Loại cảm xúc này Tống Vũ Huy cũng không lạ lẫm gì, hồi tưởng lại lần đầu tiên vào đêm Giáng Sinh năm ngoái, còn có hơn một tháng trước trong khách sạn ở Thành cổ Lệ Giang, hai tay Tống Vũ Huy không tự chủ mà chống đỡ lên ngực Lâm Hạo Hi, tuy rằng dùng lực không lớn, nhưng Lâm Hạo Hi vẫn cảm giác được cậu muốn khước từ, liền buông cậu ra. “Không muốn sao?”
Mặt Tống Vũ Huy đỏ như cà chua chín, ngước mắt nhìn hắn một chút, lại cúi đầu xuống “Ca… anh cứ như vậy… em sẽ hiểu lầm đó.”
Lâm Hạo Hi nhìn cậu đang cúi thấp đầu, hỏi “Hiểu lầm cái gì?”
Tống Vũ Huy nhìn đôi giày trắng của cậu bị nước mưa làm cho ướt sũng, nói không nên lời, hiểu lầm cái gì, rốt cuộc là có cái gì mà hiểu lầm chứ? Phải nói cái gì đây?
Lâm Hạo Hi lần thứ 2 nâng cằm cậu lên, ánh mắt nhìn cậu vô cùng ôn nhu “Em không có hiểu lầm, cũng không cần hiểu lầm, anh chính là thích em, muốn ôm em, hôn em. Năm đó, lúc anh quyết định muốn nuôi em để em đi học, anh không dám nói chính mình không có chút tư tâm nào.” Ngưng lại một chút, hắn giải thích “Mà cái gọi là tư tâm, chính là đem người mình thích mang lại bên cạnh mình.”
Tống Vũ Huy nhịp tim càng đập nhanh hơn muốn vỡ cả ra, mặt càng đỏ gay gắt hơn. Đây có thể xem như là đang tỏ tình sao?
Tay Lâm Hạo Hi nâng cằm cậu di chuyển sang ôm lấy má cậu, ngón tay khẽ vuốt ve đến mức làm cả mặt cậu nóng bừng lên. “Nếu như em không thích anh ôm em, hay hôn em, thì đẩy anh ra đi, được không?”
Bàn tay Tống Vũ Huy đặt ở trước ngực hắn từ từ buông xuống, tùy ý để Lâm Hạo Hi từng chút từng chút một tiến lại gần, đến khi khoảng cách giữa khuôn mặt hai người không tới một nắm tay thì Lâm Hạo Hi dừng lại. Tống Vũ Huy mím mím môi, hướng về phía trước một chút, môi cậu nhẹ nhàng chạm vào môi hắn.
Bên khóe môi Lâm Hạo Hi hiện lên một tia cười nhẹ, bàn tay đặt ở bên má cậu lần thứ hai dịch chuyển hướng về sau gáy cậu, môi phủ lên bờ môi cậu, nụ hôn lần này so với bất kỳ lần nào khác cùng đều dùng lực nhiều hơn, đều muốn thâm nhập vào sâu hơn.
Môi dán vào môi cứ thế dây dưa, Tống Vũ Huy hai tay chăm chú ôm vòng lấy eo Lâm Hạo Hi, mặt hơi ngước lên đón nhận nụ hôn của hắn, bị hắn hôn đến không thở nổi.
Lúc Lâm Hạo Hi buông cậu ra, Tống Vũ Huy dựa vào trong lồng ngực của hắn, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, môi bị hôn đến biến thành sưng đỏ, trên môi còn có một chút cảm giác tê dại.
Chờ cho hô hấp trở lại bình thường, bên tai vang lên một thanh âm ôn nhu không thể ôn nhu hơn.
“Anh thích em, còn là, yêu em.”
Hai mắt Tống Vũ Huy ươn ướt, chưa từng có một khoảnh khắc nào như hiện tại, cảm giác như là đang ở trên Thiên đường, cậu hạnh phúc đến mức như sắp ngất đi.
Bức tường lý trí Lâm Hạo Hi dựng lên lúc trước trong nháy mắt đã hoàn toàn tan vỡ, chỉ còn biết làm theo sự điều khiển của trái tim mình.
Nhớ nhung là một loại chất xúc tác khiến hắn trở nên ích kỷ, trở nên liều lĩnh, trở nên hoàn toàn mất đi lý trí.
Toàn bộ quần áo trong balô của Tống Vũ Huy đều bị ướt hết cả, cũng may túi hành lý của Lâm Hạo Hi là làm bằng da, nên cho dù có mắc mưa nhưng quần áo bên trong vẫn không bị ảnh hưởng gì.
Lâm Hạo Hi chỉ mang theo một bộ đồ ngủ và một bộ thường phục, hắn đưa đồ ngủ cho Tống Vũ Huy mặc, còn mình mặc thường phục.
Tống Vũ Huy đi vào phòng tắm rửa, điện thoại di động mà cậu đặt trên tủ đầu giường reo lên, Lâm Hạo Hi cầm lấy xem một chút, là Tô Vân San gọi tới, chắc là để xác nhận Tống Vũ Huy đã đến nơi an toàn.
Lâm Hạo Hi nhận máy, bên trong ống nghe truyền đến giọng nói của Tô Vân San “Tiểu Huy, đến Thành Đô chưa con?”
“Tôi là Lâm Hạo Hi, Tiểu Huy đã đến nơi rồi.”
“Ồ nha, là Lâm tiên sinh a, đến là tốt rồi đến là tốt rồi.” Tô Vân San ở trong điện thoại nói “Đứa nhỏ kia cứ nhất định đòi phải đi Thành Đô tham gia buổi ký tên của cậu, từ sớm đã đi mua vé xe lửa, tôi vốn là muốn định mua vé máy bay cho nó, nhưng nó lại bảo vé máy bay đắt quá, tự mình lại đi mua vé ngồi xe lửa cứng ngắc.”
Lâm Hạo Hi thoáng cảm thấy đau lòng, cậu hóa ra là ngồi xe lửa đi đến đây. Cúp điện thoại, Lâm Hạo Hi thu xếp lại balô của Tống Vũ Huy, đem quần áo ướt của cậu treo lên.
Bên trong balô còn có một quyển sách dùng túi nhựa bọc lại, trên túi nhựa vẫn còn nhãn mác của siêu thị. Lâm Hạo Hi mở túi nhựa ra, quyển sách vẫn còn khô sạch.
Mấy phút sau, Tống Vũ Huy từ trong phòng tắm bước ra, trên người mặc đồ ngủ của Lâm Hạo Hi, có hơi rộng một chút, bởi vì Lâm Hạo Hi cao 1m85 mà cậu chỉ cao 1m75, còn thấp hơn đến 10cm.
Lâm Hạo Hi còn đang treo quần áo của Tống Vũ Huy lên.
“Ca, để em làm cho, anh đi tắm đi.”
Lâm Hạo Hi cũng đã treo xong quần áo “Đi ngay.”
Tống Vũ Huy vừa mới tắm xong, nét ửng đỏ trên mặt vẫn còn chưa hết, Lâm Hạo Hi cầm lấy quần áo khô đặt trên giường, thuận tiện còn ấn môi lên trên môi cậu một cái. “Anh vừa mới gọi điện thoại cho khách sạn đem thức ăn lên, đợi lát nữa nếu có người nhấn chuông thì em nhớ ra mở cửa.”
Con mèo nhỏ đỏ mặt gật đầu “Dạ”
“Mẹ em vừa mới gọi điện thoại đến hỏi em đã tới nơi chưa, anh đã nói với bà ấy rồi.”
“Dạ”
Mèo nhỏ ngoan ngoãn chỉ có thể gật đầu vâng dạ, Lâm Hạo Hi không nhịn được muốn đùa giỡn cậu nhiều hơn một chút, hơi khom lưng xuống. “Hôn anh đi.”
Mèo nhỏ thẹn thùng mím mím môi, tiến đến gần, chạm môi lên môi của hắn. Lâm Hạo Hi kiềm chế lại hành động muốn đem cậu đẩy ngã rồi tấn công, hắn mang theo quần áo rồi đi vào phòng tắm rửa.
Bên ngoài trời mưa xối xả cả một buổi chiều cuối cùng cũng coi như đã yên tĩnh lại, sau cơn mưa tầm tã, từng giọt hiếm hoi rơi xuống tí tách, nhìn thấy một mảnh thông thoáng mát mẻ.
Ăn cơm tối xong, hai người lên giường nằm rất sớm, bật lên đèn ngủ ở đầu giường. Hai người trông giống như là đôi vợ chồng mới cưới, Lâm Hạo Hi đưa cánh tay ra để Tống Vũ Huy nằm trên. Tống Vũ Huy nhịp tim vẫn còn chưa vững vàng lúc này lại nhanh chóng đập mạnh.
“Xin lỗi.” Lâm Hạo Hi ở bên tai thấp giọng nói.
Tống Vũ Huy nhớ tới đêm Giáng Sinh năm ngoái, sau khi Lâm Hạo Hi hôn cậu xong cũng nói câu xin lỗi, có chút không được vui cho lắm “Ca, có phải anh lại xem em là con gái không?”
Lâm Hạo Hi khẽ cười một tiếng “Đương nhiên là không phải.” Xem ra cái cớ năm ngoái thuận miệng nói ra lại để lại cho cậu vướng mắc.
“Vậy tại sao?”
“Nói xin lỗi với em, bởi vì anh đã đem em vào một thế giới không cùng với thế giới của em, phá hoại cuộc sống bình thường của em, hơn nữa, sau này em cũng không thể cùng con gái yêu đương, kết hôn, sinh con.”
Hóa ra là chỉ cái này, Tống Vũ Huy nghiêng người, nhìn Lâm Hạo Hi gần ngay trước mắt mình “Ca, là em đồng ý, anh không cần phải nói xin lỗi.”
Lâm Hạo Hi nhìn cậu “Vậy em có hối hận không?”
Tống Vũ Huy lắc lắc đầu “Không có”
Lâm Hạo Hi thu lại cánh tay, đem cậu ôm vào trong ngực “Nếu vậy thì bắt đầu từ ngày hôm nay, em đã hoàn toàn thuộc về anh.”
Tống Vũ Huy đem đầu mình chôn vào trong ngực hắn, tay khoát lên trên eo Lâm Hạo Hi. Lâm Hạo Hi hôn xuống đỉnh đầu của cậu “Và anh về sau cũng là của em.” (Jian: tim hồng bay-ing =)) )
Tống Vũ Huy chậm rãi nhắm mắt lại, không còn thời khắc nào hạnh phúc hơn lúc này đây.
“Vẫn còn sớm, nhanh như vậy đã buồn ngủ rồi sao?” Lâm Hạo Hi hỏi.
Tống Vũ Huy mở mắt ra “Em vẫn chưa ngủ.”
Đột nhiên nghĩ đến một chuyện “Ca, hình như anh bỏ qua chuyến bay lúc 6h rồi, làm sao bây giờ?”
“Bỏ qua cũng được, nếu không thì anh chạy đi Hàng Châu, còn em lại tới Thành Đô, em nói xem hậu quả sẽ thế nào?”
Hóa ra chuyến bay lúc 6h của Lâm Hạo Hi là muốn đi Hàng Châu, cậu còn tưởng hắn muốn đi Bắc Kinh.
“Đúng rồi, còn một chuyện nữa rất quan trọng.”
“Hả?”
“Em muốn tìm anh ký tên.” Tống Vũ Huy lập tức ngồi dậy xuống giường, tìm quyển sách kia ở trong balô lấy ra, Lâm Hạo Hi hai tay chống trên giường, nhìn cậu lục balô tìm sách “Sách ở trên bàn.”
Tống Vũ Huy liếc nhìn về phía cạnh bàn một chút, quả nhiên trên mặt bàn có một quyển sách, ôm quyển sách, Tống Vũ Huy ở bên trong balô lấy ra một cây bút.
Ngồi ở mép giường, Tống Vũ Huy đem cây bút cùng quyển sách đã mở ra trang tên sách đưa cho hắn “Ca, ký tên đi.”
Lâm Hạo Hi nhận lấy sách cùng bút, kéo chăn ra, ký xuống tên của mình, sau đó ở phía sau tên viết xuống chữ Foreverlove (Jian: bà nội, sến =)) )
Tống Vũ Huy nhận lại sách, cuối cùng cũng coi như đã đạt được mục đích lần này đến Thành Đô, Lâm Hạo Hi cầm bút “Đưa tay ra đây.”
“Hả?”
“Ký thêm cho em một cái nữa.”
Tống Vũ Huy ngoan ngoãn đưa tay ra, Lâm Hạo Hi ở trên cổ tay của cậu viết vài chữ “Lâm Hạo Hi độc quyền.” (Jian: Mợ, tuôi chịu hết nổi sồi =))))) )
Tống Vũ Huy vui như mở cờ trong bụng, đem sách cùng bút đặt trở lại trên bàn, sau đó bò lên giường, chăn vẫn còn chưa đắp kín lên liền bị Lâm Hạo Hi một cái kéo đi. Tống Vũ Huy nằm ở trên người Lâm Hạo Hi, có thể nghe được cả tiếng hô hấp của nhau.
Lâm Hạo Hi vuốt ve mặt cậu “Đêm còn rất dài, hay là chúng ta tìm chút chuyện để làm đi?”
Tống Vũ Huy rất đơn thuần hỏi “Làm cái gì?”
“Cùng hôn nhau thì thế nào?” (Jian: hun miết vại ba =))))) )
Mặt Tống Vũ Huy đỏ lên, cậu còn tưởng là làm mấy chuyện khác có ý nghĩa cơ, chẳng hạn như là xem TV hay là tán gẫu nói chuyện phiếm.
Tay Lâm Hạo Hi ghì ở sau gáy của cậu, hơi dùng sức đè đầu cậu xuống, môi phủ lên môi cậu. Vừa mới bắt đầu thì rất ôn nhu dịu dàng, dần dần dùng sức hơn, Tống Vũ Huy đang ở phía trên từ từ bị Lâm Hạo Hi đè xuống phía dưới.
Một cái hôn kéo dài rất lâu, lúc Lâm Hạo Hi buông ra, lồng ngực Tống Vũ Huy phập phồng lên xuống, tim đập mạnh kịch liệt, trên môi còn vương lại vệt nước óng ánh, miệng hơi hé mở tìm kiếm hô hấp.
Lâm Hạo Hi nằm xuống bên cạnh cậu, tâm trạng một hồi mới bình thường trở lại, đối với người mình yêu đặc biệt rất dễ dàng nổi lên phản ứng, nhưng hiện tại vẫn còn chưa phải là lúc, hắn nhất định phải từ từ dẫn dắt Tống Vũ Huy, để cậu hiểu rõ một số chuyện cần làm của một đôi đồng tính.
Tay Lâm Hạo Hi đặt lên trên bụng Tống Vũ Huy, bàn tay tiến vào bên trong áo cậu, nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng, ngón trỏ thon dài hướng vào bên trong quần ngủ của cậu tham nhập, còn chưa luồn được vào, tay đã bị Tống Vũ Huy đè chặn lại.
Chỉ nghe được thanh âm ngượng ngùng của cậu “Ca, đừng mà.”
Lâm Hạo Hi cũng không rút tay ra ngoài “Chúng ta bây giờ đã là người yêu, nếu em không cho anh chạm vào, sau này chúng ta làm sao làm chuyện đó.”
Tống Vũ Huy nghe không hiểu “Làm chuyện nào?” (Jian: tội ngu kiểu này là đáng bị ăn nè =)) )
Lâm Hạo Hi khẽ cười một tiếng, kề sát vào bên tai cậu, nói ra hai chữ kia. (Jian: làm cái giề các thím tự hiểu =)) ) Lỗ tai Tống Vũ Huy trướng huyết, sắp thành một màu đỏ thuần luôn rồi. Nhưng mà, hai người con trai làm sao làm chuyện đó được? Tống Vũ Huy hận chính mình lúc trước chỉ tra cứu mỗi định nghĩa đồng tính luyến, còn những cái khác thì không có tra.
“Sao… làm sao được chứ?”
“Anh sẽ từ từ dạy em.” Tống Vũ Huy đã buông tay ra, để tay Lâm Hạo Hi chậm rãi luồn vào trong.