Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2

Chương 136: 136: Tiểu Biệt Thắng Tân Hôn




Sân bay.

Lúc Mặc Sơ hạ cánh, cô bước ra.

Cô nói cho Quyền Đế Sâm biết, cô đi trên chuyến bay nào.

Đương nhiên cô cũng không kỳ vọng Quyền Đế Sâm sẽ tới đón cô hạ cánh.

Lúc cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong đám người, tim của cô sắp nhảy ra ngoài.

"Đế Sâm." Mặc Sơ nhẹ giọng hô lên.

Chỉ là bên cạnh Quyền Đế Sâm, có một người đẹp đang đứng.

Mặc Sơ cũng biết người đẹp này, cô ta chính là An Ngôn.

An Ngôn đứng bên cạnh Quyền Đế Sâm, nét mặt cô ta tươi cười như hoa nở, không biết cô ta đang nói gì với Quyền Đế Sâm, Quyền Đế Sâm lại đi theo cô ta.

Mặc Sơ sững sờ tại chỗ.

Cô vẫn chưa thoát khỏi tân hôn ngọt ngào, nhưng cũng cảm thấy cuộc sống quá mức hí kịch hóa.

Nhưng cô không ngờ, hóa ra, trong cuộc sống của Quyền Đế Sâm, người cưng chiều cô đến tận mây xanh lại còn có một người phụ nữ, tên là An Ngôn.

Mặc Sơ đã sớm quen với việc sống một mình, cô cười khổ một tiếng.

Cô bé lọ lem cũng là cô bé, cho dù có mang giày thủy tinh thì cũng sẽ cởi ra, đi trên đôi chân của mình.


Cô chỉ không phải bà quyền thôi.

Mặc Sơ không khóc, cũng không nháo.

Cô nhanh chóng điều chỉnh mày, kéo vali hành lý, sau đó đi về Hồng Thụ Lâm Hải.

Cô về nhà, sau khi tắm xong, cô mở email công việc của mình ra.

Có rất nhiều email được gửi tới cho cô, cô trả lời từng email một.

Trước đó cô nghĩ tới việc từ chức, hơn nữa có có suy nghĩ toàn tâm toàn ý làm bà Quyền.

Bây giờ nghĩ lại, suy nghĩ này thật buồn cười.

Đương nhiên cô không trách An Ngôn, cho dù không có An Ngôn, cũng sẽ có Vương Ngôn, Lý Ngôn, Trịnh Ngôn, Dương Ngôn.

Thế nên, thứ tốt nhất để người phụ nữ dựa vào chính là một việc làm.

Lúc cô trả lời email, Triển Lê Hàn gọi tới: "Mặc Sơ, không phải cô vẫn còn nghỉ phép sao?"
"Mới vừa về." Mặc Sơ nói: "Ngày mai tôi sẽ chính thức đi làm, hôm nay xử lý trước một số email chất đống."
Triển Lê Hàn biết, lần này cô đi New York, Quyền Đế Sâm không đi cùng.

"Cô vừa về, không phải nên trò chuyện với tổng giám đốc Quyền một chút sao?" Triển Lê Hàn nói: "Sau khi trở thành vợ chồng, cho dù có bận thế nào thì sau khi về nhà chuyện đầu tiên chính là trò chuyện với đối phương một chút, nói gì cũng được."
Mặc Sơ cười lên: "Quả nhiên không hỗ là chuyên gia yêu đương.

Bao giờ mở lớp để đàn ông và những người phụ nữ trên đời này có thể nghe anh giảng bài đây?"
Triển Lê Hàn cũng cười: "Thật sao, đến lúc đó công ty lại có thể tăng một khoản thu vào."
Sau khi hai người trò chuyện công việc một hồi thì cúp máy.

Mặc Sơ xử lý xong email, Quyền Đế Sâm vẫn chưa về.

Cô ngồi ở chỗ cửa sổ sát đất, nhìn bờ biển Hồng Thụ Lâm Hải, nghe tiếng thủy triều lên xuống, tâm trạng vốn đang nặng nề, bây giờ lại càng nặng nề hơn.

Khách sạn.

An Ngôn mời Quyền Đế Sâm vào: "Cảm ơn anh đã đưa em đến khách sạn, Đế Sâm.

Tất cả gặp nhau, cũng là gặp lại sau xa cách, chúng ta đã bao lâu không gặp rồi?"
Quyền Đế Sâm đưa mắt nhìn cô ta, cô ta càng lúc càng có hương vị phụ nữ.

Mái tóc xoăn dài, rơi tự nhiên bên tai, cô ta mang theo vẻ cởi mở của nước Mỹ.

"An Ngôn, tôi đã kết hôn rồi." Quyền Đế Sâm đi thẳng vào vấn đề.

An Ngôn đua mắt nhìn anh: "Em biết, cũng được truyền hình trực tiếp toàn cầu, em có thể không thấy sao? Nhưng em có thể làm người tình của anh."
"An Ngôn." Quyền Đế Sâm thấp giọng mắng: "Cần phải nói chuyện với em như thế sao?"
An Ngôn xích lại gần anh, cô khoác tay lên vai anh, sau đó đưa tay ôm cổ anh: "Đế Sâm, em thật sự không ngại làm người tình của anh."
"Đủ rồi." Quyền Đế Sâm không vui nói, sau đó anh đẩy cô ta ra: "Cô mới về, nghỉ ngơi cho tốt."

Anh nói xong thì đi ra ngoài.

An Ngôn hừ một tiếng, nếu cô ta đã trở về, còn sợ không giải quyết được Quyền Đế Sâm sao?
Quyền Đế Sâm rời khỏi khách sạn, đốt một điếu thuốc, lái xe trở về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.

Sau khi anh về, Mặc Sơ vẫn đang tập yoga, cô để nhạc nhẹ nhàng, nhắm mắt đắm chìm trong âm nhạc êm dịu, cô mặc quần áo tập yoga bó sát người, đường cong lả lướt.

Chẳng trách vóc dáng của cô lại mềm mại như thế, hóa ra cô vẫn luôn tập yoga.

Mỗi lần anh làm cùng cô, cũng có thể cảm nhận được cơ thể cô, là mềm mại tới mức không tưởng tượng nổi.

Sau khi Mặc Sơ tập xong, cô mở một mắt thì thấy Quyền Đế Sâm đã trở về.

Cô hơi ngẩn ra, người đàn ông này trở về từ chỗ của An Ngôn.

Cô yên tĩnh nhìn anh, lúc đang định thu hồi tầm mắt thì thấy được trên cổ áo sơ mi màu trắng tinh khiết của anh có một dấu môi son màu đỏ.

Mặc Sơ nhanh chóng dời đi, giọng của cô nhàn nhạt, lười biếng: "Ngài Quyền, em có mua quà cho anh đấy."
Lúc cô đi tới bên cạnh anh, Quyền Đế Sâm đưa tay nắm lấy cổ tay nhỏ bé của cô: "Quà gì, cũng đều kém hơn em."
Ai cũng nói tiểu biệt thắng tân hôn, bầu không khí lúc này thật sự có chút quyến rũ.

Lúc anh đưa mắt nhìn cô, khóe mắt, chân mày dường như cũng mang theo nụ cười nhẹ ấm áp.

Nếu Mặc Sơ không thấy anh và An Ngôn đứng chung, cô chắc chắn sẽ tin tưởng người đàn ông này.

Nhưng cô biết, khi nghe anh nói như thế, cô cảm thấy có chút giả dối.

Thật ra thì suy nghĩ một chút cũng đúng, anh quyền thế khắp thiên hạ, nhà giàu có quyền quý, tại sao lại muốn kết hôn với một cô nhi, không tên tuổi chứ.

Lý do bên trong, không cần nói cũng biết.

"Cho dù anh muốn xem em là quà thì anh nhìn em mồ hôi nhễ nhại như thế, anh ăn được không?" Mặc Sơ thấp giọng cười lên.

Quyền Đế Sâm đưa tay ôm cô vào lòng.


Mặc Sơ nghĩ, ban nãy trong lòng anh cũng ôm một người phụ nữa, cô đã cảm thấy không ưa.

Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi ngực anh: "Em đi spa một chút, thói quen sau khi tập yoga của em, thưởng bản thân mình một chút."
Quyền Đế Sâm phát hiện, cuộc sống của cô luôn sinh động.

Ngay sau đó, Mặc Sơ đến một tiệm spa gần đó, lúc cô vừa làm vừa suy nghĩ, lấy tình yêu làm trụ cột cho hôn nhân, không phải cô có thể cây ngay không sợ chết đứng, chất vấn anh sao?
Nhưng cuộc hôn nhân này, tại sao lại kết nghĩa vợ chồng?
Mặc Sơ biết rõ hơn bất kỳ ai.

Thế nhên, cô chỉ là bà Quyền anh bày trên mặt nổi mà thôi.

Trái tim người phụ nữ, cô cũng từng vì tình yêu mà nhảy cẫng, hoan hô.

Nhưng thực tế lại hung hăng tát cô một cái, để cô biết rằng, cái gì là hôn nhân theo ý mình.

Trong phòng tắm, khi Quyền Đế Sâm đi tắm, anh nhìn thấy dấu môi son trên áo sơ mi trắng của mình.

Chẳng lẽ là An Ngôn.

Quyền Đế Sâm ánh mắt lúc Mặc Sơ nhìn thấy anh, cô chỉ chợt lóe lên vẻ kin ngạc, rồi lập tức như không có chuyện gì xảy ra, rời đi.

Mặc Sơ, một người thích ứng trong mọi hoàn cảnh, ngay cả hỏi cũng không hỏi anh.

Cô thật sự là một cái bảo tàng.

Đáng để Quyền Đế Sâm tháo mở từng lớp từng lớp, nhìn xem cuối cùng cô ẩn giấu bao nhiêu bảo bối..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.