số dẻ còn lại bỏ vào trong nồi, đổ nước luộc, đun sôi dẻ nếu khô sẽ có thể giữ được rất lâu.

Còn bắp giờ đã chín già cả rồi, luộc lên ăn thì mùi vị sẽ không ngon nên Tống nãi nãi tách hạt bắp ra làm bỏng ngô.

Hai người còn chưa ăn cơm nhưng mà ăn vặt không cũng đủ no rồi.

Lâm Hạo Hi đã hai ngày không thay quần áo, mồ hôi ra không ít nên trên quần áo bắt đầu có mùi hôi. Tống Vũ Huy lấy quần áo của mình trong rương ra đưa cho hắn thay. Quần áo mới mà Lâm Hạo Hi mua cho cậu đều đem đi hết cả, trong nhà chỉ còn dư lại mấy bộ đồ cũ của Tống Vũ Cường đã mặc.

Lâm Hạo Hi chẳng có tí cảm tình nào đối với Tống Vũ Cường cả, nghĩ tới phải mặc quần áo của người này đã mặc, trong lòng có chút bài xích. Nhưng mà giờ cũng chẳng còn đồ mặc nên đành phải mặc tạm.

Tống Vũ Huy giặt sạch quần áo cho hắn rồi ngồi ở trên bếp lửa hong khô quần áo. Không tới một canh giờ, Lâm Hạo Hi lại mặc vào quần áo của chính mình.

Tống nãi nãi từ trong phòng đi ra, cầm trên tay sổ hộ khẩu để cho Tống Vũ Huy đi học thì dùng tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.