Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2

Chương 124: 124: Đêm Tân Hôn 4




Trong phòng nghỉ.

Mặc Sơ bị trói tay trói chân, miệng cũng bị nhét quần lễ phục, không nói được gì, không thể động đậy.

Hết lần này tới lần khác Tư Vĩ Phàm vẫn còn đang tìm nước thánh gì đó, rửa đi linh hồn bẩn thỉu của cô, để cô có một diện mạo mới, sinh hoạt cùng với anh ta.

Mặc Sơ cho rằng nhất định người đàn ông này đang mắc chứng ảo tưởng.

Cô định phát ra chút tiếng động để người khác biết trong phòng nghỉ xảy ra chuyện gì.

Lúc cô lăn từ trên ghế sô pha xuống đất, "ầm" một tiếng, ngã đến mức phát đau.

Tư Vĩ Phàm quơ quơ chai nước suối trên tay, anh ta đang muốn xé váy Mặc Sơ ra, lúc đang đổ nước lên người cô thì cửa đột nhiên "ầm" một tiếng, bị mạnh mẽ đá văng.

Mặc dù Quyền Đế Sâm có uống chút rượu, nhưng mà giờ phút này vợ mới của anh lại suýt bị người ta uy hiếp.

Anh thật sự đập cửa nổi giận vì người đẹp.

Phải biết rằng hiện tại đang ở trong hôn lễ của anh, cử hành trên địa bàn của anh, tên nào to gan dám tới quấy rối?
Lúc anh thấy là Tư Vĩ Phàm, chỉ hận không thể đạp tên cặn bã này vào đại dương.

Tư Vĩ Phàm cũng bị tiếng vang bất ngờ làm cho sợ hết hồn, lúc anh ta thấy là chú rể, nam chính của ngày hôm nay, anh ta cười ha ha một tiếng: "Cô ta không thích anh, Quyền Đế Sâm, người cô ta thích là tôi, là cô ta tự nguyện để tôi trói như vậy, còn để tôi xé quần áo của cô ta.


Còn để tôi dùng nước thánh rửa sạch linh hồn bẩn thỉu của cô ta."
"Tư Vĩ Phàm, tôi không ngại trước đó Mặc Sơ quen bao nhiêu tên cặn bã, nhưng mà sau khi cô ấy gặp được tôi, thứ cặn bã như anh đừng hòng ở bên cạnh cô ấy.

Bởi vì tôi sẽ tiêu diệt hết từng người." Lúc nói, Quyền Đế Sâm đã duỗi đôi chân dài về phía Tư Vĩ Phàm, hung hăng đá anh ta một cái.

Tư Vĩ Phàm bị đá một cước, ngã thành chó gặm bùn.

Lúc này, Tư Vĩ Phàm bắt được dây nịt da trên cổ chân Mặc Sơ, anh ta dùng sức kéo mạnh, hai người cùng nhau lăn xuống.

"Mặc Sơ." Quyền Đế Sâm vội vàng bắt lấy Mặc Sơ, không biết tại sao váy của cô chỉ bị rách một chút, vậy mà chiếc váy đuôi cá xinh đẹp lại rơi vào tay Quyền Đế Sâm còn Mặc Sơ thì cùng Tư Vĩ Phàm rơi xuống đại dương.

Cổ Mộc Thành cũng "ùm" một tiếng nhảy vào biển khơi, anh ta lập tức nhảy xuống cứu Mặc Sơ.

Quyền Đế Sâm nhìn bàn tay trống rỗng, còn cả Mặc Sơ đang không ngừng chìm xuống, cô bị người ta chặn miệng, thậm chí còn không thể nói.

Chỉ có thể nhìn, ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ, trong tầm mắt là hình ảnh Quyền Đế Sâm mặc một thân quần áo trắng lay động.

Quyền Đế Sâm không để ý gì cả, lập tức nhảy xuống.

Lúc này có mấy người liên tiếp nhảy xuống biển, nước lớn băng tung tóe.

Váy của Mặc Sơ rơi vào trong nước, mặt biển lại chìm vào yên tĩnh.

Biển quá lớn cũng quá sâu, một người nhảy xuống cũng chỉ làm mặt nước khẽ động, sau đó nhanh chóng khôi phục yên tĩnh.

Mặc Sơ chỉ cảm thấy mình không ngừng chìm xuống biển sâu, bây giờ tay chân cô đều đang bị trói, ngay cả năng lực tự cứu lấy mình cũng không có.

Cô chỉ có thể cầu nguyện Quyền Đế Sâm có thể nhảy xuống cứu cô.

Lúc hô hấp của Mặc Sơ càng lúc càng khó khăn, cô cũng càng lúc càng không nhìn thấy biển sâu, cô cảm thấy mình sắp chết.

Hôm nay cô gặp phải một hành trình kích thích, khẩn trương tựa như tàu lượn siêu tốc, lúc này lại vùi mình dưới đáy biển, có phải chính là kết cục cuối cùng của cô không?
Trong khoảnh khắc này, trong đầu cô hiện lên hình ảnh của Quyền Đế Sâm, còn có hai cục cưng sinh đôi của cô.

Quyền Đế Sâm bơi tới chỗ Mặc Sơ biến mất, anh rẽ nước, dùng hết sức bắt được mắt cá chân của cô, kéo cô vào lòng mình.

Cô đã bắt đầu mất đi ý thức, Quyền Đế Sâm gọi cô một tiếng: "Mặc Sơ."
Mặc Sơ đã không thể trả lời anh.

Quyền Đế Sâm vội vàng dùng một tay ôm lấy cô, một tay lôi chiếc quần trong miệng cô ra, hà hơi thổi ngạt cho cô.

Môi cô lạnh như băng, vẫn không có phản ứng.


Quyền Đế Sâm ôm cô bơi lên mặt biển, trong lòng không ngừng cầu nguyện, hy vọng cô không có chuyện gì.

Lúc này những người anh em khác của anh biết chuyện, cũng rối rít nhảy xuống biển, tụ lại chỗ anh, thấy anh đang ôm Mặc Sơ trồi lên mặt nước.

Nhanh chóng có người kéo bọn họ lên, có người cởi sợi dây phía sau Mặc Sơ, có người tháo dây nịt da trên mắt cá chân cô.

Quyền Đế Sâm ngã quỵ trên mặt đất, dò mạch đập của cô.

Anh hô hấp nhân tạo cho cô, không ngừng hà hơi thổi ngạt vào miệng cô, sau đó hồi phục tim phổi cho cô.

Cổ Mộc Thành cũng ló đầu lên từ trong nước, anh ta thấy Mặc Sơ đã được cứu lên bờ, cũng nhanh chóng bơi về.

"Thế nào rồi?" Cổ Mộc Thành lao tới: "Để tôi xem một chút, tôi là bác sĩ."
Quyền Đế Sâm vẫn đang hồi phục tim phổi cho Mặc Sơ, lúc cái miệng nhỏ của Mặc Sơ phun ra một ngụm nước, cô nhanh chóng tỉnh lại, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Cả người Quyền Đế Sâm ướt sũng, trên khuôn mặt tuấn tú của anh tràn đầy vẻ lo lắng, nước vẫn không ngừng nhỏ giọt từ cằm anh.

Lúc anh thấy cuối cùng Mặc Sơ cũng tình lại, anh không nhịn được hôn lên trán cô.

Mặc Sơ nằm trên boong tàu, nhìn bầu trời trong xanh, còn cả đám người đứng bên cạnh, còn có cả Cố Mộc Thành, còn có cả người đang cách cô gần nhất là Quyền Đế Sâm.

Cô đưa tay ra với anh.

Một tay Quyền Đế Sâm nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Mặc Sơ nhìn anh, tân hôn của hai người đúng là khiến lòng người chấn động.

Cô cũng nắm chặt tay anh, lúc có chút sức, cô ngồi dậy nhào vào lòng anh.


Mặc dù Cố Mộc Thành ở bên cạnh cũng lo lắng cho cô, nhưng mà cô lựa chọn người quan trọng nhất.

Bởi vì sự quấy rối của Tư Vĩ Phầm, hôn lễ cũng ngừng lại ngắn ngủi.

Có người tiến lên nói: "Đế Sâm, không tìm thấy bóng dáng Tư Vĩ Phàm ở gần đây, e rằng thằng nhóc con đó trốn thoát rồi."
"Hòa thượng chạy được, miếu không chạy được." Quyền Đế Sâm vừa bế Mặc Sơ lên: "Anh ta còn công ty Tư Thông, tôi sẽ không để anh ta yên."
Mặc Sơ rúc vào lòng anh, cô đã không còn chút sức lực nào.

Còn có thể thấy mặt trời lần nữa, còn có thể nằm trong lòng anh là cô đã cảm thấy vui mừng.

"Tổng giám đốc Triển, anh phụ trách khách khứa một chút, tôi đưa Mặc Sơ đi trước." Quyền Đế Sâm ôm Mặc Sơ, đi về phía du thuyền sang trọng.

"Được." Triển Lê Hàn đồng ý: "Dù thế nào đi nữa, Mặc Sơ, tổng giám đốc Quyền, chúc hai người tu thành chính quả, tân hôn vui vẻ, sớm sinh quý tử."
Cổ Mộc Thành đứng một mình tại chỗ, cả người anh ta từ trên xuống dưới đều ướt sũng.

Anh ta nhìn bóng Quyền Đế Sâm ôm Mặc Sơ rời đi, cảm xúc trong lòng anh ta cũng dâng trào mãnh liệt như thủy triều vậy.

Quyền Đế Sâm đưa Mặc Sơ về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, nơi này đã từng là nhà của bọn họ.

Khi về đến nơi này, mọi người đều có cảm giác quen thuộc.

Anh ôm cô vào thẳng phòng tắm: "Trước tiên tắm rửa bằng nước ấm, không sao, đừng lo."
Lúc anh xoay người muốn ra ngoài, Mặc Sơ kéo tay anh lại..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.